Thứ Bảy áp chót của tháng Tám, nhiệt độ lúc này đang là 38.5 độ C.

Con đường nhựa bị nướng chín đã tan chảy một nửa, một lớp mùi đất bốc lên trong không khí, làm người ta vừa hít vào liền cảm thấy đau mũi.

Theo lý mà nói, với thời tiết như thế này, tốt nhất là đừng đi đâu cả, cứ ở nhà mà tận hưởng điều hòa, nhưng cảnh báo nhiệt độ cao màu cam cũng không thể ngăn cản sự nhiệt tình của buổi họp lớp lớp 10. Bởi vì từ khi tốt nghiệp trường trung học phổ thông cách đây mười năm, rất nhiều bạn học cũ vẫn chưa có cơ hội gặp lại nhau, lần này có thể coi là một dịp hiếm hoi để ôn lại chuyện cũ.

Bạn cũ khi gặp lại luôn có vô vàn chuyện để nói.

Từ việc đầu tư vào quỹ, chơi cổ phiếu đến trường mẫu giáo song ngữ cho con, rồi còn lôi cả chuyện nhà đất ở Tây Thành 150 nghìn một mét vuông, thời gian trôi qua không biết từ lúc nào đã gần đến chiều tối, nhưng mọi người vẫn còn quyến luyến không nỡ tan cuộc.

Đến lúc sắp tan cuộc, lớp trưởng Khúc Triết thuận miệng nói một câu: “Lý Ngạn Nặc sắp về nước rồi.”

Một hòn đá khuấy động cả ngàn sóng.

“Thật hay giả vậy, Lý Ngạn Nặc qua Mỹ cũng lâu rồi phải không?”

“Đúng vậy, nghe nói cậu ấy sống khá tốt, tôi còn nghe người ta nói sau khi tốt nghiệp JD thì cậu ấy ở lại công ty luật ở New York, bây giờ hình như đã trở thành đối tác rồi.”

“Wow, ghê vậy sao! Vậy lần này cậu ấy về Bắc Kinh làm gì vậy, chỉ đơn giản là về thăm nhà thôi à?”

Trong tiếng bàn tán sôi nổi thì có một người vẫn luôn im lặng. Gương mặt thanh tú có vẻ hơi thất thần, ngay cả nốt ruồi nhỏ ở mép môi dường như cũng được điểm xuyết bằng nét vẽ tinh xảo, có vẻ chỉnh tề và gọn gàng.

Các bạn học cũ cũng không lấy làm lạ trước sự im lặng của cô.

Bởi vì hồi đi học Ôn Mộng cũng như vậy, khi có nhiều người thì không thích nói chuyện, thà chui vào một góc ngồi đọc sách. Vì đọc nhiều sách cho nên thành tích đương nhiên cũng xuất sắc, và cô sớm đã trở thành tấm gương học sinh ba tốt mà thầy cô yên tâm nhất.

Có người miêu tả Ôn Mộng, nói rằng cô là một 'người tốt' theo đúng nghĩa tiêu chuẩn, là kiểu người mà dù có điên cuồng phản bội trong trò chơi Ma Sói cũng sẽ không bị nghi ngờ.

Nhưng cũng chính Ôn Mộng đáng tin cậy như vậy, khi nghe đến cái tên “Lý Ngạn Nặc” lần thứ ba thì tay cầm ly rượu của cô khẽ run lên. Rượu vang đỏ trong ly sóng sánh thành từng vòng, rồi chạm vào thành ly, va đập mạnh giống như một cái đầu vỡ bê bết máu.

Xung quanh ồn ào đến mức không ai nhận ra điều gì kỳ lạ.

Ngoại trừ người đàn ông ngồi bên cạnh Ôn Mộng.

Liêu Duy Minh đột nhiên đưa tay ôm lấy eo cô, tay kia thì cầm lấy ly rượu sắp nghiêng khỏi ngón tay Ôn Mộng, sau đó người nọ uống một hơi hết sạch chỗ rượu đỏ còn sót lại.

Sự thân mật này đến có phần bất ngờ.

Ôn Mộng lập tức tỉnh táo lại, cô ngượng ngùng khẽ ho một tiếng, rồi đưa mắt nhìn về phía Liêu Duy Minh.(App TYT)

Đó là khuôn mặt khó quên cho dù chỉ mới gặp có một lần, tuy đẹp nhưng trông có hơi mỏng manh.

Đặc biệt là đôi mắt của anh, có màu nâu nhạt ấm áp. Nhìn bất cứ thứ gì cũng đều chứa đầy tình cảm, như thể đang yêu đắm đuối, tạo ra cảm giác như ngay giây sau sẽ trao nhau một nụ hôn ngọt ngào.

Và lúc này, chủ nhân của đôi mắt ấy rõ ràng cũng đã nhận thấy ánh nhìn của Ôn Mộng.

Nhưng anh không hề có ý định buông cô ra mà thay vào đó anh bình tĩnh quay sang hỏi Khúc Triết: "Tại sao tôi không biết là Lý Ngạc Nặc sắp về?”

Liêu Duy Minh chính là người như vậy, làm việc gì cũng tràn đầy tự tin, mặt còn dày hơn cả tường thành của Tử Cấm Thành.

“Khi tôi đang thống kê số người tham gia buổi họp lớp thì sẵn tiện tôi có gửi email hỏi Lý Ngạn Nặc xem cậu ấy có tham gia buổi họp lớp hay không. Cậu ấy nói tạm thời mình không về kịp, tháng sau sẽ về Bắc Kinh, tới lúc đó sẽ họp mặt sau.” Trên gương mặt của Khúc Triết hiện đầy vẻ tò mò: “Tôi tưởng là hai người vẫn luôn liên lạc với nhau chứ?”

Mọi người biết đấy, hồi đi học, Liêu Duy Minh và Lý Ngạn Nặc là những người bạn thân thiết như thể không thể rời nhau nửa bước. Bây giờ Lý Ngạn Nặc hiếm khi về nước, làm sao người nọ có thể không thông báo cho Liêu Duy Minh biết được chứ?

Khăn trải bàn khẽ rung lên, là do Ôn Mộng dùng gót giày đụng vào mắt cá chân của Liêu Duy Minh dưới bàn, dáng vẻ cô tràn đầy lo lắng.

Bốp.

Liêu Duy Minh đau đớn nên cuối cùng cũng chịu buông cô ra, sau đó anh quay sang trả lời Khúc Triết: “Không phải là tôi không muốn liên lạc với cậu ấy, chủ yếu là gần đây có quá nhiều việc phải làm.”

“Nói đến đây thì tôi mới sực nhớ ra, buổi triển lãm cá nhân của cậu sắp mở rồi phải không?”

“Đúng vậy.” Liêu Duy Minh mỉm cười, và lên tiếng: “Nhưng vẫn còn có một việc quan trọng hơn.”

Sau đó thấy anh xoay xoay chiếc nhẫn bạch kim trên ngón áp út: “Tôi và Ôn Mộng sắp kết hôn.”

Soạt.

Nửa câu sau khiến cả gian phòng càng thêm trở nên xôn xao, giống như bề mặt biển yên tĩnh bỗng dậy lên một lớp bong bóng lăn tăn. Mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía Ôn Mộng, có sự bất ngờ, có sự ngưỡng mộ, và có lẽ cũng có chút ghen tị.

Không lâu trước đây tranh sơn dầu của Liêu Duy Minh đã được bán đấu giá với mức giá cao tại Poly, cho nên không thể phủ nhận anh được coi là người thành công nhất trong lớp trong vòng hai năm trở lại đây.

Mặc dù mọi người đều biết anh và Ôn Mộng đang hẹn hò, nhưng không ai nghĩ rằng hai người bọn họ sẽ kết hôn nhanh như vậy, thậm chí nói thẳng ra là chẳng ai nghĩ hai người bọn họ sẽ thực sự kết hôn.

Dù sao, theo xu hướng xã hội hiện nay, những người đàn ông giàu có và đẹp trai thường bị chiều hư, không chơi bời vài năm thì thường không dừng lại.

Và lễ cưới bất ngờ của bọn họ được định vào hai tháng sau.

Địa điểm là ở Maldives, là một hòn đảo năm sao.

Những bãi cát trắng trải dài, nước biển có màu xanh ngọc như lông chim công, khách sạn nghỉ dưỡng trọn gói, ánh nắng chan hòa quanh năm, chỉ cần nghe qua cấu hình xa hoa của đám cưới này cũng đủ biết chi phí bèo lắm cũng phải bắt đầu từ con số hàng chục nghìn.

“Mời mọi người đến tham dự lễ cưới của chúng tôi, mọi chi phí đều do tôi mời.” Liêu Duy Minh nói với các bạn cùng lớp, nhưng ánh mắt anh lại dán chặt vào người Ôn Mộng, như thể đang chờ đợi một câu trả lời.

Ôn Mộng khẽ mấp máy môi, như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cô vẫn chọn im lặng, và chỉ nở một nụ cười tiêu chuẩn.

Trong mắt các bạn học, đây là minh chứng tốt nhất cho sự hòa hợp tình cảm của hai người bọn họ.

Lúc này nhà hàng bỗng nhiên trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Có người cầm ly rượu đứng lên chúc mừng: “Dù gì cũng đã sắp kết hôn rồi, sao các cậu lại giấu đến bây giờ mới nói. Không được, phải phạt một ly!”

“Đúng đấy, rót thêm rượu vào ly của Duy Minh đi, bắt cậu ta uống một hơi cạn sạch thì mới tha!”

Những lời chúc mừng tưng bừng bao trùm cả phòng tiệc, không khí rất rộn ràng và đồng thời cũng rất hỗn loạn. Liêu Duy Minh nhận hết những lời chúc phúc ấy, vẻ mặt còn có vẻ rất thỏa mãn: 'Được rồi, tôi uống hết!'"

Khi Liêu Duy Minh chuẩn bị nâng ly, Ôn Mộng đột nhiên lên tiếng ngăn hành động của anh lại: “Để tôi uống, Duy Minh vừa uống nhiều rồi.”

Cô thay anh uống thì cũng không có vấn đề gì, nhưng mọi người đang có mặt lại bị ép phải ăn “cẩu lương” ngọt ngào của cặp đôi sắp cưới, nên bọn họ liền ồn ào trêu chọc. Ôn Mộng bị ép uống ba, bốn ly, khi thấy cô thật sự không thể chịu nổi nữa thì bọn họ mới chịu buông tha cho cô.

Ngay khi vừa ngồi xuống, Khúc Triết lại thở dài: “Lần này Lý Ngạn Nặc về thật đúng lúc, có thể kịp dự đám cưới của các cậu.”

“Đúng vậy.” Liêu Duy Minh nở một nụ cười rất tự nhiên.

Ôn Mộng cũng lẩm bẩm đáp lại rồi ngồi xuống, nhưng những ngón tay cô vì nắm chặt cái ly rỗng quá chặt nên dần chuyển sang sắc màu xanh trắng.

Chất lỏng còn sót lại chảy xuống từ miệng ly, rồi tạo thành một vệt dài trên thành ly, như thể muốn rơi nhưng không thể rơi xuống.

Một buổi tối cuối mùa hè ở phương Bắc.

Tầm tám, chín giờ tối, mặt trời nhìn như đã lặn nhưng vẫn còn một tia sáng. Ánh sáng chiếu xuyên qua rèm cửa chưa kéo kín, và phác họa ra hai bóng hình đang quấn quýt không rời.

Tấm ga giường mềm mại bị đè ép đến nỗi biến dạng, trông giống như một dòng sông uốn lượn. Ôn Mộng ngã vào trong đó, nhưng không thể thở như cá, chỉ cảm thấy cồn cào do rượu vừa uống khiến cô cảm thấy thiếu oxy, và cả người cũng trở nên nóng ran.

Một giọt mồ hôi rơi trên vai cô rồi nhanh chóng bị gió lạnh từ điều hòa thổi tan, và còn cuốn luôn theo cả hơi nóng. Cả người Ôn Mộng vô thức trở nên căng thẳng, và sau đó cô còn khẽ rùng mình một cái.

“Lạnh à?” Người đàn ông sau lưng nhạy cảm nhận ra tình trạng của cô và khẽ hỏi.

Ôn Mộng liền gật đầu.

Lạnh.

Vì thế, Liêu Duy Minh như muốn chia sẻ nhiệt độ cơ thể của mình cho cô nên càng ôm cô thật chặt, anh siết chặt đến nỗi như thể muốn khắc sâu cả người cô vào xương cốt của anh.

Chiếc váy lụa mà Ôn Mộng mặc trong buổi họp lớp đã bị xé tan tành từ lâu, và đang nằm bừa bộn trên lưng ghế. Mùi nước hoa còn sót lại trên vải dần dần lan tỏa, chậm nhưng chắc chắn, dần dần chiếm lĩnh cả phòng ngủ.

La Vierge De Fer, tên của loại nước hoa này cũng giống như mùi hương của nó, là hoa huệ trong tro tàn.

Hoa huệ rụt rè nở, không biết bản thân mình cũng đã tràn đầy quyến rũ.

Nuốt chửng bông hoa vào miệng, đưa xuống bụng, từ đó cô sẽ thuộc về anh, và chỉ có thể là của anh.

Nhưng rõ ràng cơ thể đã thân mật đến vậy, hơi thở hòa quyện trong những nụ hôn nồng nhiệt, tư thế cũng chẳng biết đã thay đổi bao nhiêu lần, nhưng Liêu Duy Minh vẫn cảm thấy không đủ, cho dù có làm thế nào thì anh cũng cảm thấy không thể thỏa mãn.

Bởi vì đôi môi căng mọng của Ôn Mộng vẫn luôn mím chặt, cơ thể run rẩy, trên khuôn mặt mang vẻ trung thành như đang thực hiện một nghi lễ hiến tế.

Điều này làm Liêu Duy Minh cảm thấy thất vọng.

Tình yêu mãnh liệt không thể chạm đến lòng đối phương, dù cho có sóng gió thế nào thì cũng chỉ là công cốc.

Cuối cùng anh đành thở hổn hển buông Ôn Mộng ra, sau đó kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, và mò mẫm tìm thứ gì đó trong bóng tối.

“Anh tìm gì vậy?” Ôn Mộng ngồi dậy, cô dựa vào gối hỏi, giọng cô nghe có hơi khàn.

Liêu Duy Minh không trả lời cô

Vài giây sau, một tiếng ‘tách’ vang lên.

Trong bóng tối đột nhiên lóe lên một tia sáng đỏ rực và chói mắt. Ngọn lửa của chiếc bật lửa nhảy múa, đốt cháy rìa điếu thuốc, tạo ra một làn khói mỏng.

“Anh điên rồi sao?” Ôn Mộng thoáng cảm thấy sửng sốt, sau khi phản ứng kịp cô lập tức ngồi dậy, giật lấy điếu thuốc ra khỏi tay Liêu Duy Minh, rồi lên tiếng: “Không phải em đã bảo anh cai thuốc rồi sao?”

“Chỉ hút một điếu thôi mà.”

“Một điếu cũng không được.” Ôn Mộng dứt khoát nói: “Anh quên lời bác sĩ nói rồi à?”

Không khí bỗng nhiên trở nên ngưng đọng một lúc.

Liêu Duy Minh nhắm mắt lại và nói khẽ: “Nhưng anh cảm thấy hơi đau đầu.”

Ôn Mộng nhanh chóng ném điếu thuốc đã dập tắt đi, sau đó cô bật đèn lên, rồi áp tay mình lên trán anh: “Hút thuốc đâu có chữa đau đầu được, đây là vấn đề tâm lý. Em không thấy anh bị sốt, nhà mình còn thuốc giảm đau không?”

“Không cần phải uống thuốc đâu, anh nghỉ ngơi một lát là được.”

“Thật sự không cần à?” Ôn Mộng thấy dáng vẻ anh kiên quyết như thể thì cảm thấy có chút do dự.

Liêu Duy Minh là người có tính cách nghệ sĩ, cho nên phong thái làm việc của anh cũng rất tùy hứng. Quen biết nhau nhiều năm như vậy, cô cũng biết có những lúc suy nghĩ và lời nói của anh lại không đồng nhất với nhau.

Lần này nhìn tình huống của Liêu Duy Minh chắc chắn là như thế.

Anh chỉ kéo cô lại, không muốn buông cô ra: "Thật sự không cần, anh ổn mà. Nếu em không tin thì lát nữa anh sẽ xuống lầu chạy vài vòng cho em xem."

Câu nói này có chút khoa trương..

Nhưng anh không thể nói rằng anh đang tham luyến nhiệt độ từ cơ thể cô.

"Được rồi." Ôn Mộng lẩm bẩm, rồi lại chui vào chăn. Sau khi nằm xuống một lúc, cô có  cảm giác như rượu đã bắt đầu lên men.

Trong lúc cô đang mơ màng thì hình như có ai đó nói bên tai cô.

Chính là Liêu Duy Minh đã hỏi một câu hỏi bất ngờ.

"Em còn nhớ anh ta không?"

Chỉ năm chữ ngắn gọn, âm lượng không lớn, nhưng câu hỏi đó lại chẳng khác nào một búa tạ đánh vào đầu Ôn Mộng, làm cô phải tỉnh giấc ngay lập tức.

Ôn Mộng lập tức mở mắt ra, rồi khẽ nói: "Anh vừa nói gì?"

"Anh vừa hỏi, em còn nhớ anh ta không." Liêu Duy Minh lặp lại lời mình vừa hỏi, sau đó anh chăm chú nhìn thẳng vào gương mặt của Ôn Mộng.

Căn phòng lúc này yên tĩnh đến nỗi còn có thể nghe thấy cả tiếng bụi rơi. Ôn Mộng nhất thời không biết phải nói gì.

Sau đó liền nghe thấy cô trả lời: "Không còn nhớ nữa."

Liêu Duy Minh đột nhiên nở nụ cười và rời ánh mắt khỏi gương mặt của Ôn Mộng. Hàng mi dày rủ xuống tạo thành một cái bóng mờ in lên khuôn mặt anh.

"Vậy thì tốt." Anh nói.

Mặc dù nói vậy, nhưng không khí vẫn như keo dính không thể tan chảy, ngưng tụ thành một khối dính trên miệng chai thủy tinh, và đang chảy xuống một cách khó khăn. Hình như cả con người cũng bị dính keo nên không thể chuyển động.

Ôn Mộng cảm thấy mình nên giải thích gì đó, nhưng nhất thời lại không biết nên mở lời như thế nào.

Thật ra nếu suy nghĩ kỹ thì cũng chẳng có gì phải giải thích cả.

Cô và Liêu Duy Minh là bạn thân từ thời trung học, hai người bọn họ đã quá quen thuộc với nhau đến mức không thể giấu được bí mật nào. Có những lời nói dối một khi đã nói ra sẽ trở thành sự thật nếu cứ lặp đi lặp lại lời nói đó hàng trăm lần.

Vì vậy, cuối cùng cô chỉ nói: "Anh đau đầu thì đi ngủ sớm đi, đừng mãi suy nghĩ linh tinh nữa. Tuần sau em xin nghỉ đưa anh đi tái khám, rồi xem bác sĩ nói tình trạng của anh như thế nào."

Liêu Duy Minh dường như không có ý định tiếp tục thảo luận.

"Ngủ ngon." Nó xong anh liền quay mặt lại hôn lên môi Ôn Mông một cách thành khẩn như không có chuyện gì xảy ra.

Bụp.

Đèn bàn đã tắt, chẳng bao lâu sau, tiếng hít thở của Liêu Duy Minh dần trở nên đều đặn, có lẽ anh thật sự đã ngủ.

Anh có thể ngủ, nhưng Ôn Mộng thì không.

Trong bóng tối, cô mở mắt trở lại, nhìn lên trần nhà trắng xóa, và bất chợt cảm thấy mơ hồ.

Đối tượng trong câu hỏi của Liêu Duy Minh dù mơ hồ, nhưng cả hai người trong phòng đều biết “anh ta” mà anh đang nhắc đến là ai.

Có một cái tên không thể nhắc đến, giống như một chiếc gai cắm sâu vào thịt. Bao nhiêu năm qua nó vẫn luôn nằm giữa cô và Liêu Duy Minh, một khi rút ra sẽ tạo thành một cái lỗ máu me đầm đìa.

Anh đang nói về Lý Ngạn Nặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play