Chim Và Bụi Gai

Chương 2: Cuộc gặp gỡ đầu tiên


1 tuần

trướctiếp

Mỗi câu chuyện đều có khởi đầu.

Kim đồng hồ quay ngược lại theo vòng tròn và dừng lại ở điểm bắt đầu của mọi thứ.

Ôn Mộng nhớ rất rõ, đó là ngày 1 tháng 9 năm 2008.

Lúc đó Thế vận hội vừa kết thúc không lâu, người người nhà nhà vẫn đang phát lại bài hát "Bắc Kinh chào đón bạn", kèm theo hình ảnh là những lá cờ Tổ quốc tung bay trong gió trên các đường phố, ngõ hẻm tạo nên một khung cảnh phồn vinh và tưng bừng.

Lúc 5 giờ 50 sáng, một chiếc đèn bàn nhỏ đã được bật sáng trong căn hộ tập thể ở khu Hòa Bình.

Cô gái 17 tuổi Ôn Mộng nhìn ra ngoài cửa sổ phòng ngủ, nhìn thấy trời âm u, mây dày đặc hơi nước, giống như trời sắp mưa bất cứ lúc nào, thậm chí quầy bánh xèo ở dưới lầu cũng không mở cửa, có lẽ là sợ bị ướt giữa đường.

Điều này khiến cô cảm thấy có hơi bối rối, sau đó cô quay đầu lại nhìn bàn học của mình.

Trên chiếc ghế trước bàn có một đôi giày thể thao được đặt ngay ngắn. Đó là món quà mẹ cô đã tặng cho cô khi cô được lọt vào top 5 của lớp vào học kỳ trước. Trong suốt kỳ nghỉ hè, Ôn Mộng vẫn luôn cất chúng ngay ngắn trong hộp giày, và không nỡ đem ra mang một lần nào.

Ba thứ phổ biến nhất ở trường vào năm 2008 là đồng phục rộng thùng thình, đồng hồ Casio Baby G và dấu swoosh màu hồng trên giày Nike.

Ai mà có ba món này, về cơ bản thì coi như đã có mật mã xã hội, và có thể tự do giao tiếp trong trường.

Nhưng Ôn Mộng chưa bao giờ theo kịp những mốt này.

Vì lúc đó, cơ quan nhà nước đang tiến hành cải tổ, mẹ cô làm kế toán mỗi tháng chỉ kiếm được 4500 đồng, việc chi 600 đồng để mua một đôi giày là điều không dám nghĩ tới, đó là một hành động quá xa xỉ. Ôn Mộng từ nhỏ đã hiểu chuyện, cho nên cô không thể đòi hỏi như vậy.

Con gái càng ngoan thì người mẹ càng không muốn con mình chịu thiệt, sợ cô thiếu thốn so với những đứa trẻ khác. Sau khi lén hỏi đồng nghiệp, mẹ cô đã đi mua sắm vào một buổi chiều nóng nực. Khi về, áo bà ấy đẫm mồ hôi, trên tay thì cầm một hộp giày mới.

Những đôi giày khó kiếm được như vậy không được ngâm trong nước, nhưng vào lúc này, chiếc đèn bàn đang chiếu rọi một thứ ánh sáng dịu nhẹ ấm áp, làm cho bề mặt da trắng tinh của đôi giày Nike càng thêm tỏa sáng, như thể đang vẫy tay chào mọi người.

"Mau mang tôi." Đôi giày như muốn nói như thế.

Giống như trái táo đã cám dỗ Eva, thật là xấu xa.

Hôm nay khác mọi ngày, là ngày đầu tiên sau khi phân lớp khi vào năm 2. Sau khi bước vào một lớp thực nghiệm mới, đối mặt với tất cả các bạn học mới, ai mà lại không muốn ăn diện thật đẹp cơ chứ?(App TYT)

Hơn nữa, trời mùa thu thường âm u, có thể lát nữa trời sẽ không mưa, Ôn Mộng bất chợt có một suy nghĩ mạo hiểm.

Do dự mãi cho đến khi gần trễ giờ học, cuối cùng cô cũng quyết định mang đôi giày mới đến trường.

Lá cây ven đường phát ra âm thanh xào xạc, có lá không chịu nổi liền rơi xuống mặt đất, khi có người giẫm lên liền phát ra âm thanh giòn tan, giống như tâm trạng của Ôn Mộng lúc này, có chút phấn khởi nhỏ, và đồng thời cũng có chút lo lắng.

Sau khi cô đi được mười phút thì thời tiết vẫn còn âm u, có vẻ như thi thoảng mạnh dạn một lần cũng không sao.

Chỉ tiếc là con người không thể may mắn mãi.

Ông trời như thể muốn cố tình đối đầu với Ôn Mộng, khi còn cách trạm xe buýt 112 vài trăm mét thì trời bắt đầu đổ mưa thật.

Mưa trút xuống dày đặc và nhanh chóng, từng vệt, từng vệt làm cho cả thành phố nhanh chóng chìm trong màn nước. Các hố nước đọng với các độ sâu khác nhau đã sớm hình thành trên con đường không bằng phẳng.

Tiêu đời rồi.

Ôn Mộng lo lắng mình sẽ bị trễ giờ, lại sợ giày mới dẫm vào nước, nên chỉ có thể như đi trên dây, cô chậm rãi bước men theo dải gạch hẹp bên đường. Mặt đường trơn trượt, cộng thêm đôi giày mới không vừa chân. Lúc nông lúc sâu, dáng vẻ không hề vững vàng chút nào.

Bỗng nhiên có một cơn gió mạnh thổi qua khiến chiếc ô trên tay Ôn Mộng bị thổi lệch và bất ngờ rơi khỏi tay cô.

Ôn Mộng lo lắng vội vàng chạy tới nhặt lại, nhưng nào ngờ lại bị trượt chân và mất thăng bằng, suýt chút nữa thì cô đã ngã vào làn đường dành cho xe đạp.

Tiếng phanh gấp của một chiếc xe đạp đồng thời vang lên bên tai cô.

Sống lưng Ôn Mộng nhất thời cảm thấy tê dại.

Theo như kịch bản trong các bộ phim truyền hình, đây không phải là chuyện bị ngã đơn giản. Một giây tiếp theo, cô sẽ bị một chiếc xe đạp tông trúng làm bay xa vài mét và phải nhập viện vì chứng mất trí nhớ hay gì đó.

Cuộc sống thực không phải là phim truyền hình, cho nên tình huống trong đầu cô không xảy ra.

Chiếc xe đạp đang lao nhanh đột ngột dừng lại khiến nước bắn tung tóe xung quanh. Cùng với một tiếng "cạch" khi dây xích tuột khỏi trục, sau đó liền thấy một nam sinh cao lớn nhanh chóng nhảy xuống xe. ( truyện trên app tyt )

Người nọ phóng xuống kịp thời, không chỉ không đâm vào Ôn Mộng mà còn kéo cô lên bằng dây đeo cặp sách. Như thể đang xách một chú mèo nhỏ vừa rơi xuống nước, người nọ dễ dàng nhấc bổng cô lên từ mặt đất.

Lần này thì không ngã chết, nhưng cũng có cảm giác xấu hổ muốn chết.

Sau khi Ôn Mộng đứng vững, cô không còn tâm trạng muốn nhặt ô lên nữa, máu nóng trên người cô toàn bộ đều đổ dồn lên mặt, lúc này cô ước gì mình có thể nhảy sang một hành tinh khác ngay lập tức.

Cậu nam sinh dường như không nhận ra sự xấu hổ của cô.

Anh thả dây đeo cặp sách của Ôn Mộng ra, cúi xuống nhặt chiếc ô ướt sũng, rồi đưa lại cho cô. Dưới chiếc áo mưa trong suốt là bộ đồng phục cùng màu với cô, chắc hẳn người nọ là học sinh cùng trường.

"Cảm ơn." Ôn Mộng lịch sự nói lí nhí: "Xin lỗi, vừa rồi có phải tôi đã dọa cậu sợ rồi không?"

"Không đâu." Đối phương thản nhiên đáp lại. Khuôn mặt của người nọ như một sự pha trộn giữa nét trưởng thành của người lớn và vẻ non nớt của một cậu thiếu niên,  cộng thêm đôi mắt trông có hơi lạnh lùng.

Nói xong, người nọ lại ngồi xổm xuống, rõ ràng là cú phanh gấp vừa rồi đã làm dây xích xe đạp bị tuột ra và bị kẹt trong trục nên không thể di chuyển được.

"Cần tôi giúp một tay không?"

"Không cần đâu." Nam sinh lập tức từ chối, rồi người nọ tiếp tục xoay bàn đạp, nhưng một hồi lâu vẫn không thành công.

Trong lúc đó, xe buýt số 112 cũng đã đến.

Ống xả khói phun ra khói trắng mịt mù, cửa xe mở ra, dòng người cầm ô nhanh chóng ùa vào, sau đó cửa xe sắp đóng lại và chuẩn bị rời bến.

Cậu nam sinh nhận ra Ôn Mộng không có ý định lên xe thì liền thắc mắc ngẩng đầu lên nhìn cô.

Giọng nói của người nọ cứ như thủy tinh vậy, lạnh lùng và không chút cảm xúc: “Cậu không đi à?”

Nếu không đi thì sẽ bị trễ đấy.

Ôn Mộng nhìn chiếc xe buýt sắp rời bến, trong lòng cô đang đấu tranh dữ dội, cuối cùng cô kịch liệt lắc đầu, lương tâm của người tốt không cho phép cô rời đi vào lúc này.

Sau đó cậu nam sinh không nói gì thêm nữa, người nọ vẫn cúi đầu tiếp tục loay hoay với dây xích.

Ôn Mộng quan sát một lúc, sau đó cô cẩn thận tiến lại gần một bước, rồi đưa tay chỉ vào trục bánh xe định giúp: "Tôi từng thấy người khác sửa xe, có vẻ như phải lật ngược xe lại, rồi gắn vào đây..."

Nhưng cô còn chưa nói hết câu thì cậu nam sinh đã nhanh chóng ngắt lời.

"Đừng chạm vào." Người nọ lạnh lùng nói.

Rõ ràng là bị ghét rồi.

Cũng đúng, trời mưa lớn, lại là ngày đầu tiên đi học, bất cứ ai gặp chuyện bực mình như thế này thì cũng không thể nào vui nổi.

Ôn Mộng ngượng ngùng rút tay về, lòng dũng cảm vốn không đầy đủ càng bị dập tắt. Ở lại đây cũng bị coi là lo chuyện bao đồng, biết vậy lúc nãy cô đã lên xe buýt đến trường.

Trong khi cô đang thầm cảm thấy hối hận thì cậu nam sinh vẫn tiếp tục hành động.

Mặc dù không để Ôn Mộng tham gia, nhưng cậu ta lại bất ngờ sử dụng gợi ý của cô, chỉ thấy cậu ta liền lật ngược xe đạp lại và thử gắn dây xích vào trục.

Cạch.

Cạch.

Cơn mưa dường như làm cho mỗi giây phút trôi qua trong căng thẳng, thậm chí người đứng xem duy nhất như Ôn Mộng cũng cảm thấy căng thẳng theo.

Cạch.

Sau lần thử thứ ba, dây xích đã được gắn vào thành công.

"Tốt quá rồi." Ôn Mộng thoáng chốc liền quên mất sự khó chịu, và bất giác thốt lên.

Cậu nam sinh ngẩng đầu liếc nhìn cô. Ôn Mộng ngay lập tức chuyển sang trạng thái cảnh giác, sau khi bị từ chối vài lần, cô cảm thấy cậu ta lại sắp nói ra điều gì đó không hay.

Nhưng lần này cậu ta lại không nói gì, chỉ thấy cậu ta đứng dậy, rồi mở cặp sách từ dưới áo mưa, dường như là đang tìm kiếm gì đó.

Lúc này Ôn Mộng mới nhận ra tay cậu ta đen kịt do bị dính đầy dầu được bôi trên dây xích.

"Cậu cần giấy lau không?" Thấy dây đeo cặp sách của cậu ta bị bẩn, Ôn Mộng thoáng có hơi do dự, nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định hỏi thử.

"Ừm."

Ôn Mộng nhanh chóng lấy ra một gói khăn giấy từ túi quần đồng phục, rồi lấy hết can đảm đưa qua: "Tôi có này."

"Cảm ơn." Cậu ta đưa tay nhận lấy khăn giấy lau tay, thái độ của cậu ta lúc này cũng đã dịu đi đôi chút: "Chuyến xe buýt tiếp theo là mấy giờ?"

Ôn Mộng nhẩm tính thời gian: "Khoảng mười lăm phút nữa."

Không tính thời gian chờ đèn đỏ thì đi xe đến trường cũng mất hơn mười phút. Tính tổng cộng thì chắc chắn hôm nay cô sẽ vào muộn buổi học sáng, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, rơi đều trên mặt đất, trên ô, và đậu trên áo mưa trong suốt, còn phát ra âm thanh rào rào, khiến người ta càng cảm thấy sốt ruột và lo lắng.

Đôi giày mới của Ôn Mộng cũng bị ướt, đôi tất giờ đây cũng dính chặt vào chân, đem đến cảm giác lạnh buốt và khó chịu vô cùng.

Nam sinh không nói gì, cậu ta gấp tờ khăn giấy bẩn lại gọn gàng rồi cất vào túi áo đồng phục, sau đó lại rút một tờ khác ra để lau khô yên sau xe đạp.

"Đi thôi." Cậu ta đá chống xe, rồi quay đầu nói với Ôn Mộng.

Đi bộ đến trường sẽ muộn, chờ xe buýt cũng muộn, nhưng đi xe đạp có lẽ sẽ kịp giờ.

Vì vậy nam sinh ý bảo Ôn Mộng lên xe.

Ôn Mộng không ngờ cậu ta lại đột nhiên trở nên tốt bụng như thể nên cô bỗng nhiên ngây người ra.

"Sắp muộn rồi." Cậu ta thấy cô không động đậy, nên lại kiên nhẫn lên tiếng thêm một lần nữa.

"À, ừm." Một tay Ôn Mộng cầm ô, một tay thì nắm thanh kim loại phía sau yên xe, cô lảo đảo ngồi lên, dáng vẻ lúc này vẫn còn ngơ ngác.

Sau đó cậu nam sinh nhanh chóng đạp chân lên bàn đạp.

Gió lùa qua cơn mưa, mang theo mùi hơi nước nhè nhẹ và cả mùi hương bột giặt còn vương lại trên đồng phục của cậu ta.

Cảm giác lo lắng chập chờn, cảm giác kích thích nhè nhẹ trong mũi, chất kim loại lạnh buốt của yên xe, tâm trạng hối hận và xấu hổ. Tất cả những cảm giác ấy hòa quyện với nhau, và đem đến một cảm giác phức tạp vô cùng.

Chiếc xe đạp cứ thế đi qua một ngã tư, gặp đèn đỏ rồi dừng lại. Người lái và người ngồi đều không nói gì, cả hai cùng yên lặng chờ đợi, bầu không khí có chút gượng gạo.

May mắn là sự im lặng đó không kéo dài lâu.

Trong lúc chờ đợi thì bất chợt có tiếng còi xe ngắn ngủi “bíp bíp bíp” vang lên từ bên đường.

Ôn Mộng ngẩng đầu nhìn qua, thì thấy một chiếc Range Rover màu đỏ chói đang từ từ chuyển làn sang bên phải, sau đó chiếc xe bật đèn khẩn cấp rồi từ từ đỗ lại bên đường.

Cửa xe nhanh chóng được hạ xuống, một cậu thiếu niên đẹp trai thò đầu ra từ ghế phụ lái, và lớn tiếng hỏi: “Này, Lý Ngạn Nặc, cậu đang làm gì vậy?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp