Lúc về tới nhà mới chợt nhớ ra mình đã quên nói với nhóc con là buổi chiều sẽ đến đón cậu bé, thôi, đến lúc đó qua đó sớm một chút.
Thời gian còn lại, đầu tiên Nguyễn Tích quét dọn phòng ốc lại một lần, sau đó lại đến siêu thị mua rất nhiều đồ dùng sinh hoạt và đồ ăn, lúc này mới sửa soạn rồi đến công ty.
Công ty mà nguyên chủ đã ký hợp đồng cũng không lớn, vị trí địa lý lại hẻo lánh, Nguyễn Tích đạp xe đạp công cộng quanh khu viên ba vòng, sau đó trên một ngọn đồi sâu trong khu viên, mới tìm thấy tòa nhà độc lập mà Thôi Mặc đã nói. Phía trên treo biển, Giải Trí Tinh Hạo.
Hay lắm, với vị trí này thì cho dù paparazzi có tới mà không có ai dẫn đường thì cũng phải đi vòng vòng cả một ngày.
Nguyễn Tích đi vào tòa nhà Giải trí Tinh Hạo, nhưng cậu vừa mới bước vào đại sảnh ở lầu một đã bị bảo vệ ngăn lại.
“Cậu làm gì ở đây?” Bảo vệ nhíu mày quan sát Nguyễn Tích từ trên xuống dưới, giọng điệu không được tốt.
Nguyễn Tích giải thích: “Tôi là nhân viên ở đây.”
“Nhân viên?” Bảo vệ nghiêm nghị nói: “Sao tôi chưa từng gặp cậu bao giờ!”
Bảo vệ không biết Nguyễn Tích cũng là chuyện bình thường, cho dù có là nguyên chủ tới thì cũng vẫn sẽ bị ngăn lại như vậy.
Lúc trước khi nguyên chủ ký hợp đồng với Giải trí Tinh Hạo, vai công chính Tần Đình vì muốn đuổi cậu đi nên trực tiếp ném hợp đồng vào trong tay cậu, cậu hoàn toàn chưa tới công ty bao giờ.
Có phải trong mỗi cuốn tiểu thuyết, bên cạnh mấy tổng tài bá đạo như bị câm luôn có một người bạn hay lảm nhảm nói thay hay không, Nguyễn Tích không biết, nhưng bây giờ ở chỗ này của cậu có.
Giải trí Tinh Hạo là một trong những sản nghiệp của Tống Hạo – bạn tốt của Tần Đình.
Trừ khi có chuyện quan trọng, Nguyễn Tích cũng không muốn có liên quan gì đến bọn họ, cũng may, kỳ hạn hợp đồng mà nguyên chủ ký cũng ngắn, tính toán thì cũng còn chưa đến bốn tháng nữa là hợp đồng đã đến hạn.
Đừng hỏi vì sao Nguyễn Tích nhớ chính xác như vậy, bởi vì trong truyện, vào lúc hợp đồng đến hạn, ngày đầu tiên nguyên chủ biến mất khỏi tầm mắt của công chúng đã bị vai ác bắt lại!
Vì để giữ lại cái mạng nhỏ, Nguyễn Tích dự định thành thành thật thật làm việc, nuôi nhóc con trong khoảng thời gian này, chờ đến khi Giản Tễ vừa tỉnh lại cậu sẽ lập tức trốn đi, rời xa thế tục này!
“Tôi là nghệ sĩ Nguyễn Tích của Giải trí Tinh Hạo.”
Nguyễn Tích nói ra thân phận của mình.
Lúc này trùng hợp có một nhóm người đi ngang qua người hai người họ. Người được vây quanh ở bên trong nghe thấy giọng nói của Nguyễn Tích thì dừng bước chân lại.
Bảo vệ nhìn thấy người đến, trực tiếp phớt lờ lời nói của Nguyễn Tích, biểu tình trở nên nịnh nọt hẳn lên: “Anh Chu, anh đến rồi.”
Anh Chu?
Người được gọi là anh Chu nhìn qua tuổi tác cũng không khác biệt lắm với Nguyễn Tích, chiều cao lại cao hơn Nguyễn Tích một chút, tạo hình một cách tinh xảo, trên tóc còn đính những viên cườm chói sáng màu sắc rực rỡ để quay chụp, chắc là mới bước xuống từ trên sân khấu.
Sân khấu... Chu…
Nguyễn Tích nhận ra người trước mặt mình là ai, Chu Trì, tiểu sinh lưu lượng mới ra mắt. Hát hay nhảy đều xuất sắc, khuôn mặt lại đẹp trai, nghe đồn tính tình có hơi nóng nảy một chút nhưng nhờ vào khuôn mặt xuất chúng và thực lực của bản thân, anh ta vẫn cứ hút được vô số fan, thật sự không ngờ đối phương vậy mà cùng một công ty với nguyên chủ.
Đôi mắt hẹp dài của anh ta hơi nheo lại, ánh mắt kì lạ nhìn Nguyễn Tích nói không nên lời. Trong đầu Nguyễn Tích đột nhiên nhảy ra một hình ảnh, là ở một bữa tiệc rượu kia, nguyên chủ ăn mặc hở hang nhằm mục đích quyến rũ người trước mặt.
Hình ảnh này vừa tới, Nguyễn Tích đột nhiên cảm thấy ánh mắt kỳ lạ của Chu Trì tràn ngập nguy hiểm. Ôi đệch! Đây đúng thật là hiện trường chết chóc ngoài xã hội*!
(*Một từ thông dụng trên Internet, dùng để chỉ một người đã làm một việc gì đó cực kỳ xấu hổ, xấu hổ đến mức không biết sau này họ sẽ sống trong xã hội như thế nào.)
Ánh mắt này của anh ta không phải là muốn giết người diệt khẩu đó chứ? Chu Trì chỉ yên lặng nhìn cậu, trong ánh mắt thâm thúy là cảm xúc không thể hiểu được.
Người vây quanh bên cạnh anh ta cũng nhìn về phía Nguyễn Tích.
“Nguyễn Tích?”
“Đây thật sự là Nguyễn Tích sao?”
“Tôi còn tưởng là ai cơ? Đây không phải là Nguyễn Tích đó sao, cậu như thế này là đi đường yêu diễm không thành nên muốn đổi sang hình tượng tiểu sinh ngây thơ à? Cũng không tự mình soi gương lại xem bản thân cậu là loại gì.”
Trong đó có người châm chọc nói: “Không nghĩ tới, tôi thế mà lại ở cùng một công ty với Nguyễn Tích, đúng là xui xẻo.”
Nguyên chủ chưa bao giờ nói ra trước công chúng về công ty mà mình đã ký hợp đồng, Giải trí Tinh Hạo cũng chưa bao giờ đăng bài tuyên Nguyễn Tích, cho nên hầu hết không có ai biết được Nguyễn Tích là nghệ sĩ của Giải trí Tinh Hạo.
Người vừa nói chuyện tên là Lâm Tử Mộc, đang đi đường hình tượng tiểu sinh ngây thơ, cũng có thể nói là đối thủ một mất một còn của nguyên chủ, hai người debut cùng thời, lại cùng diễn một bộ phim thần tượng, tuy rằng không có tạo nên bọt nước gì.
Mọi người đều là người mới chưa ai biết đến tên, chẳng qua nguyên chủ là người bị toàn mạng bôi đen, có một câu nói rất đúng, nổi bằng tai tiếng cũng là nổi.
Bởi vì vậy nên Lâm Tử Mộc không ít lần ngáng chân nguyên chủ trong tối ngoài sáng, trong những việc không trong giới hạn thì nhiều nhất chính là mua hot search bôi đen, Nguyễn Tích dùng tên tuổi của mình để khi dễ diễn viên trong đoàn phim, đương nhiên diễn viên trong đoàn phim đó chính là anh ta.
Đối mặt với lời châm chọc mỉa mai của Lâm Tử Mộc, Nguyễn Tích hơi ngước mắt nhìn anh ta, nhưng chỉ im lặng không nói gì, đôi mắt đen nhánh tràn đầy lạnh lẽo.
Ánh mắt của Nguyễn Tích làm cả người Lâm Tử Mộc sởn da gà, trực giác nói cho anh ta biết, dường như Nguyễn Tích có chút khác biệt với lúc trước, nếu là Nguyễn Tích của trước kia khi nghe lời của anh ta nói xong, chỉ sợ lúc này đã xù lông lên giống như tên hề đang nhảy nhót.
“Cậu nhìn cái gì mà nhìn!” Lâm Tử Mộc hung tợn nói.
Khóe môi Nguyễn Tích nhếch lên một độ cong nhạt, đáy mắt toát ra vẻ khinh thường và khinh miệt: “Đang nhìn một con chó cắn người lung tung.”
Lâm Tử Mộc lập tức nổi giận, ra vẻ như chuẩn bị ra tay: “Cậu nói cái gì hả!”
Trợ lý bên cạnh anh ta thấy vậy thì vội vàng giữ chặt anh ta lại, nhỏ giọng nói vào tai của Lâm Tử Mộc: “Anh Lâm, anh Lâm, có người đang nhìn đó, chú ý hình tượng, chú ý hình tượng, đừng tức giận đừng tức giận.”
Lâm Tử Mộc như bị điểm huyệt, nháy mắt cứng đờ. Anh ta hít sâu vài hơi, nhìn Nguyễn Tích, tổ chức ngôn ngữ lại một lần nữa, vẻ vui sướng khi người khác gặp họa nói: “Nguyễn Tích, cậu cũng không còn được mấy ngày lành nữa, đắc tội với Tần Đình thì cậu cứ chờ đó mà bị phong sát đi.”
Vào bữa tiệc kia, vừa lúc Lâm Tử Mộc ở phòng bên cạnh, sau khi nghe thấy tiếng động thì bước ra ngoài nên đã thấy được toàn bộ quá trình.
Có điều việc này xảy ra một cách bí ẩn, người biết chuyện cũng không có mấy người, lúc này sau khi Lâm Tử Mộc nói ra, ánh mắt của những người xung quanh nhìn Nguyễn Tích càng thêm châm chọc.
Người trong giới hoặc nhiều hoặc ít đều biết chút chuyện của Tần Đình, con trai cả của tập đoàn Tần thị, cực kỳ có con mắt tinh tường trong việc đầu tư phim ảnh, tất cả bộ phim do anh ta đầu tư đều cực kỳ nổi tiếng, nghe thấy lời Lâm Tử Mộc nói, mọi người đều theo bản năng cho rằng, Nguyễn Tích vì tài nguyên mà bò lên giường Tần Đình.
Nguyễn Tích: “Tôi cũng không biết tôi sắp bị phong sát đó, anh biết à? Khi nói chuyện nhớ dùng não để suy nghĩ, cái gì cũng dám nói, tôi căn bản là không quen biết người tên Tần Đình trong miệng của anh.”
Người ở hai bên đang xem kịch nghe thấy lời của Nguyễn Tích cũng nghĩ, hình như cũng không sai, người như Tần Đình sao có thể quen biết loại người như Nguyễn Tích cho được, chắc không phải là Lâm Tử Mộc đang cố ý nói dối đó chứ?
“Cậu!” Lâm Tử Mộc không nghĩ tới, Nguyễn Tích sắp chết đến nơi rồi mà còn có thể trợn mắt nói dối! Cũng may anh ta đã quay lại toàn bộ chuyện xảy ra vào ngày hôm đó: “Nguyễn Tích, cậu chờ đó cho tôi!”
Chu Trì nãy giờ vẫn luôn im lặng không nói gì bỗng nhiên ho khụ một tiếng. Trợ lý vốn đang xem kịch thấy nghệ sĩ nhà mình không ổn thì quan tâm hỏi han: “Anh, làm sao thế?”
Chu Trì dời tầm mắt đang nhìn Nguyễn Tích đi, vẻ mặt vô cảm quay đầu lại, lạnh lùng phun ra ba chữ: “Không có gì.”
Sau đó bước chân dài nhanh chóng rời đi. Thấy đối tượng nịnh bợ đã đi rồi nên những người khác cũng vội vàng đuổi theo.
Cho dù là Lâm Tử Mộc đang nhảy dựng lên cũng chỉ có thể hung hăng liếc Nguyễn Tích một cái rồi không cam lòng bước đi đuổi theo Chu Trì.
Anh ta nghe nói Chu Trì đang tiếp xúc với một chương trình tạp kỹ, nếu có thể tham gia cùng một chương trình tạp kỹ với Chu Trì thì chắc chắn sẽ không thiếu độ hot.
Anh ta không thể nào bỏ lỡ cơ hội này, nghĩ như vậy nên ánh mắt của Lâm Tử Mộc lộ ra vẻ nhất định phải có được.
Nguyễn Tích cũng không để chút nhạc đệm nhỏ này ở trong lòng, dù sao mục đích chính cậu đến công ty là vì hợp đồng show thiếu nhi, trước mắt chuyện quan trọng nhất chính là kiếm tiền!
Bảo vệ thấy người đã đi xa rồi nên thu vẻ mặt nịnh nọt lại, không kiên nhẫn nhìn về phía Nguyễn Tích: “Cậu nói cậu là nghệ sĩ của công ty, vậy có gì để chứng minh không?”
Bảo vệ nói như vậy, rõ ràng là đang cố ý làm khó dễ Nguyễn Tích! Bảo vệ đoán Nguyễn Tích không có cách nào để chứng minh nên ra vẻ muốn đuổi Nguyễn Tích ra khỏi tòa nhà.
“Cậu ở đây làm gì đó!” Giọng nói của Thôi Mặc truyền đến từ sau lưng bảo vệ, bên trong xen lẫn sự tức giận rõ ràng.
Lúc Nguyễn Tích đến cũng đã gửi tin nhắn báo cho Thôi Mặc từ sớm, có thể là do thấy lâu như vậy rồi mà cậu vẫn chưa đi lên nên mới đi tìm.
Nói thật, nhìn thấy bảo vệ đối xử với Nguyễn Tích như vậy, Thôi Mặc thật sự tức giận, không chỉ Nguyễn Tích, anh ấy ở trong công ty này cũng là người có thể có có thể không, ai cũng có thể dẫm đạp.
Trong lòng Thôi Mặc hoàn toàn không thèm để ý đến những lời châm chọc mỉa mai đó. Giờ phút này lại không chịu được khi thấy có người làm khó Nguyễn Tích.
Dù sao thì bảo vệ cũng chỉ là bảo vệ, cho dù Thôi Mặc chỉ là một người quản lý bình thường thì hắn ta cũng phải nịnh nọt. Thấy Thôi Mặc xuất hiện, bảo vệ cười nịnh hai tiếng, sau đó nhanh chóng tìm cớ trốn đi.
Thôi Mặc nói với Nguyễn Tích: “Cậu không cần để ý, người ở đây đều như vậy, cùng lắm thì cậu cứ như lúc trước, đừng tới công ty, để tôi đi tìm cậu.”
Nguyễn Tích không phản bác, có lẽ cậu cũng tới đây không được hai lần. Hợp đồng đã sắp đến hạn, chờ đến khi tham gia show thiếu nhi kia xong là có thể kết thúc hợp đồng.
Vừa lúc Giản Tễ cũng nên tỉnh rồi, sau khi giao nhóc con lại cho Giản Tễ, cậu sẽ ly hôn với Giản Tễ, như vậy cậu sẽ có thể được chia một phần tài sản sau khi ly hôn.
Có tiền rồi thì ai còn thèm ở đây đau khổ giãy giụa nữa, thậm chí Nguyễn Tích đã bày sẵn kế hoạch tốt của mình trong lòng. Đến lúc đó cậu sẽ đi du lịch khắp thế giới, đem những phong cảnh đời trước chưa thấy, những việc đời trước chưa làm, thì đời này cậu sẽ sảng khoái hưởng thụ.
Hết chương 6.