Thôi Mặc thấy vẻ mặt của Nguyễn Tích như không bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng, thở phào nhẹ nhõm một hơi, không thể không nói Nguyễn Tích đã thay đổi tốt hơn trước đây rất nhiều, nhưng anh ấy còn chưa thật sự hiểu được Nguyễn Tích của hiện tại, lỡ như vì chuyện này mà cậu giận chó đánh mèo lên chuyện show thiếu nhi thì sẽ phiền phức lắm.

Thôi Mặc mang theo Nguyễn Tích đến phòng làm việc nhỏ của mình, rồi cầm hợp đồng show thiếu nhi đưa cho Nguyễn Tích.

“Cậu xem thử đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên vào.” Thôi Mặc đưa trà đã chuẩn bị trước cho Nguyễn Tích, sau đó tự châm điếu thuốc cho mình: “Thời gian ghi hình của chương trình tạp kỹ trẻ em đã được định, sẽ bắt đầu vào ngày mốt.”

Nguyễn Tích không nghĩ tới tốc độ nhanh như vậy, có hơi kinh ngạc: “Còn khách quý khác thì sao?”

Sương khói của thuốc lá chậm rãi dâng lên: “Căn bản là đủ cả rồi.”

Chóp mũi truyền đến mùi thuốc lá nhàn nhạt, Nguyễn Tích vô thức nhíu mày, cậu không hút thuốc lá, càng không thích ngửi khói thuốc.

Nguyễn Tích cũng không quan tâm những khách mời khác cụ thể là ai, cậu chỉ biết, khi chương trình tạp kỹ này bắt đầu ghi hình, cậu sẽ có thể kiếm tiền nuôi nhóc con.

Hôm nay lúc đi trung tâm thương mại nhìn thấy rất nhiều quần áo xinh đẹp, cậu muốn mua cho nhóc con!

Nhóc con đáng yêu như vậy, mặc vào nhất định sẽ cực kỳ đẹp mắt. Trong đầu cậu không ngừng tưởng tượng ra bộ dạng của nhóc con khi mặc bộ đồ gấu con vào, nhóc con gấu mini là đáng yêu nhất!

“Còn có vấn đề gì sao?” Thôi Mặc thấy Nguyễn Tích nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng mà không đặt bút ký, hỏi.

Nguyễn Tích lấy lại tinh thần, bản hợp đồng này không có thiếu sót gì. Ngược lại có một điều khoản thu hút sự chú ý của cậu, show thiếu nhi có tổng cộng ba phần, nhưng bản hợp đồng trước mặt cậu này chỉ là phần một mà thôi. 

Nguyễn Tích duỗi ngón tay trắng nõn ra, gõ lên tờ giấy hai lần: “Đây là ý gì?”

Thôi Mặc nhìn lướt qua, vô tình nói: “Sau khi kết thúc phần thứ nhất, bọn họ sẽ loại đi một vị khách.”

Nói như vậy, cộng thêm bản hợp đồng trước mặt này, cơ bản là nói cho Nguyễn Tích biết rõ, người này chính là cậu. Dù sao với hình tượng của Nguyễn Tích, nhóm chương trình cũng đã xem xét, có lẽ bọn họ muốn lợi dụng lưu lượng trên người Nguyễn Tích, nhưng cũng không muốn cho Nguyễn Tích ở lại, dù sao hình tượng của Nguyễn Tích cũng thật sự không tốt, nếu trong chương trình xảy ra chuyện gì, đến lúc giải quyết thì rất phiền phức.

Bọn họ căn bản không định giữ Nguyễn Tích lại.

“Chậc.” Vẻ mặt của Nguyễn Tích có chút châm chọc ký tên vào bản hợp đồng.

Về cách làm của nhóm chương trình, ở kiếp trước Nguyễn Tích không biết đã trải qua bao nhiêu lần. 

Chỉ còn một ngày nữa là bắt đầu ghi hình chương trình tạp kỹ nên cậu có rất nhiều việc cần phải chuẩn bị, không có ý định tốn thời gian ở chỗ này.

Sau khi ký xong hợp đồng cũng là lúc nhóc con tan học, Nguyễn Tích canh thời gian chạy đến nhà trẻ, vừa lúc thầy Lý đang dẫn bọn nhỏ xếp hàng đi ra sân trường.

Nguyễn Tích liếc mắt đã thấy cục cưng nhỏ đeo cặp sách đen trắng đứng ở cuối hàng.

Ngón tay mượt mà của Giản Bạch nắm lấy dây cặp, cúi thấp đầu, đôi chân ngắn bước đi, đi cuối hàng.

Tâm trạng của nhóc con rất suy sụp, ba đang ngủ rồi, Ô Ô có thể tự chăm sóc bản thân ~ Nhóc con không sợ! Nhóc con có thể làm được!

Trong lòng không ngừng cổ vũ bản thân, giống như lúc trước, Ô Ô nhất định làm được!

Xung quanh Nguyễn Tích đều là các phụ huynh đi đón con, vừa thấy con mình đi ra, bọn họ đều hưng phấn gọi tên con mình.

Nguyễn Tích thấy thế cũng hét theo một tiếng: “Nhóc con!”

Nhóc con lập tức ngẩng đầu lên, con mắt đen nháy lóe sáng tìm kiếm xung quanh. 

Là…Giọng của ba nhỏ…

Cuối cùng ánh mắt cậu bé cũng dừng lại ở khuôn mặt tươi cười của người thanh niên. 

Thầy Lý đưa tay ra vuốt tóc nhóc con, giọng điệu mềm mại nói: “Giản Bạch, ba nhỏ đến đón con kìa.”

Bé gấu nhỏ dùng sức gật đầu: “Vâng!”

Sau đó, đôi chân mũm mĩm của cậu bé chạy vào vòng tay rộng mở của Nguyễn Tích. 

Không phải là ảo giác ~ Ba nhỏ thật sự đến đón Ô Ô ~ Giống như ba vậy ~

Bế nhóc con lên, Nguyễn Tích nhéo nhéo đôi má mềm mại của cậu bé, đôi tay nhỏ ngắn yếu ớt chống cự lại. 

Bởi vì phải lập tức ghi hình chương trình nên Nguyễn Tích nhân cơ hội này xin thầy Lý nghỉ, sau đó mang theo nhóc con về nhà.

Trong nhà đã được Nguyễn Tích dọn dẹp sạch sẽ, ánh nắng buổi chiều chiếu qua cửa sổ vào phòng khách khiến không gian phòng khách trở nên ấm áp.

Có gió nhẹ thổi qua, cây cối xanh tươi đung đưa theo gió, bên tai còn có âm thanh đồng hồ chuyển động, mọi thứ đều rất tốt đẹp. Nhìn căn phòng rực rỡ hẳn lên, Giản Ô Ô ngạc nhiên mở to mắt, bắt chước giọng điệu của thầy Lý, giọng sữa ngọt ngào nói: “Ba nhỏ! Ba nhỏ! Thật tuyệt!”

Trong lòng Nguyễn Tích cũng rất vui vẻ, ít nhất cuối cùng cậu và nhóc con cũng có được một ngôi nhà tốt. 

Gấu nhỏ phấn khích ném cặp sách lên ghế sa lon, bắt đầu đi loanh quanh trong phòng. Nguyễn Tích tùy ý để cậu bé chạy tới chạy lui, cậu đi vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị cơm tối. 

Cậu bé chạy vào một căn phòng rồi thò cái đầu nhỏ ra: “Ba nhỏ~”

“Ở đây, có chuyện gì vậy?”

Nhóc con lạch cạch chạy vào bếp, một tay ôm lấy Nguyễn Tích, cái đầu nhỏ dụi dụi vào ống quần cậu, bộ dạng đáng yêu không thể tả được.

Trong phòng rất ấm áp, nhưng lúc này trên mạng đã náo loạn rồi.

Sau khi Nguyễn Tích ký hợp đồng không lâu, nhóm chương trình lập tức tiết lộ thông tin.

Cục cưng thân yêu: [#Cục cưng thân yêu # Phía trước có năng lượng cao! @Bạch Sam Sam@ Chu Trì@ Lâm Tử Mộc@ Nguyễn Tích chào mừng mọi người tham gia #Cục cưng thân yêu#~ Hẹn gặp mọi người trên chương trình phát sóng trực tiếp của Apple TV vào lúc 12 giờ trưa ngày 1 tháng 5!]

Fanclub Bạch Sam Sam: [Hoan nghênh vợ tôi quay lại~]

Fanclub Chu Trì: [Anh ơi, cố lên nha~]

Fanclub Lâm Tử Mộc: [Bảo Bảo, cố gắng lên~]

[Hôm nay Nguyễn Tích đã cút ra khỏi ngành giải trí sao: Không có!!!]

18L: [Mẹ kiếp! Tôi nhớ không lầm đây là show thiếu nhi mà phải không? Ai có thể giải thích cho tôi, tại sao lại có Nguyễn Tích tham gia không!]

27L: [Nguyễn Tích tham gia show thiếu nhi? Có lầm gì hay không?]

29L: [Trẻ con nhà ai mà xui xẻo vậy! Phụ huynh nào có thể giao con mình cho Nguyễn Tích vậy!!!]

45L: [Sao Nguyễn Tích còn chưa cút khỏi ngành giải trí, mau cút đi! Thứ kinh tởm!]

96L: [Không hiểu rốt cuộc tổ chương trình muốn làm gì!]

Trên mạng toàn là bình luận chửi rủa, những điều này đều nằm trong dự đoán của Thôi Mặc, nhưng trong lòng anh ấy lại có chút lo lắng, Nguyễn Tích sau khi thấy những điều này sẽ nghĩ như thế nào.

Hiển nhiên, hiện tại Nguyễn Tích đang tập trung bồi dưỡng tình cảm với nhóc con nên không để tâm đến những xáo trộn trên mạng này. Nhưng Thôi Mặc không biết, anh giữ tâm trạng hồi hộp chờ đến thời gian ghi hình.

****

Sáng sớm hôm nay, Thôi Mặc lái chiếc xe công vụ màu đen bản thấp đến đón hai người họ. 

Địa điểm ghi hình không phải ở thành phố Nam Dương mà ở tỉnh lân cận thành phố Thuận Hà. Đầu tiên bọn họ đi máy bay đến Thuận Hà, sau đó đi theo xe của nhóm chương trình đến núi.

Lúc này mới xem như đến địa điểm ghi hình, núi Cửu Xuân ở thành phố Thuận Hà. Suốt chặng đường đi, Giản Ô Ô nép vào ngực Nguyễn Tích, cậu bé chỉ ngủ mà không khóc không nháo, đừng nói là trẻ con, ngay cả người lớn cũng không chịu được sự rung lắc này. 

Ngồi xe một thời gian dài, Nguyễn Tích cũng cảm thấy dạ dày mình chướng lên, khó chịu. 

Không khí trên núi rất tốt, mùa hè, bên tai có thể nghe tiếng các loài chim hót líu lo, tiếng ve kêu, so với tiếng máy móc vù vù trong thành phố, thì ở đây không cảm thấy ồn ào, ngược lại lại có chút trong trẻo dễ nghe.

Có duy nhất một điều không tốt chính là tín hiệu trên núi không tốt lắm. 

Bởi vì đây là lần đầu tiên Nguyễn Tích tham gia chương trình giải trí, lại còn dẫn theo nhóc con, Thôi Mặc có hơi lo lắng, nếu không có chuyện gì khác thì anh ấy sẽ ở lại đây theo dõi toàn bộ quá trình ghi hình.

Chiếc xe đang rung lắc dữ dội đột nhiên dừng lại ở khoảng trống dưới chân núi, Nguyễn Tích ôm Giản Ô Ô xuống xe. Giản Ô Ô đang ngủ say rầm rì hai tiếng, nâng cái đầu nhỏ của mình ra khỏi ngực Nguyễn Tích.

Đôi má tròn trịa của cậu bé hơi ửng hồng, đôi môi hồng hào căng bóng, đôi mắt to đen nhánh mê man nhìn xung quanh, có lẽ là vì vừa ngủ dậy nên giọng nói như sữa lẫn với giọng mũi dày đặc khiến nhóc con càng đáng yêu hơn.

“Ba nhỏ… Nhóm bạn nhỏ đã đến chưa?”

Bộ dạng chưa tỉnh ngủ của Giản Ô Ô thật sự rất dễ dụ người khác phạm tội, Nguyễn Tích không nhịn được mà vươn tay nhóc con xoa một phen. Nhìn mái tóc bị xoa đến rối tung của Giản Ô Ô, lúc này Nguyễn Tích mới từ bi thả người ra.

“Đến rồi đến rồi.”

Vẻ mặt của nhân viên đón người có chút ngây ngốc, khung cảnh vừa rồi đã được nhiếp ảnh gia chuẩn xác ghi lại.

Không phải nói người bọn họ muốn tiếp đón là Nguyễn Tích sao? Đây là ai vậy?

《Cục cưng thân yêu》áp dụng phương thức phát sóng trực tiếp, kỳ ghi hình đầu tiên là ở núi Cửu Xuân, các khách mời được yêu cầu đưa theo trẻ nhỏ cần phải sinh hoạt tự cấp tự túc ở núi Cửu Xuân hai ngày một đêm, toàn bộ quá trình sẽ được ghi lại trên camera.

Tổng cộng có bốn nhóm khách quý, được chia thành bốn phòng phát sóng trực tiếp để ghi hình, trước khi Nguyễn Tích đến, đã có hai nhóm khách quý bắt đầu phát trực tiếp.

Phòng phát sóng trực tiếp của Nguyễn Tích cũng đã được mở từ trước trước khi Nguyễn Tích đến.

Từ lúc phát sóng trực tiếp mở lên, trong nháy mắt đã có rất nhiều người xem ào vào, ngoại trừ các fan hâm mộ khác nhau, trạm đứng đầu thế mà lại là anti fan của Nguyễn Tích.

Đủ loại ngôn ngữ nhục mạ lập tức thổi quét phòng trực tiếp, chiếm trọn màn hình của phòng phát sóng trực tiếp.

[Tôi thật sự muốn xem rốt cuộc con cái nhà ai xui xẻo rơi vào tay Nguyễn Tích như vậy]

[Thật đúng là một đứa trẻ đáng thương…]

[Anh Chu Trì, cố lên!]

[Vợ tôi Sam Sam~]

[Cục cưng Mộc Mộc, ngựa gỗ~]

[Nguyễn Tích cút đi… Làm hại anh tôi còn chưa đủ thảm sao? Bây giờ còn cùng tham gia chương trình giải trí, có biết xấu hổ hay không?]

[Chuyện bắt nạt người cùng khóa thì không nói tới, tham gia show thiếu nhi chẳng phải là lạt thủ tồi hoa sao*! Nguyễn Tích còn muốn lạt thủ tồi hoa sao?]

*Lạt thủ tồi hoa là một thành ngữ Trung Quốc. Hoa là biểu tượng của phụ nữ. Lạt thủ tồi hoa là ẩn dụ cho phương thức phá hoại phụ nữ.

[Phiền muốn chết, làm sao mà tới show thiếu nhi cũng không có cách nào trốn được Nguyễn Tích, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con công trang điểm hoa hòe kia nữa!]

[Tên cẩu tặc Nguyễn Tích kia đang ở đâu?]

[Nguyễn Tích lăn khỏi ngành giải trí đi…]

Phòng phát sóng trực tiếp của Nguyễn Tích gần như đều là anti fan, còn lại là một số người qua đường xem kịch vui. Trong tình huống này, lúc Nguyễn Tích xuất hiện trên màn ảnh, trong nháy mắt lại có chút trống rỗng.

Ngay cả đạo diễn Trương Thành, người vẫn luôn quan sát trước khi ghi hình, trong mắt ông ấy cũng có chút kinh diễm.

Nguyễn Tích mặc quần áo rộng rãi, thoải mái dễ chịu, dáng người cậu rất chuẩn, thân hình mảnh khảnh, cho dù bế một đứa nhỏ trong ngực dáng người cậu vẫn rất tốt, lưng vẫn thẳng, ống kính chuyển từ sau ra trước.

Lộ ra một khuôn mặt thanh tú sạch sẽ, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào camera, khán giả trước màn hình hít sâu một hơi nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo kia.

[Mẹ kiếp! Thật đẹp trai! Phong cách thật sạch sẽ!]

[Đứa nhỏ trong ngực cậu ta cũng rất đáng yêu ~ Giống như búp bê Tây Dương vậy…]

 

Hết chương 7.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play