Vì nhóc con, cũng là vì chính mình! Cậu tuyệt đối không để nhóc con đi tcùng người như vậy!
Hơn nữa hiện tại đúng là Giản Chính Hoa đang nhìn chằm chằm công ty Giản Tễ để lại như hổ rình mồi, đlà cơ hội tốt để nắm quyền không chế tập đoàn Giản Thị trong tay, nếu bỏ lỡ sẽ không bao giờ có cơ hội nữa!
Nhưng Giản Chính Hoa không dễ bị lừa như vậy. Đôi mắt hẹp tràn đầy lệ khí của hắn ta nhìn thẳng vào Nguyễn Tích, không hề bị lay động đối với những gì Nguyễn Tích vừa nói.
Với loại người vừa thấy tiền là sáng mắt như Nguyễn Tích, sỡ dĩ vừa rồi phản đối hắn ta là vì cậu chưa nhận được lợi ích nào hắn.
“Tôi không phải thương lượng chuyện này với cậu, tôi chỉ thông báo cho cậu biết.”
Nói xong, Giản Chính Hoa lấy ra hai bản hợp đồng, giọng điệu ngạo mạn nói: “Nguyễn Tích, ký hợp đồng, một trăm vạn tệ sẽ là của cậu.”
Giản Chính Hoa đã tưởng tượng đến cảnh Nguyễn Tích gấp chờ không nổi ký vào hợp đồng, dù sao lúc đầu chỉ có năm mươi vạn, Nguyễn Tích đã không chút do dự đồng ý điều kiện của Giản Chính Hoa, kết hôn với Giản Tễ.
Vốn hắn ta muốn dùng Nguyễn Tích sau đó từ từ khống chế tập đoàn Giản Thị, không ngờ công ty có nhiều lão già ngoan cố như vậy, nếu không có bọn họ thì bây giờ tập đoàn Giản Thị đã nằm trong tay hắn ta rồi.
Nghĩ đến đây, Giản Chính Hoa ltức giận, đem sự tức giận này trút hết lên người Nguyễn Tích, nếu không chiếm được tập đoàn Giản Thị thì giữ lại Nguyễn Tích cũng không có ích gì. Bây giờ phải ép khô giá trị cuối cùng của Nguyễn Tích rồi sớm một chút đuổi cậu đi, tránh ở lại chướng mắt.
Ánh mắt Nguyễn Tích thay đổi, đầu ngón tay trắng nõn cầm hợp đồng dưới ánh mắt chán ghét của Giản Chính Hoa. Không xem thì còn tốt, vừa nhìn thấy nội dung, ánh mắt Nguyễn Tích trở nên lạnh lùng, Giản Chính Hoa này tính toán thật thâm, sợ người khác không biết sao.
Toàn bộ hợp đồng đều là tiếng Anh… Nguyên chủ chỉ mới đến trình độ trung học, học lực trung bình, cũng chưa từng nghiêm túc học tiếng Anh, bản hợp đồng này đối với cậu ta mà nói không thể nghi ngờ chính là sách trời.
Đáng tiếc, hiện tại người trong thân xác này, Nguyễn Tích, đã tốt nghiệp bằng kép trường đại học hàng đầu, đang làm nghiên cứu sinh tại trường đại học đứng đầu cả nước.
Nguyễn Tích càng xem bản hợp đồng trong tay càng thấy trái tim lạnh ngắt. Nhìn thấy Nguyễn Tích cứ chậm chạp không chịu ký, ánh mắt Giản Chính Hoa lộ ra tia không kiên nhẫn.
“Cậu còn do dự cái gì, chỉ cần cậu ký, một trăm vạn tệ lập tức được chuyển vào tài khoản của cậu!”
Nguyễn Tích lập tức ra quyết định, bản hợp đồng này tuyệt đối không ký, nếu như cậu ký chính là đem mình và nhóc con vào hố lửa mất! Đây là hai bản hợp đồng, một cái là quyền ủy thác công ty, một cái là hợp đồng ly hôn.
Bên trong 1 bản hợp đồng viết rõ ràng, đồng ý trao quyền quản lý tập đoàn Giản thị cho Giản Chính Hoa, mà hợp đồng khác viết Nguyễn Tích và Giản Tễ ly hôn, Giản Chính Hoa trở thành người giám hộ hợp pháp của Giản Bạch.
Chính là hai bản hợp đồng này, trong cốt truyện, sau khi nguyên chủ ký bản hợp đồng này không lâu, tập đoàn Giản Thị xảy ra chuyện, trong vòng ba tháng ngắn ngủn đã tuyên bố phá sản, đương nhiên chân tướng phía sau không đơn giản như vậy!
Điều khiến Nguyễn Tích khổ sở nhất là không lâu sau sau đó nhóc con cũng mất tích. Giản Chính Hoa làm bộ làm tịch tìm khắp nơi trên thế giới, nhưng trên thực tế thì hắn ta còn không báo cảnh sát.
Đương nhiên Nguyễn Tích có thể buông tay mặc kệ, ký hợp đồng rồi bỏ chạy, đó là điều nguyên chủ đã làm trong cốt truyện, nhưng khi Giản Tễ tỉnh lại và tiếp quản quyền lực một lần nữa, chuyện đầu tiên hắn làm là tìm kiếm nguyên chủ, sau đó giam cậu vào một nhà tù chuẩn bị từ trước rồi ngược đãi đến chết.
Cậu không nghĩ mình có thể thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ sau khi làm chuyện này. Càng quan trọng hơn là nhóc con quá đáng yêu, cậu không đành lòng để nhóc con rơi vào hoàn cảnh này.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tích kiên quyết đặt hợp đồng xuống, ánh mắt kiến nghị: “Chú hai, cháu sẽ không ký bản hợp đồng này!”
“Cậu điên rồi!” Khuôn mặt Giản Chính Hoa trở nên hung ác, cả giận nói: “Nguyễn Tích, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi.”
Hôm nay Nguyễn Tích khiến Giản Chính Hoa cảm thấy bực bội, hắn ta đã quen khống chế mọi thứ trong lòng bàn tay, hiện tại cách làm của Nguyễn Tích hiện tại không nghi ngờ gì nữa là đang khiêu chiến với hắn ta, khiến hắn ta cảm thấy mất kiểm soát.
Nguyễn Tích tỏ ra rất bình tĩnh, cậu xoay người đưa lưng về phía Giản Chính Hoa, nắm bàn tay tái nhợt của Giản Tễ áp lên mặt mình, giọng nói đứt quãng: “Chú hai, cháu đối với A Tễ là thật lòng, cháu sẽ chăm sóc anh ấy và đứa bé thật tốt, chú không cần ép cháu nữa được không?”
Nội tâm: Mẹ kiếp, gươn mặt của vai ác đẹp trai quá, nhìn mãi không chán!
Giản Chính Hoa khiếp sợ! Cậu có muốn nghe mình đang nói gì không!
Cậu bé trốn dưới gầm giường mở to đôi mắt, chú xấu xa thích… ba hả?
Giản Chính Hoa không nhìn tới mặt của Nguyễn Tích, nhưng cũng biết cậu đang giả vờ, hắn ta siết chặt chuỗi hạt trong tay: “Thêm một trăm vạn nữa.”
Nguyễn Tích: !!!
Mặc dù ông cho tôi nhiều, nhưng so với mạng sống nhỏ của tôi thì thứ đó không đáng kể đâu. Nguyễn Tích thầm mặc niệm trong lòng hai lần, tiền là vật ngoài thân, tiền là vật ngoài thân!
Cậu tỏ ra đau lòng nói: “Chú hai, cháu thực sự nhận ra sai lầm của mình rồi, sau này cháu sẽ đối xử tốt với thằng bé!”
Giản Chính Hoa không nghĩ tới việc nguyên chủ biết nội dung hợp đồng, chỉ nói về chuyện đứa bé, Nguyễn Tích cũng xem không hiểu, cũng chỉ nói về chuyện đứa bé.
Giản Chính Hoa thấy thêm một trăm vạn mà Nguyễn Tích vẫn tham, đúng là đồ không biết tốt xấu!
Hắn ta uy hϊếp nói: “Nếu hôm nay cậu không ký hợp đồng này thì đừng hòng nhận được một cắc nào!”
Nguyễn Tích quyết không đổi ý: “Không phải vấn đề tiền bạc, mà là nguyên tắc! Cháu sẽ chăm sóc đứa bé thật tốt, chú hai, chú cứ yên tâm đi!”
Giản Chính Hoa thấy thái độ Nguyễn Tích cứng mềm không ăn: “Được rồi! Cậu không cần vội vàng từ chối, tôi cho cậu thời gian suy nghĩ!”
Nói xong, Giản Chính Hoa hùng hổ rời đi, “rầm” một cái, cửa phòng bệnh mở ra rồi đóng sầm lại.
Nguyễn Tích tạm dừng một lúc, nghe bên ngoài không có động tĩnh gì nữa mới buông tay Giản Tễ ra.
Móng tay lưu luyến gõ nhẹ lên mu bàn tay hắn, đốt ngón tay Giản Tễ hơi thô, bàn tay cũng to hơn tay Nguyễn Tích, khi tay hai người đan vào nhau, bàn tay Giản Tễ hoàn toàn bao lấy bàn tay mảnh khảnh của Nguyễn Tích, mang đến cho đối phương cảm giác an toàn.
Nguyễn Tích không khỏi nghĩ tới cảnh tượng đó, khuôn mặt thanh tú hiện một tia đỏ ửng, khiến người khác mơ màng.
Đến khi dưới giường truyền đến tiếng động đánh gãy ảo tưởng của Nguyễn Tích. Cậu lắc đầu, không nghĩ đến chuyện đó nữa, Giản Tễ tỉnh lại không giết hắn đã là cảm tạ trời đất!
Nguyễn Tích ngồi xổm xuống, dịu dàng nhìn nhóc con đang cuộn người dưới gầm giường, vươn bàn tay trắng nõn tới chỗ cậu bé: “Nhóc con, ra ngoài nào.”
Đứa nhỏ như bị dọa sợ, lúc này ngơ ngác nhìn Nguyễn Tích, không có phản ứng.
Chàng trai vốn lạnh lùng lúc này trở nên dịu dàng, ánh mắt cậu ôn nhu nhìn khuôn mặt tròn tròn của bánh bao nhỏ còn vươn nước mắt, hạ giọng: “Sao còn khóc?"
Nguyễn Tích đem nhóc con từ dưới gầm giường ra, ôm vào lòng. Vậy mà lần này nhóc con không kháng cự tiếp xúc với Nguyễn Tích, phá lệ mà vùi đầu vào cái ôm ấm áp của Nguyễn Tích, mái tóc đen mềm của cậu bé vô thức cọ vào trái cổ của Nguyễn Tích khiến cậu hơi ngứa.
Nguyễn Tích nhận ra cục cưng nhỏ đã bỏ xuống chút đề phòng với cậu, tâm trạng có hơi phức tạp. Dễ dàng mở lòng với người khác như vậy sẽ bị lừa đó bé ngốc. Nguyễn Tích đau lòng xoa xoa mái tóc mềm mại của nhóc con.
Sau đó Nguyễn Tích nghe thấy bụng nhóc con kêu lên mấy tiếng, rồi thấy hai tai nhóc con nháy mắt đỏ bừng, thật là đáng yêu!
Nguyễn Tích không nhịn được, vươn móng vuốt nhéo tai nhóc con, cười khẽ: “Đi thôi, chú dẫn con đi ăn cơm!”
“Cảm ơn… Chú!” Nhóc con dán lên người Nguyễn Tích, giọng nói mềm mại nói, thiếu chút nữa làm trái tim Nguyễn Tích cũng mềm mại theo.
“Vậy nhóc có muốn ở cùng chú không?” Nguyễn Tích nhân cơ hội hỏi, sau đó dỗ dành: “Chú rất sợ ở một mình, nhóc ở cùng chú có được không?”
Dù sao nhóc con ở tại bệnh viện cũng không quá an toàn, Nguyễn Tích muốn dẫn nhóc con theo mình, cậu có hơi lo lắng, sợ Giản Chính Hoa sẽ ra tay với nhóc con.
Nhóc con mở to đôi mắt đen tuyền, ngây thơ nhìn Nguyễn Tích, chú này vừa mới giúp nó, nó cũng muốn giúp chú. Bánh bao nhỏ vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn, dùng hết sức ôm Nguyễn Tích: “Chú, đừng sợ, có cháu ở đây rồi!”
Bộ dáng đáng yêu của thằng bé khiến Nguyễn Tích bcười, hôn lên gương mặt phúng phính mùi sữa của thằng bé.
“Cảm ơn nhóc nhé!” Nguyễn Tích vừa cười vừa ôm nhóc con rời khỏi phòng bệnh.
Trong lúc không ai để ý, Giản Tễ nằm trên giường, bàn tay bị Nguyễn tích nắm, đầu ngón tay khẽ run lên.
****
Nguyễn Tích cứ như vậy lừa nhóc con về nhà.
Trước khi đến bệnh viện, cậu đã hủy phòng khách sạn đặt dài hạn kia, dù sao đó là khoản cphí không nhỏ. Cũng may nguyên chủ có nhà riêng nên hai người không đến mức ăn ngủ ngoài đường.
Nhà của nguyên chủ là một căn hộ nhỏ có hai phòng ngủ và hai phòng khách, đây là căn nhà người ba lạnh lùng của nguyên chủ đã tặng, dùng để cắt đứt quan hệ cha con.
Nguyễn Tích dựa vào ký ức mơ hồ của mình để tìm căn hộ, may là cửa căn hộ có thể mở bằng dấu vân tay nếu không nếu không có chìa khóa, Nguyễn Tích không có cách nào vào được. Cậu dẫn nhóc con đi vào, cửa mở ra khiến gió đi vào làm lớp bụi bay mịt mù xung quanh.
Nguyễn Tích vội vàng lấy khẩu trang từ trong túi ra đeo cho nhóc con, còn mình thì dùng tay vẫy vẫy đám bụi bay tứ tung trước mặt. Đã bao lâu không có người sống ở đây vậy? Hoàn cảnh của cậu còn không tốt bằng phòng bệnh của bệnh viện Thanh Sơn sao?
Sớm biết như vậy cậu sẽ không dẫn nhóc con về đây, cậu và nhóc con ở lại bệnh viện là được rồi!
Hơn nữa bây giờ Giản Tễ nằm trên giường đối với Nguyễn Tích không có gì uy hϊếp, huống hồ Giản Tễ lớn lên đẹp như vậy, rất đẹp mắt! Chỉ tiếc hắn đắp chăn nên không nhìn ra dáng người có đẹp hay không.
Nhóc con không biết Nguyễn Tích suy nghĩ điều gì, đôi mắt đen láy tò mò nhìn khắp nơi, đánh giá phòng khách trống rỗng trước mặt, giọng nói mềm mại: “Chú, đây là nhà chú hả?”
Vẻ mặt Nguyễn Tích đau khổ, nhìn khuôn mặt tinh xảo của nhóc con, đôi mắt mở to đầy vẻ tò mò. Tâm tình cậu phức tạp chậm rãi gật đầu.
Bây giờ dọn dẹp phòng bếp để nấu cơm cũng không còn kịp, cậu chỉ có thể dẫn nhóc con đi ra ngoài ăn, nhưng mà bây giờ trên người cậu không có một xu dính túi, đi ra ngoài cũng chỉ có thể uống gió tây bắc!
Nhìn bốn bức tường phòng khách, Nguyễn Tích lâm vào trầm tư. Bỗng nhiên Nguyễn Tích lóe lên một ý nghĩ, cậu nghĩ đến người đại diện của nguyên chủ!
Nói ra thì người đại diện này có thể coi là người hiền lành, trong trí nhớ anh ta đối xử với nguyên chủ cũng không tệ, trong tay chỉ có một nghệ sĩ là nguyên chủ, nên anh ta tự mình làm rất nhiều việc. Nhưng nguyên chủ lại quá ngu ngốc a!
Giống như bữa tiệc ngày hôm qua, người đại diện hy vọng nguyên chủ biểu hiện thật tốt rồi giành được công việc thương lượng đã lâu, lại không nghĩ rằng nguyên chủ gây sự chú ý tại bữa tiệc, phá tan mất công việc sắp giành được.
Hết chương 3.