Chim Và Bụi Gai

Chương 3: Khinh thường


1 tuần

trướctiếp

Hóa ra người đang đèo cô tên là Lý Ngạn Nặc.

Ôn Mộng nhớ rõ cái tên này.

Ở học kỳ trước, cả hai đều được nhận học bổng của trường, tên của bọn họ được công bố trên bảng thông báo. Đây không phải là lần đầu tiên Lý Ngạn Nặc đạt được học bổng, thực tế là trong hai kỳ thi cuối kỳ năm lớp 10 thì cậu ta luôn đứng trong top ba của khối.

Mọi người đều nói Lý Ngạn Nặc là thiên tài, rất giỏi trong việc thi cử, điều này khiến Ôn Mộng cũng cảm thấy có chút tò mò về cậu ta.

Chỉ tiếc là trường của bọn họ có hơn sáu trăm học sinh trong toàn một khối, lớp của cô và lớp của Lý Ngạn Nặc nằm ở hai đầu hành lang, ngay cả trong giờ tập thể dục cũng cách nhau nửa sân. Cậu ta lại đặc biệt kín tiếng, cho nên việc nhớ tên và nhớ mặt là không hề dễ dàng.

Không ngờ hôm nay cô lại có thể gặp mặt cậu ta theo cách này, thậm chí còn được cậu ta cho đi nhờ xe.

Đúng thật là xui xẻo mà.

Mưa càng ngày càng lớn. Tóc mái của Lý Ngạn Nặc lúc này đã ướt đẫm và rủ xuống trán, càng làm nổi bật sống mũi cao thẳng của cậu ta.

“Đang đi đến trường.” Cậu ta trả lời cậu thiếu niên trên chiếc xe Range Rover.

Cậu thiếu niên đẹp trai cười cười, dáng vẻ đầy nhiệt tình không thể cưỡng lại: “Cậu cũng thật là, trời mưa lớn như thế này mà còn cố chấp đạp xe chở người ta, cẩn thận kẻo bị cảnh sát giao thông bắt đấy. Thôi nào, đừng lề mề nữa, ngồi xe nhà tôi đi.”

“Được.” Lý Ngạn Nặc rất dứt khoát đồng ý.

Có vẻ như hai người này có mối quan hệ khá tốt.

Một phút sau, chiếc xe đạp vừa mới sửa xong được tài xế cho vào cốp xe, Ôn Mộng và Lý Ngạn Nặc cũng ngồi vào hàng ghế sau của chiếc Range Rover. Chiếc xe bốn bánh chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc mà trạm xe buýt đã hoàn toàn biến mất trong màn mưa.

Trong khoang xe hình như tràn ngập một mùi hương của Ấn Độ, hòa lẫn với hơi nước ẩm ướt nồng nặc và cay nồng.

Ở trong hoàn cảnh xa lạ Ôn Mộng cảm thấy có vài phần xấu hổ, cho nên trong suốt quá trình cô đều ngồi thẳng lưng, sống lưng không dám dựa vào ghế. So với cô, cậu thiếu niên ngồi ở ghế phụ lái lại tỏ ra rất thoải mái.

Cậu ta chợt nghiêng người, rồi với tay lấy đi chiếc ba lô để ở ghế sau để cho Ôn Mộng có thể ngồi thoải mái hơn: “Này, bạn học, cậu cũng học lớp 11 trường trung học trực thuộc có đúng không?”

Giọng điệu của cậu ta rất chắc chắn.

Ôn Mộng nghĩ rằng chắc là cậu ta nhận ra từ màu và kiểu dáng đồng phục, cho nên cô liền gật đầu.

Nhưng sau đó cậu ta lại hỏi tiếp: “Học kỳ này cậu học lớp 10 phải không?”

Ôn Mộng bỗng nhiên ngẩn người: “Làm sao cậu biết?”

Cậu trai có đôi mắt đào hoa càng cười rạng rỡ: “Vì tôi cũng học lớp 10, trước đây tôi đã xem danh sách từ thầy Mã, không chỉ có tôi, mà cả Lý Ngạn Nặc cũng vậy, ba chúng ta lần này học cùng lớp. À đúng rồi, tôi tên là Liêu Duy Minh.”

Thực ra không cần giới thiệu, Ôn Mộng cũng biết cậu ta là ai.(App TYT)

Liêu Duy Minh rất nổi tiếng trong trường.

Là một học sinh chuyên ngành nghệ thuật, gia đình có tiền và quan hệ, mới học lớp 10 mà đã có thể tổ chức triển lãm tranh cá nhân, băng rôn tuyên truyền kéo dài đến tận cổng trường, ai mà không biết cậu ta cơ chứ.

“Lần trước chúng ta gặp nhau ở hội thao mùa xuân, cậu còn nhớ không?” Liêu Duy Minh chợt hỏi.

Ôn Mộng hoàn toàn không biết cậu ta đang nói gì.

Hội thao mùa xuân cô có tham gia, lần đó cô thi nội dung chạy 800 mét, khi đó là do thiếu người tham gia, cho nên cô liền bị lớp phó thể dục kéo lên. Bởi vì trước đó chưa từng luyện tập nên thành tích của cô rất tệ, 3 phút 40 giây, suýt bị người đứng nhất chạy vượt vòng.

Nhớ lại ngày đó, trong ký ức của cô chỉ toàn là mồ hôi và hơi thở hổn hển, hoàn toàn không có sự giao tiếp nào với Liêu Duy Minh. Hơn nữa, cô chưa từng bị mất trí nhớ, nếu cô quả thật từng nói chuyện với một bạn học nổi tiếng như vậy thì làm sao cô có thể quên được.

Nhưng Ôn Mộng không muốn tranh luận với Liêu Duy Minh.

Hương thơm nồng nàn, vẻ ngoài đẹp đến mức không thể phớt lờ, và một chuỗi câu hỏi không ngừng nghỉ, mặc dù Liêu Duy Minh rất thân thiện, nhưng sự hiện diện của cậu ta quá mạnh mẽ, đặc biệt là cậu ta thích nhìn chằm chằm vào người khác khi nói chuyện, đây là loại người mà Ôn Mộng không giỏi đối phó nhất.

Ôn Mộng thoáng do dự một lúc, cuối cùng cũng rụt rè gật đầu.

“Nhớ là tốt rồi.” Liêu Duy Minh lại nở nụ cười làm lộ ra hàm răng trắng đều: “Nói mới nhớ, tôi thậm chí còn không biết Lý Ngạn Nặc và cậu có quen biết với nhau. Hôm nay sao hai người lại đi học cùng nhau thế?”

Tay Ôn Mộng túm chặt lấy góc cặp sách, nhất thời cô trở nên cứng họng. Nên trả lời thế nào đây, chẳng lẽ nói mình sợ ướt giày và làm tuột xích xe của người ta sao?

Lúc này thật sự là chỉ muốn chui xuống đất ngay lập tức.

Để tránh ánh nhìn của Liêu Duy Minh, cô chỉ biết xấu hổ quay sang nhìn người bên cạnh, nhưng khi vừa chuyển động thì ánh mắt cô đột nhiên va vào ánh mắt của Lý Ngạn Nặc đang ngồi bên cạnh.

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi.

“Vừa nãy xe đạp của tôi bị hỏng, cậu ấy vô tình đi ngang qua và tốt bụng ở lại giúp tôi.”

Lời nói của Lý Ngạn Nặc khiến hai người còn lại đều cảm thấy ngạc nhiên.

Ôn Mộng cảm thấy bất ngờ vì cậu ta giải vây cho mình, trong khi sự chú ý của Liêu Duy Minh lại chuyển sang người bạn của mình: “Sao cậu không nhắn tin cho tôi, tôi tiện đường có thể qua đón hai người, chẳng phải là tốt hơn đạp xe nhiều hay sao…”

Khi cậu ta đang nói nửa chừng thì đột nhiên bị Lý Ngạn Nặc cắt ngang: “Lúc này đài phát thanh chắc là đang phát chương trình tiếng Anh, FM93.7.”

Liêu Duy Minh nghe thấy thế thì bỗng tặc lưỡi và tỏ vẻ không hài lòng: “Chỉ có một đoạn đường ngắn ngủi mà cậu cũng muốn cố học sao?”

Miệng thì nói như thế, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời bạn mình, liền nhanh chóng vươn tay mở đài trên xe.

“ICRC Director of International Law and Policy, Rebecca McCarthy, recognizes…”

Bên ngoài cửa xe, những giọt mưa trượt dài trên kính, hòa cùng giọng nữ trầm bổng trong bản tin, tạo nên âm thanh tí tách.

Chiếc xe ngày càng đến gần trường học, chẳng mấy chốc đã thấy lá cờ quốc gia đỏ rực và tươi sáng trên sân vận động bay phần phật trong gió.

*

Lớp 10 của năm hai nằm ở tầng bốn của tòa nhà học, là một phòng học nằm ở phía Bắc.

Trời mưa dày đặc đến nỗi không thấy mặt trời cho nên ban ngày cũng phải bật đèn. Những giọt nước mưa rơi từ ô xuống làm sàn gạch ướt sũng, rồi lại bị những dấu giày khác dẫm lên trông lộn xộn vô cùng.

Dù đều là những bạn học xa lạ nhưng không khí trong lớp học rất nhộn nhịp. Khi bắt đầu nói về Thế vận hội Olympic vừa qua và số huy chương mà Trung Quốc đã đạt được, mọi người nhanh chóng trở nên thân thiết.

Bảng sơ đồ chỗ ngồi được dán ở trên bục giảng, và được sắp xếp theo kết quả kỳ thi chia lớp. Không ngoài dự đoán, Ôn Mộng ngồi cùng bàn với Lý Ngạn Nặc, còn Liêu Duy Minh thì cũng ngồi không xa, vị trí của cậu ta ở ngay phía sau cô.

Vị trí này khá tốt.

Liêu Duy Minh vừa ngồi xuống thì liền vui vẻ vỗ vỗ bàn: “Sau này thi cử nhờ cả vào mọi người rồi.”

Người này thực sự rất thoải mái, và đặc biệt thích kết bạn.


Ngày đầu tiên trở lại trường đã xảy ra chuyện bất ngờ như thế này, đôi giày mới cũng bị ướt không thoải mái, dường như báo hiệu một kỳ học mới sẽ không thuận lợi.

Sau khi chuyển vào lớp thực nghiệm, Ôn Mộng thực sự cảm nhận được áp lực hoàn toàn khác biệt so với trước đây.

Các bạn học quá giỏi, thái độ học tập lại tích cực hơn hồi lớp mười. Đôi khi cô có thể lọt vào top ba, nhưng lần sau chỉ cần một bài hàm số làm không đúng thì có thể trực tiếp rơi xuống hạng sáu.

Điều này khiến cô khó lòng không nảy sinh ghen tị với Lý Ngạn Nặc.

Sau hơn một tháng ngồi cùng bàn, Ôn Mộng phát hiện ra mọi lời đồn đều đúng, Lý Ngạn Nặc thực sự là một cỗ máy học tập điên cuồng.

Các chàng trai mười bảy, mười tám tuổi đầy hormone không biết giải tỏa chỗ nào, cho nên bọn họ đặc biệt thích chơi trò “Aruba”, khiêng bạn học ra góc tường rồi kéo qua kéo lại. Còn các cô gái mười bảy, mười tám tuổi có thể chuyền tay nhau một cuốn tạp chí “Tân Vệ” khắp lớp, và chăm chú nghiên cứu gương mặt của Fujii Lena. Ngày hôm sau, bọn họ bắt chước thoa một chút phấn mắt màu nâu nhạt lên mí mắt, rồi sau khi bị giáo viên chủ nhiệm phát hiện, bọn họ đành cười ngượng ngùng rồi lấy tay chùi mạnh để tẩy sạch.

Dưới bề mặt làn nước ngầm là tuổi trẻ bồn chồn.

Nhưng Lý Ngạn Nặc thì không giống như các chàng trai khác, tâm trí của cậu dường như hoàn toàn tập trung vào việc học, chưa từng bị phân tâm bởi những trò chơi như vậy.

Cho dù tiết học có nhàm chán đến đâu thì cậu cũng có thể lắng nghe chăm chú, cho dù bài tập có rườm rà đến đâu thì cậu cũng có thể hoàn thành tốt. Từ bài kiểm tra hàng tuần đến kiểm tra hàng tháng rồi đến kiểm tra sát hạch, chưa lần nào cậu thất bại, và lúc nào cũng luôn đứng nhất.

Sao lại có một người như vậy chứ?

Ôn Mộng không thể hiểu được.

Theo lý mà nói, nếu có thể học hỏi từ Lý Ngạn Nặc thì thành tích của cô tiến bộ sẽ nhanh hơn.

Nhưng Ôn Mộng và Lý Ngạn Nặc đều không phải kiểu người nói nhiều, mặc dù bọn họ ngồi cạnh nhau nhưng cả ngày cũng không nói được mấy câu. Hầu hết chỉ là đối chiếu đáp án sau khi thi xong, hoặc là xác nhận bài tập hôm nay là gì.

“Điền vào chỗ trống bài đầu tiên, ACDBBD.” Sau bài kiểm tra hàng tuần, Lý Ngạn Nặc thường chia sẻ đáp án trên giấy nháp.

Khúc Triết nghe xong thì mặt mày liền trở nên ủ rũ: “Không thể nào, câu cuối rõ ràng là đáp án C dài nhất mà, ba ngắn một dài chẳng phải nên chọn cái dài sao?”

Có người càu nhàu: “Cậu bị triệu chứng này bao lâu rồi, bác sĩ nói sao?”

Sau đó cũng có người hét lên: “Á! Hình như tôi đã điền sai dòng trên phiếu trả lời rồi!”

Lớp học ồn ào như cái ấm đun nước sắp sôi.

Thường thì vào lúc này Lý Ngạn Nặc đã thu dọn xong cặp sách và chuẩn bị rời đi. Cậu ta hiếm khi tham gia vào các cuộc thảo luận sau đó, mặc dù thái độ của cậu ta không còn lạnh lùng như lần đầu gặp, nhưng vẫn có chút gì đó khiến người ta không thể đến gần.

Thiên tài có niềm kiêu hãnh của riêng mình, bọn họ có quyền như vậy.

Nhưng làm thế thì làm sao có thể nhờ cậu ta chỉ dạy, ít nhất là Ôn Mộng không muốn tự làm mình mất mặt như vậy, đang ở giai đoạn cuối của tuổi dậy thì, cho nên cô rất coi trọng thể diện của mình, và thà giữ mối quan hệ không thân thiết với người bạn cùng bàn. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thời gian cứ trôi về phía trước với những bài kiểm tra và bài tập về nhà không ngừng nghỉ, chớp mắt đã là cuối tháng 10.

Thứ tư, vào tiết đầu tiên của buổi chiều. Giáo viên chính trị ôm một cuốn sách bước vào lớp, sau đó người nọ lấy tay đẩy gọng kính lên, và thông báo tiết thể dục đã bị chiếm dụng.

Những tiếng phản đối ồn ào rõ ràng là không có hiệu quả, các bạn học dù không muốn nhưng cũng đành phải lấy sách vở ra. Lớp học có hơn năm mươi người, nồng độ CO2 thở ra quá cao, cộng thêm những lý luận về thế giới quan và phương pháp luận như tụng kinh, khiến tiết học buổi chiều này trở nên có chút uể oải.

Ôn Mộng vừa ăn trưa xong và ngồi trên ghế nghe một lúc, cô có cảm giác như máu trong não cô đang dần rút hết và bắt đầu ùa vào dạ dày đang tiêu hóa.

Cô che miệng im lặng ngáp một cái, và đầu cũng bất giác cúi xuống.

Trên bục giảng, thầy giáo viết chữ lên trên bảng đen: “Tuân thủ quy luật khách quan, kiểm nghiệm chân lý trong thực tiễn.”

Bụi phấn trắng như tuyết bay tứ tung, giống như sự mệt mỏi của Ôn Mộng đang không ngừng cuộn lên và bay khắp nơi.

Chỉ cần một giây nữa là cô có thể ngủ thiếp đi ngay lập tức.

Và cũng vào lúc này, sống lưng Ôn Mộng đột nhiên bị ai đó nhẹ nhàng chọc một cái.

“Này.” Có ai đó lêu cô.

Ôn Mộng giật mình quay đầu lại, thì phát hiện Liêu Duy Minh ở phía sau đang nghiêng đầu nhìn cô, trên mặt mày của cậu ta không giấu được sự thích thú. Trong tay cậu ta đang cầm một cái hộp sắt nhỏ, nắp hộp màu xanh, trên đó còn có in một dòng chữ tiếng Đức.

“Có chuyện gì vậy?” Ôn Mộng hạ giọng nói.

“Kẹo bạc hà. Thấy cậu sắp ngủ rồi, đừng nhịn nữa, lấy một viên ăn đi.”

Hộp kẹo vừa mở ra lập tức tỏa ra một mùi hương mát lạnh, giống như tiếng máy điều hòa kêu vo vo vào mùa hè.

Đừng nhìn Liêu Duy Minh giống như một người không lo học hành, lúc nào cậu ta cũng chuẩn bị đồ ăn thức uống rất đầy đủ, đều là những thứ chỉ mua được ở siêu thị nhập khẩu.

Ôn Mộng thực sự là một người không tham lam, và cô cũng cảm thấy hơi ngại khi ăn kẹo của Liêu Duy Minh.

Nhưng cô không muốn đầu mình chúi xuống thêm một giây phút nào nữa.

“Cảm ơn.” Cô ngập ngừng lên tiếng, khi cô vừa chuẩn bị đưa tay ra thì ánh mắt cô vô tình lướt qua Lý Ngạn Nặc. Cậu ta vừa ngẩng đầu ra khỏi quyển sách và nhìn về phía hai người bọn họ. Có lẽ vì ngồi gần nên cậu ta bị tiếng động nhỏ này làm phiền.

Liêu Duy Minh cũng nhận ra điều đó.

“Cậu có muốn không?” Liêu Duy Minh hạ giọng hỏi Lý Ngạn Nặc, rồi cũng đưa hộp kẹo về phía cậu ta.

“Trong giờ học không được ăn uống, cứ yên lặng nghe giảng cho tốt.” Lý Ngạn Nặc từ chối ngắn gọn, rồi lại tiếp tục chăm chú ghi chép. Chiếc bút bi đen lướt nhanh trên trang giấy để lại từng dòng chữ ngay ngắn, đầu bút phát ra âm thanh sột soạt không ngừng nghỉ, như thể không biết mệt mỏi là gì.

"Cắt, không ăn thì thôi." Liêu Duy Minh nhún vai, rồi quay sang mỉm cười với Ôn Mộng: "Chúng ta cùng ăn."

Nhưng Ôn Mộng lại đột nhiên dừng tay lại.

Nghe giảng cho tốt.

Bốn chữ này lập tức làm cô nhớ đến câu "Đừng động vào xe đạp của tôi" trong ngày mưa hôm đó, nghe ra một chút ghét bỏ ngầm.

Ôn Mộng cảm thấy mặt mình đột nhiên nóng lên, không cần kẹo bạc hà thì cô cũng đã trở nên tỉnh táo lại.

"Tôi không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, cậu cứ giữ lại mà ăn." Cô nói khẽ với Liêu Duy Minh,rồi nhanh chóng quay người lại.

Người thông minh hơn mình vẫn còn đang cố gắng thì mình có tư cách gì mà buồn ngủ cơ chứ?

Từ luận điểm này phát triển ra thì có thể viết thành một bài văn nghị luận: Cùng đi học như nhau, Lý Ngạn Nặc làm được, vậy thì tại sao mình lại không làm được?

Những người nhạy cảm nhưng mạnh mẽ đều như thế này. Mặc dù không nói ra miệng, nhưng bên trong luôn tự phản tỉnh, rồi tự tạo áp lực cho bản thân. Chỉ riêng việc tự mình đối đầu với chính mình thì cũng đã đủ để tạo ra một cuộc chiến dài ngày, và làm cho người ta cảm thấy mệt mỏi.

Trên bục giảng, giáo viên chính trị nói: "Con người cần phát huy tối đa tính chủ động."

Câu này được Ôn Mộng viết vào trong nhật ký vào ngay tối hôm đó.

"Ngày 28 tháng 10 năm 2008, trời âm u.

Hôm nay tâm trạng cảm thấy có chút buồn.

Có lẽ Lý Ngạn Nặc chỉ đơn thuần là có ý tốt muốn nhắc nhở mình, nhưng là do mình nghĩ quá nhiều. Tuy nhiên mình thực sự không thể lười biếng thêm nữa, nếu không thì sẽ bị người ta coi thường.

Còn hai tuần nữa là đến kì thi giữa kỳ, từ bây giờ phải đặt mục tiêu, và phát huy tối đa tính chủ động.

Mình nhất định phải vượt qua Lý Ngạn Nặc mới được."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp