Ánh đèn lấp lánh, tất cả ánh mắt đổ dồn vào đây.
Nguyễn Tích mặc một bộ tây trang lên sân khấu nhận thưởng, khi ngón tay cậu mới vừa chạm vào chiếc cúp, tim đột nhiên quặn đau, Nguyễn Tích và cả chiếc cúp trong tay cùng ngã xuống đất, cả người cậu cuộn tròn đau đớn.
Những người có mặt tại hiện trường đều kinh sợ trước sự việc bất ngờ này, sau đó đủ loại âm thanh vây quanh cậu. Nguyễn Tích hơi thở đứt quãng, ngón tay co giật, tầm nhìn bắt đầu trở nên mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn mất đi ý thức.
Đến khi tỉnh lại, cậu thất mình đang ở trong một căn phòng xa hoa lộng lẫy.
Nguyễn Tích bật người dậy khỏi giường, còn chưa kịp phản ứng, những ký ức không thuộc về cậu đột nhiên ập tới lấp kín đầu cậu.
Hắn, Nguyễn Tích, một nghệ sĩ tuyến mười tám không ngừng tìm đường chết trong một cuốn tiểu thuyết. Tác dụng duy nhất là thúc đẩy tình cảm của nhân vật chính, thường được gọi là pháo hôi.
Sự nghiệp không suôn sẻ, thân thế hoang đường, nói một cách dễ nghe thì hắn chính là anh em cùng cha khác mẹ với thụ chính, còn thực chất là đứa con ngoài giá thú không ai cần.
Với đủ loại buff chồng chất, hắn cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người mà dấn thân vào con đường tìm chết, hãm hại thụ chính, dụ dỗ công chính, lợi dụng nhân vật phản diện, ngược đãi con của nhân vật phản diện. Cuối cùng còn chết trong tay nhân vật phản diện đã hoàn toàn hắc hóa, kết thúc cả đời hoang đường.
Nguyễn Tích hít một hơi thật sâu: Có sai lầm gì không vậy? Thể loại não tàn gì vậy trời?
Cậu không thể tin được, cậu cực cực khổ khổ mới từ diễn viên quần chúng thăng tiến lên người mới tài năng, thậm chí còn chưa chạm cúp được lần hai đã phải bắt đầu cuộc sống mới, mà lần này còn là kịch bản level địa ngục! Mệt, phải phá hủy thôi.
Cậu xem lại những ký ức trong đầu, nhận ra đây là phòng khách sạn hạng sang mà nguyên chủ đã đặt trước dài hạn. Đêm qua nguyên chủ bị quản lý kéo đi tiếp rượu, uống say như chết, sau đó hét toáng làm đủ trò hề, cuối cùng bị quản lý ném về đây.
Nguyễn Tích cả người tê rần, nguyên chủ này chơi lớn vậy. Cậu cầm điện thoại ở đầu giường lên, nhìn thấy một loạt tin nhắn đòi nợ, trong nháy mắt Nguyễn Tích cảm thấy đau cả đầu.
Sau khi nguyên chủ biết thân phận của mình, cậu ta bắt đầu ngửa tay xin tiền của ba thụ chính, có tiền rồi thì cứ tiêu xài thỏa thích, tiêu nhiều thành thói. Cứ thế sau khi bị cắt tiền sinh hoạt, cậu ta vay nhiều thẻ tín dụng, xém chút nữa là còn vay nợ, đêm qua đi tiếp rượu cũng là vì tưởng có thể hốt được người giàu có.
Tim cậu giờ không đau nữa nhưng thái dương bắt đầu đau nhói. Vẫn là nên phá hủy thôi.
Nguyễn Tích úp đầu vào gối, bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai phía trước, dù sao cũng phải trả nợ trước đã. Sao cậu luôn có cảm giác làm công cho người khác, chuyện gì đang xảy ra vậy trời!
Lúc này đột nhiên có cuộc gọi đến, điện thoại phát ra tiếng chuông chói tai vang vọng trong căn phòng.
“Alo?” Nguyễn Tích tiếp điện thoại.
“Nguyễn Tích, tôi cho cậu nửa tiếng phải có mặt tại bệnh viện Thanh Sơn!” Một giọng nam trung niên không kiên nhẫn truyền đến.
Nguyễn Tích sửng sốt, nhìn số trên điện thoại, bên trên không ghi tên.
“Xin lỗi, ai vậy ạ?”
“Giản Chính Hoa!” Đầu bên kia tức giận nói.
Nguyễn Tích: “Ừm, tôi không biết ông.”
“Nguyễn Tích!”
“Cái gì a?”
Giản Chính Hoa bị Nguyễn Tích chọc giận đến mức giọng nâng lên một tông: “Tôi không quan tâm cậu đang làm gì, lập tức đến bệnh viện mau, nếu không… một trăm vạn cậu đừng nghĩ tới!”
Nói xong hắn ta tức tối cúp điện thoại.
Một trăm vạn! Hai mắt Nguyễn Tích lập tức sáng rỡ!
Cậu nhớ ra rồi, Giản Chính Hoa, chú hai của vai ác Giản Tễ!
Nguyên chủ có thể lĩnh chứng với Giản Tễ đều nhờ vào người chú hai tốt này, Giản Chính Hoa tìm tới nguyên chủ, hy vọng nguyên chủ có thể chăm sóc nhân vật phản diện chu đáo. Nhưng ai mà không biết nguyên chủ là người như thế nào, Giản Chính Hoa này tìm nguyên chủ để chăm sóc Giản Tễ chắc chắn chẳng tốt lành gì.
Nhưng đây không phải cái Nguyễn Tích cần lo lắng bây giờ, thứ cậu để ý là một trăm vạn kia!
Chẳng phải một trăm vạn là đủ để trả hết nợ thẻ tín dụng của nguyên chủ sao, đúng là cứu viện trong lúc dầu sôi lửa bỏng mà! Là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống đó!
Nguyễn Tích lập tức tràn ngập động lực. Cậu hưng phấn rời giường chạy vào phòng tắm, gương trong phòng tắm phản chiếu khuôn mặt của Nguyễn Tích hiện tại, gần như giống cậu như đúc.
Chỉ có một điểm khác biệt, đó là lúc Nguyễn Tích đóng một vai quần chúng không cẩn thận có một vết sẹo trên thái dương, còn thái dương của cơ thể này mịn màng bóng loáng, không có vết sẹo nào.
Khuôn mặt của chàng trai không quá xinh đẹp nhưng lại thanh tú, đôi mắt trong veo sáng ngời, cực kì xinh đẹp làm cho người ta không thể rời mắt.
Cùng với tiếng nước chảy ào ào, hơi nước bốc lên trong phòng tắm. Đôi mắt Nguyễn Tích phủ một tầng sương mù, thoạt nhìn hơi ngây thơ mơ màng, nhưng lại rất ngoan ngoãn.
Chờ tới khi Nguyễn Tích tắm rửa xong, tính tìm quần áo để ra ngoài, kết quả vừa mở tủ quần áo liền trợn tròn mắt.
Toàn bộ tủ quần áo toàn những bộ xanh xanh đỏ đỏ, gu thẩm mỹ của nguyên chủ dù đặt ở thời đại nào cũng “bùng nổ” nhỉ.
Ngay cả những thiếu niên quậy phá nhìn thấy cũng phải gọi một tiếng “sư phụ”!
Nguyễn Tích ghét bỏ lục tủ quần áo, chọn ra một bộ khá bình thường, miễn cưỡng mặc vào. Nguyễn Tích: Công nhận đôi mắt xinh đẹp này mù rồi, thẩm mỹ sao mà kém thế không biết.
Cậu không để tâm tới lời nói của Giản Chính Hoa, lề mề tầm một giờ mới bắt taxi tới bệnh viện Thanh Sơn.
Trong xe, Nguyễn Tích nhớ lại tóm tắt cốt truyện hiện tại, lúc này chắc là đã phát triển đến tình tiết: Giản Tễ xảy ra tai nạn giao thông ngoài ý muốn, được đưa đến bệnh viện Thanh Sơn chạy chữa, kết quả do thương thế quá nặng nên hắn thành người thực vật.
Mà cách đây một thời gian, Giản Chính Hoa đã sắp xếp cho cậu lãnh chứng nhận kết hôn của hai người. Chậc, người ta còn nằm trên giường bệnh, không biết gì cứ thế kết hôn, mấu chốt là đối tượng kết hôn này còn lừa dối hắn, ngược đãi con hắn, nếu cậu là hắn, chuyện đầu tiên sau khi tỉnh dậy cũng sẽ xử lý người này.
Nghĩ vu vơ một lúc, xe đã tới cửa chính bệnh viện, lúc Nguyễn Tích trả tiền xe mới nhớ tới, bây giờ cậu nợ nần chồng chất, một xu cũng không có.
Cũng may có người coi tiền như rác. Nguyễn Tích nghĩ tới đây thì Giản Chính Hoa đã gọi tới.
“Đến chưa?” Giọng điệu Giản Chính Hoa âm trầm, rõ ràng đang đè nén lửa giận.
“Chú hai, cháu tới rồi đây.” Trên mặt Nguyễn Tích không chút biểu tình, nhưng giọng nói thì rất nhiệt tình.
Hành động này khiến tài xế ngồi ở ghế lái choáng váng, hành động một kiểu vẻ mặt một kiểu sao.
Đầu dây bên kia Giản Chính Hoa cười lạnh một tiếng: “Bây giờ nhớ tôi là ai rồi à?”
Nguyễn Tích cong môi, mở miệng đáp: “Chú hai, cháu không có tiền, tài xế không cho cháu đi.”
Hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên Nguyễn Tích tìm cách lấy tiền từ hắn ta. Giản Chính Hoa thấp giọng mắng một câu rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Chưa đầy một phút, điện thoại Nguyễn Tích nhận được thông báo có một vạn tệ chuyển đến tài khoản.
Nguyễn Tích vui vẻ cười ngoác mang tai, không cần bỏ nhiều công sức đã có một vạn tệ nhẹ nhàng bay vào tài khoản. Cậu thanh toán lưu loát rồi ngâm nga đi vào bệnh viện. Nhưng chỉ vui vẻ được vài phút, điện thoại nhận được tin nhắn thông báo tài khoản bị khấu trừ tự động.
Khóe miệng cười ngoác của cậu cứng đờ.
****
Tòa nội trú VIP bệnh viện Thanh Sơn, những người có thể ở đây đều không phú thì quý, vì vậy nơi đây giữ bảo mật rất tốt.
Nguyễn Tích tiến vào khu nội trú, mùi thuốc khử trùng không xuất hiện như cậu tưởng tượng mà thay vào đó là một mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng. Giản Chính Hoa không nói cho cậu biết phòng bệnh của Giản Tễ nên cậu đành phải tìm y tá để hỏi.
“Chào cô, xin hỏi Giản Tễ ở phòng mấy?” Nguyễn Tích cười mỉm, giọng nói dịu dàng.
Y tá trực ban trông vẫn còn trẻ, chắc là còn thực tập, nghe tiếng động thì ngẩng đầu lên, sau đó má phủ một màu hồng.
“Xin lỗi… anh, ở đây… chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của bệnh nhân.” Cô ấy lắp bắp xin lỗi.
Nguyễn Tích cười cười, tỏ vẻ đã hiểu: “Không sao đâu.”
Y tá thấy vậy mím môi, đỏ mặt nói: “Anh là gì của người ấy?”
“Tôi là chồng của anh ấy.”
Y tá ngạc nhiên há hốc miệng, hầu như không ai không biết Giản Tễ, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Giản Thị, tuổi trẻ tài cao, là đại gia chân chính.
Nhưng trước giờ chưa ai nghe nói Giản Tễ đã kết hôn!
Cô ấy hơi chút hoài nghi nhìn Nguyễn Tích, chàng trai này cao ráo tuấn tú, lông mi mặc dù không quá dài nhưng đôi mắt đen láy sáng ngời, cực kỳ trong trẻo, thực sự rất đẹp.
“Anh có gì để chứng minh không?”
Nguyễn Tích không bỏ qua sự nghi ngờ và dò xét trong mắt y tá, nhưng cậu đúng là không có cách nào chứng minh. Đang lúc Nguyễn Tích do dự có nên gọi điện hỏi Giản Chính Hoa không thì một vệ sĩ mặc đồ đen đi lại đây.
“Xin hỏi là cậu Nguyễn Tích đúng không?” Vệ sĩ nhìn Nguyễn Tích hỏi.
Nguyễn Tích gật đầu: “Là tôi.”
Vệ sĩ: “Chào cậu, tôi là người ngài Giản sắp xếp đến đón cậu.”
Không ngờ chú hai Giản này sắp xếp ổn thỏa phết, Nguyễn Tích cong khóe môi: “Đi thôi.”
Nguyễn Tích cùng vệ sĩ rời đi, để lại y tá sững sờ.
Trời má! Nguyễn Tích sao?
Thấy người đã đi xa, cô ấy vội vàng lấy điện thoại tra Baidu, điện thoại lập tức hiện lên một tên yêu nghiệt trang điểm đậm lè, y tá hoảng sợ nhanh chóng gạt phăng đi hình ảnh đó, thiếu chút nữa mắt mù thật rồi.
Vừa nãy là Nguyễn Tích thật sao? Sao khác ảnh trên mạng vậy!
****
Nguyễn Tích và vệ sĩ đến cửa phòng bệnh.
Vệ sĩ mở cửa, nhỏ giọng nói: “Ngài Giản có việc gấp phải đến công ty, cậu vào trong chờ ngài ấy là được.”
Nguyễn Tích không nói gì, đi vào trong phòng bệnh.
Phòng bệnh VIP của bệnh viện Thanh Sơn giống như căn hộ thu nhỏ đầy đủ tiện nghi. Vừa vào cửa là phòng vệ sinh ở bên tay phải, phía trước là khu vực phòng khách, bên trong cùng mới là giường bệnh.
Bên trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ nghe âm thanh máy móc “tít tít”.
Nguyễn Tích bước vào, nhìn thấy người nằm trên giường. Đây hẳn là Giản Tễ - boss phản diện trong tương lai! Nghe bảo Giản Tễ có vẻ ngoài hung thần ác sát, tính khí thất thường, không hề có lòng bao dung.
Cuộc sống của Giản Tễ cũng rất đau thương, vừa mới tốt nghiệp cấp ba thì ba mẹ đột ngột qua đời, để lại hắn và anh trai đang học đại học đối mặt với đám thân thích như hổ rình mồi, kết quả hai năm sau anh trai hắn cũng qua đời ngoài ý muốn.
Tốt lắm, vừa có cuộc đời thê thảm, lại thêm tính cách bá tổng, đúng là nhân viên dự bị điển hình cho vị trí nhân vật phản diện. Nguyễn Tích âm thầm lên kế hoạch trong đầu, trước khi nhân vật phản diện tỉnh lại cậu phải ôm đùi hắn, cậu không muốn bị Giản Tễ tra tấn đến chết đâu.
Nghĩ như vậy, Nguyễn Tích đi lại gần giường bệnh, nhìn thấy một người anh khí ngời ngời thì không khỏi ngây người. Người nằm trên giường nhắm chặt mắt, hàng mi vừa dài vừa dày, môi mỏng khẽ mím khiến người khác không khỏi suy nghĩ đen tối.
Nguyễn Tích là một nhan cẩu* chính hiệu, nhìn khí chất của Giản Tễ, cậu thật sự không hiểu nguyên chủ sao có thể độc ác lừa dối mỹ nam vạn người mê này được?
*Người cuồng nhan sắc
Nhìn nhìn, Nguyễn Tích lại càng muốn sờ thử một cái, dù sao người ta đang hôn mê, cậu muốn làm gì thì làm! Nghĩ như vậy, Nguyễn Tích duỗi cái tay hư hỏng ra sờ khuôn mặt Giản Tễ, tay truyền tới xúc cảm lành lạnh, làn da bóng loáng mềm mại, Nguyễn Tích nhịn không được nhéo nhéo.
Đáng tiếc, đẹp trai như vậy lại sống thực vật, nhưng may chỉ là tạm thời.
Hết chương 1.
Hello mọi người, tui trở lại với truyện rồi nè. Đợt này chương sẽ dài hơn, nên mình sẽ giảm số chương 1 ngày lại thành còn khoảng 2-3 chương 1 ngày thôi nha. Mong mọi người thông cảm, do tui cần sửa truyện lại một chút nên bây giờ mới đăng lại. Mọi người tiếp tục ủng hộ tui nha, tui sẽ cố gắng ra truyện để kịp tiến độ của bộ cũ nè. Cảm ơn mng nhiềuu ~~