[Ai vậy? Nhìn thật thanh tú! Chính là nghệ sĩ đó!]
[Chưa từng nhìn thấy.]
[Tôi tuyên bố, sau này người này chính là chân mệnh của ta!]
[Lầu trên, bạn vừa mới trèo tường từ bên Lý Duệ tới rồi Chu Trì…]
[Lần này không giống trước! Tôi rất nghiêm túc!]
[Vừa rồi, lúc mới trèo tường bạn cũng nói như vậy…]
Ngoại trừ những người xem bị thanh niên kia làm cho kinh diễm, trong đó có một số anti fan đỏ mắt.
[Từ từ! Đã phát sóng lâu như vậy rồi, mọi người nhìn thấy Nguyễn Tích chưa?]
[Không phải chứ không phải chứ, tôi đã sắp bốc hỏa rồi mà tên kia vẫn chưa đến?]
[Đến bây giờ Nguyễn Tích vẫn chưa xuất hiện, không phải là không dám đến chứ! Nhát gan!]
Các nhân viên đều xem đến ngây người, thẳng đến khi nghe thấy tiếng đạo diễn Trương trong tai nghe mọi người mới tỉnh táo lại, dò hỏi: “Chào anh, tôi là Tiểu Trịnh nhân viên của 《 Cục cưng thân yêu》, xin hỏi thầy Nguyễn Tích có ở đây không?”
Khóe môi Nguyễn Tích khẽ nhếch lên cười nhạt, giọng điệu trong trẻo lạnh lùng, thoải mái hào phóng nói: “Chính là tôi.”
Không chịu được sự kinh ngạc của nhân viên, Nguyễn Tích nhìn vào camera nói: “Xin chào mọi người, tôi là Nguyễn Tích.”
Giản Ô Ô bị Nguyễn Tích xoa đến mức mờ mắt, giọng nói ngọt ngào nói: “Xin chào mọi người ~ con… con là Giản Ô Ô, đây là ba nhỏ của con!”
[Cái gì?]
[Má! Cậu ta nói cậu ta là ai?]
[Cầu xin, đừng nói với tôi đây là Nguyễn Tích!]
[Chị gái phía trên, này thật sự giống Nguyễn Tích…]
[Tôi vãi, Nguyễn Tích nhìn như vậy sao? Tôi nhớ sai sao? Con công lòe loẹt? Vai hề nhảy nhót?]
[Quỳ xuống! Tôi không nên nói Nguyễn Tích lớn lên xấu! Gương mặt này có thể treo đánh Lâm Tử Mộc mười cái!]
[Mẹ kiếp, chẳng lẽ có mình tôi chú ý đến việc Nguyễn Tích khi nào lại có một đứa con trai lớn như vậy sao!]
[Đứa nhỏ này thật xinh đẹp, trắng trắng tròn tròn, môi hồng răng trắng, đôi mắt đen bóng, giống như búp bê Tây Dương vậy.]
[Vãi! Chưa từng nghe nói Nguyễn Tích đã kết hôn! Đây không phải là con trai của kim chủ kia chứ.]
[Lầu trên, tư tưởng của bạn khiến tôi kinh tởm.]
Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước dáng vẻ hiện tại của Nguyễn Tích.
Dù sao trong trí nhớ của bọn họ, trang phục của Nguyễn Tích luôn phô trương như thế nào, đắt như thế nào, trên mặt lúc nào cũng trang điểm cầu kỳ tinh xảo.
Dáng vẻ nhẹ nhàng trong sáng sạch sẽ thoải mái như vậy, bọn họ chưa từng thấy qua.
[Nguyễn Tích đây là đi tới giới thời trang bổ túc, hay là thay đổi đội ngũ tạo hình chuyên nghiệp vậy?]
[Thật không thể tin được, có một ngày Nguyễn Tích cũng có thể thay đổi, trên thế giới này còn có cái gì là không có khả năng, tang thương đốt thuốc.jpg]
Đang lúc người xem trước màn hình thật lâu không thể khôi phục tâm trạng phức tạp, thì một chiếc xe thương mại màu đen sang trọng chen vào trong ống kính.
Lâm Tử Mộc mặc một bộ âu phục thời trang cao cấp xuất hiện ở trước mặt mọi người, trang điểm tinh xảo phối với thời trang cao cấp, cùng với Nguyễn Tích bên cạnh mặc trang phục thoải mái, để mặt mộc tạo thành sự đối lập rõ rệt.
Một bên khác, nhân viên công tác chờ Lâm Tử Mộc đến thì lập tức tiến lên, nhắm ngay ống kính vào Lâm Tử Mộc.
“Thầy Lâm, chào anh.”
[Vợ Nhỏ Của Chu Trì: Lâm Tử Mộc coi nơi này là thảm đỏ hả? Còn lòe loẹt hơn so với Nguyễn Tích!]
[Mộc Mộc bảo bảo, đẹp trai quá~]
[Đã là thời đại nào rồi, sao đầu óc bạn vẫn còn cổ hủ thế? Đây là mặc quần áo tự do hiểu không?]
[Ngu ngốc, lúc Nguyễn Tích mặc thành hoa khổng tước, sao không thấy bạn nói mặc quần áo tự do? Fan não tàn, khinh bỉ.jpg]
Trên mặt Lâm Tử Mộc mang theo nụ cười ôn nhu đặc trưng, chào hỏi màn ảnh.
Đây là biểu cảm anh ta thường dùng, vì nó anh ta còn tốn rất nhiều tiền để tạo hình tượng đàn anh khóa trên dịu dàng cho mình.
Anh ta nhìn một vòng xung quanh, khi nhìn thấy Nguyễn Tích, ánh mắt anh ta hiện lên một tia mất tự nhiên, dù rất nhanh nhưng vẫn bị ống kính bắt được, hình ảnh này rơi vào trong mắt người quan tâm anh ta thì thành anh ta đang sợ hãi.
[Đáng giận! Nguyễn Tích mau lăn nhanh đi! Anh trai nhà tôi bị cậu hại còn chưa đủ thảm sao?]
[Tại sao studio lại nhận chương trình này cho anh trai! Không thể rời đi sao? Đau lòng cho anh trai…]
Trên mặt Lâm Tử Mộc mang theo nụ cười giả tạo, giả vờ như hai người rất quen thuộc, thân thiết nói: “Nguyễn Tích, cậu cũng tới à.”
Lời nói này có vài phần ý tứ, cái gì mà gọi là cũng? Giống như ấn định Nguyễn Tích là người thừa, như là người bám lấy anh ta vậy.
Còn không phải là diễn sao, ai mà không biết chứ?
Nguyễn Tích cười yếu ớt: “Sao thế? Tôi tới, anh không vui à?”
Lâm Tử Mộc nghẹn một chút, bộ dáng tủi thân sau khi bị hiểu lầm: “Sao có thể, cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, cậu tới đương nhiên tôi vui rồi."
[Chó Nguyễn, dám uy hiếm anh trai tôi! Mặt anh trai tôi trắng bệch rồi!]
[Anh trai nhà bạn trang điểm đậm như vậy, anh ta không trắng thì ai trắng?]
Bị Nguyễn Tích thẳng thừng chỉ ra tâm tư nhỏ nhặt của mình, sắc mặt Lâm Tử Mộc xấu đi, anh ta nghiến răng, xoay đầu, không để ý tới Nguyễn Tích nữa.
Đúng lúc xe bên kia có một đứa bé đi xuống.
Lâm Tử Mộc lập tức nở nụ cười, vẻ mặt nhiệt tình đi tới nắm tay đứa bé, hơi khom lưng, ra vẻ quan tâm: “Tiểu Ngôn, cơ thể khá hơn chút nào chưa?”
Đứa bé được gọi là Tiểu Ngôn, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, nhìn qua có chút không thoải mái, tinh thần hơi không tốt lắm.
Cậu bé mệt mỏi gật đầu, không nói gì.
Trong mắt của Lâm Tử Mộc hiện lên một tia ghét bỏ không dễ nhận ra, sau đó giả bộ nhiệt tình: “Nếu không thì anh ôm em nhé.”
Nói xong lập tức duỗi tay ôm lấy đứa bé. Kết quả lại bị đứa bé đó nghiêng người tránh đi, lạnh lùng nói: “Không cần.”
Nụ cười trên mặt Lâm Tử Mộc cứng đờ, nhất thời có chút không nhịn được, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại trạng thái.
[Đây là bạn nhỏ Giang Ngôn? Mộng Ảo Liên Động sao!]
[Phổ cập kiến thức một chút~ Giang Ngôn từng diễn vai của Lâm Tử Mộc khi còn nhỏ nha~]
[A a a a, bé Ngôn Ngôn ngầu quá!]
[Ha ha ha, từ nhỏ đã là một soái ca mặt lạnh.]
****
Bên này, Tiểu Trịnh điều chỉnh tốt tâm trạng lên xuống của mình, nhìn Nguyễn Tích giải quyết việc chung nói: “Thầy Nguyễn Tích, xin anh đem hành lý của mình ra, anh chỉ có thể chọn năm đồ vật để vượt qua hai ngày một đêm.”
“Sau đó anh hãy cầm năm đồ vật này đi bộ đến trước tiểu viện giữa sườn núi.”
Tiểu Trịnh dứt lời, Thôi Mặc vẫn luôn canh giữ ở một bên lập tức đưa hành lý của Nguyễn Tích cho nhân viên công tác, động tác nhanh lẹ dứt khoát, không chậm chạp chút nào.
Trái ngược lại với trợ lý của Lâm Tử Mộc đang lưỡng lự hình thành sự đối lập rõ ràng.
Giản Ô Ô vẫn mơ mơ màng màng vùi trong lòng Nguyễn Tích lúc này đã tỉnh dậy.
Hai cánh tay mập mạp của nhóc con vòng quanh Nguyễn Tích, theo bản năng cọ cọ, mờ mịt nhìn bốn phía.
Bốn phía đều là những mảnh ruộng bậc thang màu lúa mạch, xung quanh xanh ngát, cây cối rất nhiều, phong cảnh dịu dàng. Thỉnh thoảng có thể nghe tiếng chim hót, trong thành phố hiếm khi gặp cảnh mùa xuân này. Đôi mắt đen nhánh của Giản Ô Ô sáng lên, thật xinh đẹp.
Phát hiện ra hành động của Giản Ô Ô, Nguyễn Tích dịu dàng nói: “Nhóc con, có muốn uống nước không?”
“Nước, muốn… muốn uống nước.” Giản Ô Ô liếm liếm đôi môi mềm hồng, giọng sữa ngọt ngào nghe rất đáng yêu.
Đúng lúc nhân viên công tác đặt hành lý ở trước mặt Nguyễn Tích, Nguyễn Tích không chút nghĩ ngợi lấy ra bình nước cho nhóc con.
Nguyễn Tích mở nắp bình giữ nhiệt ra, đổ vào một ít, rồi mới đưa cái cốc màu lam tới tay nhóc con, Giản Ô Ô ôm cái ly to không kém mặt cậu bé bao nhiêu, nhấp từng ngụm từng ngụm nhỏ, một lát sau uống hết nước ấm bên trong.
Bàn tay nhỏ bé kéo góc áo Nguyễn Tích, mở to con mắt đen nhánh, vô cùng đáng thương nhìn Nguyễn Tích: “Ba nhỏ~ Còn muốn~”
[Đệt! Nguyễn Tích kết hôn khi nào?]
[Trời ạ! Tôi thật sự không tin, Nguyễn Tích sao lại có đứa con ngoan ngoãn đáng yêu như vậy!]
[Lầu trên, Nguyễn Tích tuyệt đối không phải là cha ruột!]
[Trời ạ! Phần mộ tổ tiên Nguyễn Tích bốc khói xanh? Đây là nhóc con lừa từ đâu tới, sao lại ngoan như vậy!]
[Thật đáng yêu! Mau! Mau rót nước cho cậu bé!]
[A a a a! Lúc uống nước thật sự rất đáng yêu, giống như búp bê vậy~]
[Muốn nhéo quá!]
Nguyễn Tích lại rót một ít nước, đưa cho nhóc con, vẻ mặt cưng chiều cười.
[Đây… thật sự là Nguyễn Tích trong trí nhớ của tôi sao?]
[Đúng đó, tôi nhớ rõ ở đuôi mắt trái của Nguyễn Tích có một cái nốt ruồi]
Đúng vậy, nốt ruồi kia ở vị trí đặc biệt, mỗi khi Nguyễn Tích rũ mắt, nốt ruồi ở đuôi mắt kia, tràn ngập cảm giá mê người.
Đối lập với sự ấm áp của Nguyễn Tích, Lâm Tử Mộc thế nhưng lại không dễ chịu.
Lâm Tử Mộc luyến tiếc nhìn mỹ phẩm dưỡng da của mình, Giang Ngôn cũng tuyệt đối không nhượng bộ sách vở của mình.
[Ha ha ha ha, tôi còn nhớ rõ Chu Trì bên cạnh]
[Chu Trì thấy em trai Chu Nguyên mình la lối lăn lộn đòi đồ chơi trực tiếp dùng bạo lực đè bẹp, bạn không nhìn thấy đâu, vẻ mặt Chu Nguyên tủi thân muốn chết]
[Ha ha ha ha ha, cái này nếu để Chu Nguyên nhìn thấy bộ dáng Nguyễn Tích cưng chiều nhóc con nhà mình, chắc chắn sẽ hâm mộ lắm đấy!]
[Nhất định là Nguyễn Tích giả bộ! Mọi người không được bị cậu ta mê hoặc!]
[Không sao cả, tôi chỉ đến xem chương trình]
Nguyễn Tích cầm ba lô tổ chương trình cho cất ly nước của mình và cậu nhóc vào, nhóc con còn nhỏ, đồ dùng đều là cậu chia ra, lần này thiếu hai đồ dùng.
Nhìn trong hành lý hơn phân nửa đều là đồ dùng của nhóc con, Nguyễn Tích suy nghĩ một chút quyết định giao quyền lựa chọn cho người trong cuộc, cậu ôn nhu nói: “Nhóc con, con muốn lấy cái gì?”
Người xem trước màn hình nhìn một màn này, có chút ảo giác, đây thật là Nguyễn Tích trong trí nhớ bọn họ sao?
[Nguyễn Tích… Dịu dàng như vậy… Tôi không thể chửi được…]
[Lầu trên, không phải một mình cậu.]
Phát sóng ngắn ngủi nửa giờ, Nguyễn Tích đã xông lên hotsearch
# Chấn động! Nhan sắc đẹp trai của Nguyễn Tích trong show thiếu nhi #
# Con của Nguyễn Tích #
# Nguyễn Tích ôn nhu #…
Hotsearch về Nguyễn Tích gần như chiếm trọn bảng xếp hạng, Thôi Mặc thời thời khắc khắc luôn theo dõi bình luận trên mạng, từ khi mục đầu tiên lên hotsearch, anh ấy đã khoác áo chống đạn vọt vào chiến trường bắt đầu chém giết.
Không còn cách giải quyết nào khác, ai bảo Nguyễn Tích bị toàn bộ cộng đồng mạng bôi đen, còn không được nổi vài người là fan ảo, nhìn khu bình luận thất thủ, anh chỉ có thể tự mình ra trận.
Trong chương trình, Giản Ô Ô nhìn một đống đồ dùng trước mặt, không chút do dự chọn đồ ngày hôm qua ba nhỏ mang theo bên mình khi đi cửa hàng sách mua truyện, giọng sữa nhỏ nói: “Ba nhỏ~ nhóc con muốn… muốn… Nghe chuyện xưa~”
Nguyễn Tích không do dự nhét cuốn truyện vào ba lô, sau đó bản thân lại bỏ vào trong bánh mì nhỏ và nước khoáng, cuối cùng cho nhóc con một ít quần áo.
Nhiệt độ trong núi thay đổi rất lớn, bây giờ ban ngày nhóc con mặc quần đùi áo cộc, đến buổi tối hạ nhiệt, chút quần áo này chắc chắn không đủ, sẽ sinh bệnh.
Cậu lấy đều là đồ của nhóc con, tương đương với việc bản thân Nguyễn Tích chỉ lấy một ít đồ.
Thấy Nguyễn Tích cất truyện của mình vào ba lô, nhóc con ôm lấy cánh tay Nguyễn Tích làm nũng: “Ba nhỏ~”
Có người nhìn thấy hotsearch, xuất phát từ tò mò, đi vào phòng phát sóng trực tiếp tìm hiểu thật giả. Nhất thời không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy cảnh ấm áp như vậy.
[Đây thực sự là sấm sét giữa trời quang…]
[Bầu trời vang lên một tiếng rất lớn, Nguyễn Tích trên sân khấu tỏa sáng~]
[Tôi đi, khổng tước lòe loẹt đây là đi nước nào bổ túc thời trang? Quần áo thay đổi không nói, xin hãy truyền bí quyết thay đổi kiểu tóc cho tôi với!!]
[Không ngờ Nguyễn Tích ăn mặc bình thường, lại đẹp như vậy…]
[Chị em phía trước! Không nên bị biểu hiện giả dối trước mắt làm loạn tâm can! Nguyễn Tích chính là rác rưởi!]
[Nhưng vừa rồi cậu ấy rất ôn nhu, nhóc con cũng rất đáng yêu~]
[Cô hết cứu rồi…]
Hết chương 8.