17, 18, 19.

Theo lời thầy giáo, bóng chuyền được đếm từng quả một và đặt lên giá, tạo thành một bức tường đều đặn. Những quả bóng có màu đỏ nhạt,  xếp chồng lên nhau hơi lung lay, nhưng lại giữ được sự cân bằng vi diệu.

Quá trình này có chút nhàm chán, Ôn Mộng mất khá nhiều thời gian với nó, khi làm xong xuôi hết mọi chuyện thì đã hơn sáu giờ năm phút.

Trong nhà thi đấu chỉ còn lại hai, ba học sinh chơi bóng rổ, những học sinh khác hầu như đều đã về. Ôn Mộng quyết định đi rửa tay, cô sợ chạm vào bóng dính bẩn, rồi lát nữa lại làm bẩn cặp sách.

Phòng vệ sinh rất nhỏ, những giọt nước lạnh chảy từ vòi xuống nhanh chóng làm ướt da thịt.

Âm thanh vang vọng trong không gian trống rỗng, mùi dầu sáp đặc trưng của sàn gỗ trong nhà thi đấu, cộng với tiếng nước chảy vội vàng, Ôn Mộng bất an nhìn mình trong gương, như thể đang muốn xác nhận điều gì đó.

Ngũ quan rõ ràng, nốt ruồi nhỏ bên môi làm tăng thêm phần tinh nghịch, cũng có thể coi là dễ nhìn.

Chỉ tiếc rằng chủ nhân của khuôn mặt này lại không nghĩ vậy. Ôn Mộng cảm thấy mình không chỉ không xinh đẹp bằng Tăng Khả Hân, mà tính cách cũng quá trầm lặng, và hoàn toàn khác biệt.

Nếu cô là Lý Ngạn Nặc thì cô cũng sẽ thích những cô gái biết nhảy múa.

Nhưng tại sao cô lại phải so sánh mình với Tăng Khả Hân? Dù sao đi nữa, Lý Ngạn Nặc thích ai thì có liên quan gì đến cô đâu chứ?

Ôn Mộng cũng không thể nào hiểu nổi suy nghĩ của mình.

Nhưng dù vậy thì cô vẫn thật sự cảm thấy rất lo lắng. Giống như một hạt cát nhỏ rơi vào trong giày, rõ ràng không nhìn thấy nhưng lại mang đến cảm giác rất khó chịu. Cảm giác bực bội lan tỏa không vì lý do gì.

Không thể nghĩ nữa, nhức đầu quá đi.

Ôn Mộng tắt vòi nước, rồi rút một tờ khăn giấy từ trong túi ra lau khô những giọt nước còn sót lại. Tờ khăn giấy mềm mại, dính vào da, đem đến cảm giác như bị ôm khít và gò bó.

Cô cố gắng gỡ tờ khăn giấy ướt khỏi mu bàn tay, vo lại và ném vào thùng rác, sau đó liền quay người bước ra ngoài.


Nhà thi đấu đã có nhiều năm tuổi, khi xây dựng lúc đầu chưa được tính toán kỹ, cho nên nhà vệ sinh nam và nữ chỉ cách nhau một bức tường.

Khi mở cửa phòng vệ sinh, Ôn Mộng vô tình bắt gặp vài nam sinh cao lớn. Một trong số họ đang khoe khoang chiếc điện thoại di động màu đen trong tay với những người khác, đó là chiếc iPhone đời mới mới được ra mắt cách đây không lâu.(App TYT)

Bạn học bên cạnh tỏ vẻ rất ngưỡng mộ: "Đây là điện thoại mới mua của cậu à? Nghe nói chỉ có Hồng Kông mới có thôi."

Trong năm 2008, khi trên thị trường toàn là Nokia dạng thẳng và Motorola dạng gập, thì iPhone có màn hình cảm ứng hoàn toàn trông thật mới lạ, còn quý hơn cả máy chơi game Nintendo.

Nam sinh cầm điện thoại rất tự hào: "Không phải tôi mua, là tôi mượn của một người bạn ở lớp 11."

"Cậu đã dùng hơn một tháng rồi mà vẫn chưa trả cho người ta, người ta có cảm thấy khó chịu không vậy?"

"Sợ gì chứ, nhà Liêu Duy Minh giàu như thế, cậu ta không thiếu một hai nghìn này đâu, lợi dụng một chút thì cũng có sao đâu. Hơn nữa, tôi thấy cậu ấy đã mua điện thoại mới rồi, có khi tôi không cần trả lại cậu ta nữa đâu."

"Chà, cậu thật giỏi, tôi còn tưởng các cậu là bạn bè thân thiết cơ."

Nhóm nam sinh lập tức phá lên cười đầy ẩn ý.

Ôn Mộng vừa đi được một đoạn, đột nhiên nghe thấy cái tên quen thuộc "Liêu Duy Minh" thì cô liền vô thức dỏng tai lên nghe. Đợi khi cô quay lại thì những người nói chuyện đã vào phòng vệ sinh, cô chỉ kịp nhìn thấy một góc áo đồng phục màu đỏ của đối phương, là học sinh lớp 12.

Hình như là hội trưởng hội học sinh, bởi vì lướt qua quá nhanh nên cô thật sự không thể nhìn rõ.

Ôn Mộng nán lại một chút rồi nhanh chân bước vào tòa nhà dạy học.

Hôm nay hiếm khi không có bài kiểm tra nhỏ, hiện tại cũng đã qua giờ trực nhật, lớp 10 lẽ ra phải không còn ai, nhưng lúc này đèn trong lớp vẫn còn sáng.

Giữa những chiếc ghế trống có một người đang nằm dài trên bàn chơi điện thoại, trông dáng vẻ có phần lười biếng.

Dây kéo đồng phục của người nọ mở ra, và để lộ ra chiếc áo len màu đen bên trong, có lẽ là đã đổ mồ hôi khi chơi bóng trong giờ thể dục, nên người nọ cảm thấy hơi nóng. Chất liệu áo len mềm mượt, và còn có in logo gì đó mà Ôn Mộng không nhận ra, trông có vẻ là hàng hiệu.

Đúng là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền tới.

Vừa nghe người ta nói xấu Liêu Duy Minh, khi cô vừa quay lại lớp thì đã thấy chính người thật trong lớp, Ôn Mộng cảm thấy có chút ngạc nhiên.

Cô buột miệng lên tiếng: "Sao cậu còn chưa về?"

Liêu Duy Minh cũng không ngờ có người còn về muộn thế này. Cậu ta ngạc nhiên một chút, rồi tạm dừng trò chơi điện thoại: "Xe nhà tôi bị kẹt trên đường nên sẽ đến đón tôi muộn, còn cậu?"

"Tôi vừa giúp Kiều Hiểu trả dụng cụ, đến giờ mới xong xuôi và có thể về nhà." Ôn Mộng thu dọn bàn học, sau đó mặc áo khoác vào và đeo ba lô lên.

Liêu Duy Minh vẫy tay với cô: "Tạm biệt, mai gặp lại."

Cánh cửa chỉ cách bọn họ vài bước chân.

Ôn Mộng đang muốn bước ra ngoài thì bỗng nhiên lại dừng lại, rồi quay người lại.

Những người có làn da trắng thường có màu tóc và đồng tử rất nhạt, và Liêu Duy Minh cũng vậy.

Lúc này cậu ta vẫn đang tiếp tục mải mê chơi game, đôi mắt sáng rực nhìn chăm chú vào màn hình. Ánh sáng và bóng tối bị chiếc mũi mỏng manh chia tách, rõ ràng, đẹp đẽ và hung hãn nhưng cũng có chút mong manh.

Có lẽ những thứ đẹp luôn là như vậy. Dễ vỡ, và cần được chăm sóc kỹ lưỡng.

Ôn Mộng liếc qua khuôn mặt đó, rồi dừng lại ở chiếc điện thoại mà Liêu Duy Minh đang cầm trên tay.

Cô do dự một chút, rồi bỗng nhiên hỏi: "Cậu cho bạn học lớp 12 mượn một chiếc iPhone khác phải không?"

Liêu Duy Minh cũng không thèm ngẩng đầu liền trả lời: "Đúng vậy, có chuyện gì sao?"

"Vừa nãy trong nhà thi đấu, tôi nghe thấy..." Ôn Mộng đột nhiên không biết nói ra như thế nào.

Chuyện này thực sự đòi hỏi một chút nghệ thuật ngôn ngữ.

Liêu Duy Minh chân thành coi người bạn học lớp 12 kia là bạn, vậy mà đối phương rõ ràng chỉ coi cậu ta chẳng khác nào là một cái máy rút tiền. Cho dù sự thật là vậy, nhưng nếu nói ra quá thẳng thắn, thì Liêu Duy Minh không những sẽ cảm thấy mất mặt mà còn cảm thấy khó chịu.

Ôn Mộng quyết định nói khéo: "Đồ cho mượn lâu quá thì nên lấy lại sớm."

Liêu Duy Minh đặt điện thoại xuống, và ngẩng mặt lên: "Tại sao?"

Câu hỏi này làm Ôn Mộng chợt nghẹn lại.

Cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng đành phải nói thẳng: "Người đó không tốt bụng cho lắm."

Một khoảnh khắc im lặng.

"Cậu ta lợi dụng tiền của tôi phải không?"

Ôn Mộng kinh ngạc hỏi lại: "…Cậu biết à?"

"Ừm, tôi biết."

"Vậy sao cậu còn chơi với cậu ta?" Ba chữ "tôi không hiểu" gần như hiện rõ trên gương mặt của Ôn Mộng.

Liêu Duy Minh không trả lời câu hỏi này.

Cậu ta chỉ nhìn cô, rồi nhanh chóng chuyển đề tài, ánh mắt cậu ta dịu dàng như mật: "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở tôi, cậu thật tốt bụng."

Những người có mắt đẹp thường có cái tật này, nhìn ai cũng đều dịu dàng và trìu mến như thế.

Ôn Mộng bị ánh mắt đó làm quên mất ý định ban đầu của mình: "Không có gì, đều là bạn học, là chuyện nên làm mà."

Liêu Duy Minh đột nhiên bật cười.

Cậu ta liếc nhìn điện thoại, nhấc balo sau lưng ghế lên rồi đứng dậy: "Thật trùng hợp, xe nhà tôi cũng đã đến rồi, chúng ta cùng đi chung nhé?"

Hành lang rất dài, từ trong tòa nhà dạy học bước ra lập tức cảm nhận được cái lạnh muốn thấu xương. Ôn Mộng rúc mình vào khăn quàng cổ, chóp mũi cũng trở nên đỏ bừng vì lạnh.

Trường nằm ở cuối con hẻm, cách lối vào mà xe có thể vào được khoảng trăm mét. Ban đầu cô định lặng lẽ đi hết quãng đường này.

Nhưng Liêu Duy Minh không phải là kiểu người như vậy. Hai người sóng vai đi cùng nhau, sao có thể lại không nói câu nào được chứ?

Cậu ta nhất định phải trò chuyện một chút.

"Tôi cảm thấy không hiểu rất nhiều thứ sau khi đi tập huấn về." Liêu Duy Minh dùng tay chà xát đôi tai bị lạnh: "Vậy nên trong lòng cũng cảm thấy có chút bất an."

Nói về việc khác thì không được, nhưng nói về học tập thì Ôn Mộng là chuyên gia. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cô lén thở phào nhẹ nhõm: "Đừng lo lắng quá, còn nhiều thời gian mà, cậu có thể mượn ghi chú của những buổi học trước, có gì không hiểu thì cứ hỏi chúng tôi."

Chúng tôi.

Ôn Mộng ám chỉ cô và Lý Ngạn Nặc.

Liêu Duy Minh nhạy bén bắt được từ khóa này trong câu nói này.

Cậu ta nghiêng mặt, làm bộ như vô tình nói: "Cảm giác gần đây cậu và Diệc Nặc rất thân thiết."

"Cũng bình thường thôi." Ôn Mộng ngừng lại một chút, cô cảm thấy mình nên giải thích một chút: "Chủ yếu là thường xuyên cùng ôn tập."

"Vậy à?" Liêu Duy Minh thở ra một hơi khói trắng, sau đó cậu ta cũng không nói thêm gì nữa. Sương lạnh đọng lại trên lông mi của cậu ta làm cho chúng có vẻ ẩm ướt.

Chủ đề dừng lại một cách ngượng ngùng ở đây, thật ra Ôn Mộng cũng cảm thấy có chút không thoải mái.

Bởi vì khi nói đến việc thân thiết với Lý Ngạn Nặc, cô lại vô cớ nghĩ đến Tăng Khả Hân. Cảm giác nặng nề trong dạ dày lại trở lại, thật là vô lý.

Hai người đi bên nhau, mỗi người đều có suy nghĩ riêng trong đầu mình, cho nên nhất thời không ai nói thêm gì nữa.

Nhiệt độ ban đêm xuống thấp, tuyết đầu đông cuối cùng cũng không còn tan nhanh như vậy.

Tuyết phủ từng lớp trên mặt đất, khi bước lên tạo ra âm thanh kêu cót két, càng trở nên đặc biệt ồn ào trong không gian tĩnh lặng. Giống như một tay trống đột ngột bị đẩy lên sân khấu, anh ta ngồi trên sân khấu với cảm giác cực kỳ ngượng ngùng và đánh ngẫu nhiên một số nhịp trống, nhưng không có nhịp nào đúng nhịp.

Đường ô tô có thể vào cách đó không xa, chỉ mất vài phút đi bộ là tới.

Đèn xe nhấp nháy, lần này xe đến đón Liêu Duy Minh đã thay từ Range Rover thành Mercedes, lớp sơn bóng loáng như thể đang phát sáng trong màn đêm đen kịt.

"Cũng đã muộn rồi, để tôi đưa cậu về nhé?" Liêu Duy Minh định mở cửa xe phía sau.

Ôn Mộng chỉ vào trạm xe buýt gần đó, và nhanh chóng từ chối: "Không cần đâu, tôi đi xe buýt 112 về là được rồi, rất tiện lợi, không cần phải làm phiền cậu đâu."

Cô nói xong liền nói "tạm biệt" với đối phương, cuộn chặt khăn quàng cổ, rồi lập tức chạy về phía trước như muốn tỏ rõ quyết tâm của mình. Khi chạy được vài mét thì cô lại đột nhiên dừng lại, rồi quay đầu nhìn lại.

Liêu Duy Minh vẫn đang đứng dựa vào cửa xe, hai tay cậu ta đút vào túi, cũng không biết là đang nghĩ gì. Ánh trăng treo trên bầu trời chiếu sáng mái tóc cậu ta thành màu bạc, trông cậu ta lúc này giống hệt như một người tuyết.

"Cái đó…" Ôn Mộng đột nhiên gọi cậu ta.

"Có chuyện gì sao?" Liêu Duy Minh ngẩng đầu lên, cậu ta bày ra vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

Hơi thở át cả tiếng tuyết rơi, bên cạnh là dòng xe qua lại tấp nập.

Ôn Mộng chợt hắng giọng, cô nói chậm nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc: "Tôi nghĩ... những người lớp 12 đó không đáng để cậu đối xử tốt với bọn họ."

Lời nhắc nhở này có thể là thừa thãi, thậm chí là còn có chút phiền phức, nhưng Ôn Mộng vẫn muốn lặp lại một lần nữa những lời vừa bị ngắt trong lớp học.

Cứ xem như là cô lo chuyện bao đồng.

Trong mắt của Liêu Duy Minh thoáng qua chút ngạc nhiên, sau đó cậu ta chợt nở một nụ cười dịu dàng: "Vậy à?"

"Ừm, nếu là bạn bè thật sự sự thì sẽ không lợi dụng cậu như vậy."

"Ừm, tôi biết rồi." Giọng trả lời của Liêu Duy Minh rất nhẹ, như thể cậu ta đang sợ phá vỡ một ảo ảnh được duy trì cẩn thận.

Ôn Mộng thấy cậu ta thật sự nghe lời cô nói thì cô cũng cảm thấy yên tâm thở phào, rồi quay người chuẩn bị quay đi.

Nhưng khi vừa bước đi được hai bước thì đột nhiên lại nghe thấy có người nói.

Là Liêu Duy Minh hỏi một câu.

“Vậy chúng ta có thể trở thành bạn bè thật sự được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play