Đúng lúc Nguyễn Tích đang véo mặt Giản Tễ tạo những biểu cảm kỳ quái thì cửa đột nhiên bị ai đó mở ra, Nguyễn Tích nhanh chóng thu hồi bàn tay hư hỏng của mình lại, ngồi ngay ngắn trên mép giường. Vì quá căng thẳng Nguyễn Tích không chú ý tới lông mi Giản Tễ hơi run lên một chút.
Theo tiếng bước chân “bộp bộp”, một cậu bé xuất hiện trước mặt Nguyễn Tích. Cậu bé có mái tóc đen, làn da trắng, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt ướt nước long lanh. Cậu bé mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, phía dưới phối với quần short đen, sau lưng đeo chiếc cặp nhỏ, trong ngực ôm một con thú nhồi bông, lúc này đang dùng đôi mắt long lanh nhút nhát sợ sệt nhìn Nguyễn Tích.
Ngay cả đôi chân bụ bẫm của cậu bé cũng không nhịn được lùi lại hai bước.
“Chú… Chú, chú! Sao chú… chú lại tới đây” Giọng nói non nớt của cậu bé lắp bắp vì sợ hãi Nguyễn Tích.
Không ngờ đứa nhỏ này nói chuyện khó chịu vậy, nhưng Nguyễn Tích nháy mắt vẫn nhận ra thân phận đứa nhỏ trước mặt này.
Đây không phải là con trai của Giản Tễ - Giản Bạch sao! Vẻ ngoài đáng yêu thế này khiến Nguyễn Tích bộc phát thú tính, nhịn không nổi ôm cậu bé vào lòng nâng lên hạ xuống. Người cậu bé còn lưu hương sữa khiến Nguyễn Tích vô cùng nghiện.
Hành động của Nguyễn Tích khiến cậu bé sợ hãi tới mức vươn tay đẩy cậu ra, nhưng bộ dáng mềm mềm yếu ớt thế này còn đáng yêu hơn.
Cậu bé bị bắt dựa vào lòng Nguyễn Tích, đôi mắt to đen láy rưng rưng nước mắt, nức nở nói: “Chú! Hức… Hức cháu sẽ nghe lời, đừng đánh cháu mà!”
Vừa nói nước mắt liền rơi xuống.
Nguyễn Tích nhìn cậu bé nước mắt đầm đìa thì không khỏi đau lòng, nguyên chủ đúng là súc sinh! Đứa bé đáng yêu mềm mại thế này mà vẫn xuống tay được!
Cậu nhéo khuôn mặt mềm mại của cậu bé, dịu dàng nói: “Đừng sợ, chú sẽ không đánh cháu.”
Hiển nhiên cậu bé không tin, ánh mắt tràn ngập kháng cự. Nguyễn Tích thở dài trong lòng một hơi, nhìn thằng bé tổn thương đến cỡ này, xem ra trong thời gian ngắn thằng bé sẽ không gần gũi với cậu.
Từ sau khi Giản Tễ gặp sự cố, Giản Chính Hoa chỉ một lòng nghĩ đến việc chiếm đoạt tài sản của Giản Tễ, càng không để ý gì đến sống chết của đứa cháu trai ba tuổi rưỡi này, thằng bé chỉ có thể sống với nguyên chủ.
Trên danh nghĩa nguyên chủ là ba dượng của thằng bé, nhưng thực tế cậu ta không đánh thì mắng thằng bé, coi thằng bé là vướng bận, còn coi thằng bé như nơi trút giận. Lúc này Nguyễn Tích vẫn có thể nhìn thấy những vết thương xanh xanh tím tím trên người thằng bé.
Sau này thằng bé thừa dịp nguyên chủ uống rượu, một mình lén chạy đến bệnh viện tìm ba nó đang hôn mê trên giường. Nguyên chủ không thấy thằng bé cũng không đi tìm, để nó tự sinh tự diệt, trong lòng còn nghĩ chết thì càng tốt.
Nguyễn Tích nhìn chiếc cặp sách sau lưng thằng bé, thật không thể tưởng tượng được, một mình nó chạy qua chạy lại giữa trường học và bệnh viện trong khoản thời gian này như thế nào. Có thể do Nguyễn Tích ôm quá lâu, cậu bé bắt đầu giãy giụa, Nguyễn Tích vừa lỡ đãng nên đã để cậu bé tránh thoát.
Cậu bé “vèo” chạy đến đầu bên kia giường bệnh, cảnh giác nhìn Nguyễn Tích. Cậu bé chỉ cao hơn giường bệnh một chút, vừa đúng lộ ra đôi mắt, đôi mắt đen láy trừng mắt như lão đại nhìn chằm chằm Nguyễn Tích.
Đừng thấy nó nhỏ mà xem thường, nó nhớ kỹ tất cả, người này thường xuyên đánh nó, đau lắm, phải rời xa mới được. Cậu bé không biết rằng dáng vẻ này của mình dễ thương đến thế nào!
Nguyễn Tích cố nén lại suy nghĩ muốn ôm thằng bé vào lòng lần nữa, cậu phải từ từ thôi, không thể khiến thằng bé bị dọa chạy mất. Hai người mở ra chế độ mắt to trừng mắt nhỏ cho đến khi cánh cửa phòng bệnh được mở ra.
Người tới không ai khác là người vừa rồi vắng mặt, Giản Chính Hoa.
Đây xem như là lần đầu tiên Nguyễn Tích gặp hắn ta, hắn ta mặc Đường phục màu đen, góc áo điểm xuyến hoa văn tơ vàng, tay phải đeo một chuỗi hạt châu màu nâu, khuôn mặt đàng hoàng chính trực, lại có đôi mắt hung tợn. Chỉ cần nhìn qua là có thể biết đối phương là kẻ xấu xa, hung ác.
Cậu bé vừa nghe tiếng mở cửa thì lập tức chui xuống dưới gầm giường, thân hình nhỏ nhắn cuộn tròn, ôm chặt con thú bông vào lòng. Không nhìn thấy không nhìn thấy! Không thể bị người khác phát hiện! Nhóc không thể bị đuổi đi, nhóc muốn ở cùng với ba cơ!
Nguyễn Tích ở vị trí này có thể nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của nhóc con, cậu nhíu mày, nghiêng người để che chắn cậu bé. Cậu cũng không thích tên chú hai này, nhóc con trốn đi cũng tốt.
Nguyễn Tích nhếch khóe môi, ý cười không tới đáy mắt: “Chú hai.”
Giản Chính Hoa không phát hiện ra cậu nhóc đang trốn, hắn ta nheo mắt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Nguyễn Tích, tức giận nói: “Ồ, hôm nay ăn mặc giống con người rồi đó.”
Giọng điệu Giản Chính Hoa đầy trào phúng, vốn dĩ hắn ta tìm tới Nguyễn Tích vì cậu không có đầu óc, dễ khống chế, chỉ cần cho tiền thì chuyện gì cũng làm được. Chỉ là không nghĩ tới người này lòng tham không đáy, tiêu xài vô độ, năm lần bảy lượt muốn uy hiếp hắn ta.
Nghĩ đến đây, sự khinh miệt trong mắt Giản Chính Hoa càng không thèm che giấu, dù sao cũng chỉ là tên hề nhảy nhót, chờ việc này kết thúc thì cũng hạ màn thôi!
Nguyễn Tích, người lăn lộn dưới đáy giải trí năm năm đương nhiên sẽ không xem nhẹ ánh mắt không thèm che giấu của Giản Chính Hoa. Nhưng lúc này Giản Chính Hoa trong mắt Nguyễn Tích chính là một trăm vạn tệ biết đi, là cỗ máy ATM miễn phí.
Nói đi, ai lại tức giận với tiền chứ. Hơn nữa, chỉ diễn kịch mà thôi, đây không phải công việc của cậu sao? Có cái gì khó đâu.
“Chú hai, hóa ra chú thích thế này sao~” Nguyễn Tích dựa theo tính cách của nguyên cnói, xấu hổ nhìn lại bản thân.
Nguyễn Tích mặc một chiếc áo sơ mi trắng sọc bình thường phối với quần âu đen, làm nổi bật khí chất trong trẻo lạnh lùng của cậu. Cách ăn mặc này quả thật rất khác so với lúc trước Giản Chính Hoa thấy.
Nhưng lời Nguyễn Tích nói lại khiến ánh mắt hắn lộ vẻ chán ghét, cho dù ăn mặc ra hình ra dạng nhưng cũng không thể thay đổi bản chất ghê tởm như bùn của cậu.
Giản Chính Hoa thu hồi ánh mắt chán ghét, ngồi vào ghế sô pha, nhấp nhẹ một ngụm trà, trong ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo. Nhìn dáng vẻ hắn ta, có lẽ hôm nay Giản Chính Hoa muốn bắt đầu vào việc chính.
Nguyễn Tích hơi rũ mắt xuống, che đi ánh mắt lạnh lùng của mình đi. Mặc dù cùng một thân thể, nhưng khí chất nguyên chủ kém Nguyễn Tích rất nhiều, đặc biệt là đôi mắt kia.
Cậu đã xem ảnh chụp của nguyên chủ trên điện thoại, một đôi mắt xinh đẹp như vậy nhưng khi ở trên người nguyên chủ lại trông rất a dua, khiến nó trở nên tục tằng không chịu nổi. Nguyễn Tích cố gắng bắt chước giống với nguyên chủ nhất, Giản Chính Hoa chưa bao giờ đặt nguyên chủ vào mắt nên không một chút khác thường cũng chưa nhận ra.
“Hôm nay gọi cậu đến đây, không có việc gì khác, bây giờ Tiểu Tễ còn nằm trên giường, cậu không có công việc nghiêm túc còn dẫn theo một đứa bé, tôi biết trong lòng cậu có nhiều bất mãn.” Giản Chính Hoa nói đến đây, giả vờ tức giận, lớn tiếng nói: “Nhưng mà, cậu cũng không được làm chuyện tổn thương đứa bé chứ! Việc này thì cậu đúng là tên khốn nạn, súc sinh mà!”
Nghe lời này của Giản Chính Hoa, biểu cảm Nguyễn Tích xém chút không kiềm được, lời này nói ra không khỏi có chút buồn cười, chuyện nào nguyên chủ làm đều không phải là được Giản Chính Hoa ngầm đồng ý?
Đều là hồ ly ngàn năm, giả thần giả quỷ gì ở đây vậy? Hiện tại hắn ta lấy chuyện đứa bé ra nói, không chừng đang mưu tính chuyện gì xấu xa!
Diễn kịch, để xem ai có thể diễn hay hơn ai! Cậu đã là diễn viên từng được khen thưởng đó.
Nguyễn Tích cắn cắn môi dưới, đôi mắt mở to, nước mắt lưng tròng, dáng vẻ ấm ức vì bị hiểu lầm nhưng lại tỏ ra mạnh mẽ.
“Chú hai, chú nói cái gì vậy?” Giọng nói tràn đầy uất ức.
Dáng vẻ yếu đuối này của Nguyễn Tích trong mắt Giản Chính Hoa chính là cậu đang sợ hãi, biết chuyện mình làm đã bị lộ nên mới hoảng sợ, đúng là đồ vô dụng. Đây cũng là lý do tại sao cậu rất dễ xử lý.
Giản Chính Hoa hừ lạnh một cái, vứt ra một chồng ảnh: “Thứ khốn nạn! Đến khi nào rồi còn không chịu thừa nhận sao?”
“Giản Bạch dù sao cũng là cháu trai của tôi, tôi tuyệt đối không cho phép cậu đối xử như vậy với nó!”
Nguyễn Tích nhìn những bức ảnh rơi trên bàn trà, trong đó không chỉ có bằng chứng nguyên chủ hành hạ nhóc con, còn có những bức ảnh nguyên chủ chơi bời lêu lỏng ở quán bar.
Cậu nhanh chóng đưa ra quyết định, dùng lời lẽ chính đáng nói: “Chú hai! Sau này cháu sẽ không tái phạm nữa! Xin chú cho cháu một cơ hội nữa!”
Giản Chính Hoa thở dài: “Chú hai đã cho cậu cơ hội rồi, là cậu không biết nắm bắt.”
“Như vậy đi, xét thấy cậu và Giản Tễ là vợ chồng, tôi cũng không làm khó cậu. Sau này Giản Bạch theo tôi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho nó, cậu không cần quản nữa.”
Cậu bé trốn dưới gầm giường nghe Giản Chính Hoa nói, nhịn không được cả người run lên, hốc mắt ửng đỏ, đôi mắt đen láy phủ một tầng hơi nước, ông hai nói dối! Không… Không muốn… Đi với ông hai đâu, hức!
Năm đó nó ba tuổi rưỡi nhưng vẫn nhớ rất kỹ, vào đêm ba gặp tai nạn, ông hai dẫn một đám người vào nhà và lục soát loạn lên.
Khi đó Giản Chính Hoa chướng mắt Giản Bạch nên ném nó ra sân. Đêm khuya trời mưa to, một đứa bé ba tuổi rưỡi làm sao chịu nổi, khóc lóc chạy vào nhà nhưng bị vệ sĩ canh cửa ném ra ngoài hết lần này đến lần khác, lúc đó hai má nó trắng bệch vì lạnh.
Cuối cùng vẫn là dì bảo mẫu chăm sóc hai cha con chịu không được nữa, dưới nguy cơ đắc tội Giản Chính Hoa đã ôm nó về phòng bảo mẫu dưới lòng đất.
Trời còn chưa sáng thằng bé bắt đầu sốt cao, nhiệt độ lên xuống liên tục trong ba ngày mới đỡ lên. Nghĩ đến đây, thằng bé cố gắng ôm chặt chính mình, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, ba ơi, ba mau tỉnh lại đi, con sợ lắm.
“Làm sao có thể được!”
Cậu bé sụt sịt, chú xấu xa… đang giúp nó sao?
Nguyễn Tích không cần suy nghĩ đã từ chối, nếu nhóc con đi theo lão già này chắc chắn không có cuộc sống tốt đẹp.
Chỉ là lời vừa nói ra Nguyễn Tích liền nhận ra có gì đó không ổn, quả nhiên sắc mặt Giản Chính Hoa đã thay đổi, tràn đầy đánh giá và hoài nghi. Dù sao nguyên chủ chưa từng phản bác bất cứ quyết định nào của hắn ta, nhưng hành động hiện tại của Nguyễn Tích lại là đang chống lại hắn ta.
Điều này làm cho Giản Chính Hoa không khỏi nghi nNguyễn Tích có đang làm gì giấu hắn ta không?
Thật ra hắn ta không nghi ngờ về việc cơ thể này đã đổi linh hồn người khác, dù sao không ai có thể tưởng tượng ra việc này, cho dù Nguyễn Tích tự mình nói ra thì chưa chắc có vài người tin. Nói không chừng còn nghĩ cậu bị điên.
Thấy vẻ mặt Giản Chính Hoa ngày càng âm trầm, Nguyễn Tích mới bổ sung: “Chú hai, Giản Bạch mới ba tuổi đang là tuổi quậy phá, hiện tại công ty cần chú ổn định tình hình, làm sao có thời gian chăm sóc đứa bé, vẫn nên để cháu chăm sóc Giản Bạch cho.”
Lời trong lời ngoài đều vì suy nghĩ cho Giản Chính Hoa, điều này khiến sắc mặt Giản Chính Hoa hòa hoãn đi một chút.
Là người biết trước cốt truyện, Nguyễn Tích biết rõ suy nghĩ của Giản Chính Hoa, hắn ta muốn khống chế thằng bé trong tay mình, cho dù cuối cùng Giản Tễ có tỉnh lại trong tay Giản Chính Hoa vẫn có lợi thế để uy hiếp Giản Tễ. Nếu cậu thực sự đưa nhóc con cho đối phương, việc đầu tiên Giản Tễ làm sau khi tỉnh lại chính là giết cậu trước!
Hết chương 2.