Nguyên chủ có tâm tư bất chính, cho dù quản lý làm hết trách nhiệm cũng không thể nâng đỡ được kẻ bất tài là nguyên chủ được!
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tích thở dài một hơi, đa số nghệ sĩ đều làm việc dưới tay người đại diện, nếu không may mắn thì một người đại diện có đến bảy tám nghệ sĩ dưới tay, phần lớn thời gian họ sẽ không quan tâm đến bạn.
Còn giống như nguyên chủ, thật không biết là nguyên chủ may mắn hay là người quản lý xui xẻo nữa! Cậu lấy điện thoại ra, gọi điện cho ngườ đại diện, điện thoại vừa mới đổ chuông đã được đầu bên kia tiếp.
“Nguyễn Tích?”
Nguyễn Tích vốn tưởng rằng hôm qua làm ra chuyện như vậy, khi gọi điện, sẽ bị mắng té tát, không nghĩ tới lại nghe được âm thanh tang thương như vậy.
Cậu mím môi, nhỏ giọng nói: “Là tôi, anh Thôi, gần đây có công việc gì không ạ?”
Bên kia trầm mặc một lúc: “Tích à, đừng gây sức ép cho anh Thôi này nữa, cậu còn công việc sao, bây giờ cậu còn sống là tốt rồi!”
“Cậu có biết hôm qua cậu đắc tội ai không?”
Nguyễn Tích thành thật trả lời: “Không biết ạ!”
Lần này đổi lại giọng quản lý cất cao lên: “Là Tần Đình!”
Tần Đình? Nhân vật công chính!
Nguyễn Tích vừa định hít một hơi khí lạnh, nhưng cậu trong nháy mắt phản ứng lại, nguyên chủ đã sớm đắc tội Tần Đình tám trăm lần rồi, lần này cũng không khác gì mấy.
Đúng, cũng không phải chuyện gì to tát, dù sao Nguyễn Tích cũng đã sớm quyết định tránh xa các nhân vật chính trong nguyên tác, sống cuộc sống của chính mình.
Đầu dây bên kia, Thôi Mạc giọng điệu buồn bã cắt ngang suy nghĩ của Nguyễn Tích: “Sau này cậu vẫn nên ít liên lạc hơn với tôi đi, tôi không giúp gì được cho cậu đâu.”
“Từ từ, anh Thôi, giờ tôi không có tiền.” Nguyễn Tích nói.
Trước đây Nguyễn Tích đã từng mượn tiền anh ấy nhưng đến giờ vẫn chưa trả lại.
Thôi Mặc cắn chặt răng, dự định lần này sẽ cắt đứt hoàn toàn liên lạc giữa hai người: “Tôi cho cậu năm nghìn, đừng gọi tôi nữa!”
Nguyễn Tích không phải muốn đòi tiền, cái cậu cần là thu nhập, cậu chưa từ bỏ ý định, hỏi lại lần nữa: “Thật sự không có việc làm sao?”
Thấy lần này Nguyễn Tích cố chấp như vậy, Thôi Mặc thở dài một hơi, hung hăn hút một hơi điếu thuốc trên tay. Không phải anh ấy chưa từng giới thiệu công việc cho Nguyễn Tích, nhưng vị này tham vọng thì cao mà năng lực thấp, đóng phim lương thấp thì cậu chướng mắt, còn đóng phim lương cao thì vốn không tìm đến cậu, dù làm hỏng nhiều công việc rồi mà không ngộ ra tí nào.
Nghĩ đến chuyện này, Thôi Mặc cực kỳ tức giận, nhưng lần này không biết ma xui quỷ khiến làm sao, anh ấy vẫn nói.
“Có một chương trình tạp kỹ không được đánh giá cao có tìm tôi.”
Hai mắt Nguyễn Tích sáng lên: “Chương trình tạp kỹ gì?”
“Show thiếu nhi.” Ba chữ này vừa ra khỏi miệng, Thôi Mặc liền biết việc này lại hỏng rồi, Nguyễn Tích sẽ không nhận đâu. Chính là anh ấy vẫn chưa muốn từ bỏ, dẫn Nguyễn Tích cũng được hai năm mà anh ấy hầu như chưa kiếm được đồng nào. Cũng may hợp đồng sắp hết hạn rồi, còn hai tháng nữa thôi, đến lúc đó bọn họ ai đi đường nấy.
“Tôi nhận!”
Thôi Mặc ngơ ngác! Anh ấy không phải bị ảo giác chứ? Nguyễn Tích vừa mới nói gì cơ? Cậu ấy nhận hả?
Thôi Mặc há miệng thở dốc, yết hầu lăn lộn lên xuống, thử hỏi lại: “Thù lao một kỳ chưa được năm vạn đâu?”
Năm vạn!
Nguyễn Tích xém chút nữa cảm động đến rớt nước mắt, show thiếu nhi này đúng là cứu cậu khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng mà! Lúc nãy cậu có chuyện còn hơi lo, nếu mình ra ngoài làm việc sẽ không ai chăm sóc nhóc con.
Giờ thì tốt rồi, show thiếu nhi thì có thể dẫn nhóc con theo, còn có thể nhận năm vạn thù lao, cuộc sống này không phải quá tốt đẹp sao!
“Tôi đồng ý!”
Thôi Mặc hít một hơi, lần này anh ấy nghe được rất rõ ràng, chắc chắn không phải ảo giác, Nguyễn Tích thật sự muốn nhận show thiếu nhi này, so với việc mặt trời mọc hướng tây, chuyện này còn đáng sợ hơn!
“Cậu đồng ý cũng vô dụng thôi! Nhà nào có thể giao con cho cậu để cậu gây tai họa chứ!” Thôi Mặc không chút lưu tình nói.
“Của nhà tôi a!” Nguyễn Tích bĩu môi, ôm nhóc con vào lòng: “Sao có thể nói là gây tai họa, tôi rất biết cách chăm sóc trẻ con đó.”
Thôi Mặc: … Tôi không tin!
“Cậu lấy con ai?” Thôi Mặc hỏi, giọng nói tràn đầy sự không tin tưởng Nguyễn Tích.
“Của tôi.” Nguyễn Tích nói.
Thôi Mặc quen Nguyễn Tích lâu như vậy, căn bản chưa từng nghe nói cậu có con, cho rằng Nguyễn Tích đang nói hươu nói vượn.
Anh ấy dập tắt điếu thuốc trong tay: “Được rồi, dẫn tới cho tôi nhìn một cái, nếu là thật như lời cậu nói, thì chuyện show thiếu nhi này, giao cho tôi.”
Những lời này đánh vào lòng của Nguyễn Tích, trong mắt cậu hiện lên ý cười: “Anh Thôi, chọn ngày chi bằng gặp ngày! Chọn hôm nay luôn, anh thấy thế nào!”
Giọng điệu tự tin của Nguyễn Tích làm cho Thôi Mặc không tự tin, chẳng lẽ Nguyễn Tích có thể đào ra một đứa trẻ từ không khí sao!
Ôm thái độ nghi ngờ, Thôi Mặc đồng ý lời mời của Nguyễn Tích, hai người hẹn gặp tại một quán ăn Trung Hoa.
Quán ăn do Nguyễn Tích lựa chọn, cách chung cư cậu ở không xa.
Thôi Mặc biết vị trí nhà của Nguyễn Tích, nhưng anh ấy không nghĩ tới cậu lại dọn từ khách sạn về nhà, dù sao trước đây Nguyễn Tích vẫn luôn coi thường khu chung cư bình thường này.
Nhưng Thôi Mặc cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng lần này Nguyễn Tích không một xu dính túi, rơi vào đường cùng mới trở về nhà.
Anh ấy sửa soạn đơn giản rồi đi đến quán ăn hai người đã hẹn.
****
Bốn giờ chiều, Thôi Mặc đến quán ăn.
Nguyễn Tích đến sớm hơn, đặt một phòng ở lầu hai, gọi vài món ăn thanh đạm rồi chờ Thôi Mặc. Cậu bế nhóc con lại ngồi kế bên mình, lấy một cái dĩa nhỏ rồi dùng đũa gắp thức ăn cho nhóc con.
“Nếm thử nào.”
"Cảm ơn chú~” Nhóc con cầm muỗng nhỏ, ngoan ngoãn nói.
Nguyễn Tích mỉm cười, đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhẹ giọng dỗ dành: “Chú và ba nhóc đã kết hôn rồi, không phải nhóc nên đổi xưng hô sao? Hửm?”
Nhóc con nghe vậy, ngước đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm Nguyễn Tích, lông mày nhăn lại như đang tự hỏi.
“Dạ, thầy đã dạy cái này rồi!”
Nguyễn Tích nhìn nhóc con, chờ thằng bé nói hai chữ kia. Sau đó cậu nghe được giọng nói trong trẻo của nhóc con: “Gọi là mẹ!”
“Phụt.” Nguyễn Tích bật cười, dùng đầu ngón tay nhéo nhéo gương mặt hồng hào của nhóc con: “Gọi là ba nhỏ!”
Nhóc con bị Nguyễn Tích nhéo má, gọi không rõ ràng: “Ba nhỏ, ba nhỏ!”
“Ngoan quá!”
Lúc Thôi Mặc tới thì vừa vặn thấy được cảnh tượng này, cả người anh ấy cứng đờ, đầu óc không thể tỉnh táo, trên mặt lộ vẻ khó tin. Đúng là đào đứa nhỏ từ không khí sao?
“Con của cậu?” Thôi Mặc nhìn cục cưng nhỏ trắng mềm, giọng nói tràn đầy nghi hoặc, đứa nhỏ này so với Nguyễn Tích nhìn đáng yêu hơn nhiều!
Nguyễn Tích nhìn Thôi Mặc đứng ở cửa, đối phương cắt tóc ngắn, ánh mắt sắc bén, dáng người cường tráng, thoạt nhìn có vẻ không dễ chọc nhưng thực tế là người hiền lành, điển hình cho kiểu vẻ ngoài và tính cách khác nhau.
Nguyễn Tích nhướng mày, nhìn Thôi Mặc bằng ánh mắt trong suốt, giọng điệu có chút kiêu ngạo: “Là con tôi.”
Vừa rồi tất cả sự chú ý của Thôi Mặc đều đổ dồn vào đứa bé, giờ Nguyễn Tích mở miệng anh ấy mới chú ý đến cậu, đồng tử anh ấy chấn động!
Chàng trai trẻ trước mặt cởi bỏ lớp trang điểm đậm, lộ khuôn mặt trắng nõn thanh tú vốn có, ngũ quan tinh xảo, mái tóc hơi dài, che đi đôi mắt trong trẻo, cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, từng động tác nhấc tay hạ chân đều mang vẻ lạnh lùng cao quý, trong trẻo lại sạch sẽ.
Làm việc với nhau hai năm, mỗi lần anh ấy gặp Nguyễn Tích đều đắp một lớp trang điểm lòe loẹt, quần áo màu sắc sặc sỡ, dáng vẻ cao quý thế này anh ấy chưa từng thấy qua, không khỏi hoài nghi.
Đây có thật là Nguyễn Tích trong trí nhớ của anh ấy sao? Tại sao chỉ thay quần áo mà hoàn toàn khác nhau thế!
Anh ấy kìm nén sự kinh ngạc trong đáy mắt, thật lòng khen cậu: “Cậu đẹp hơn khi không trang điểm đậm đó.”
“Tôi biết.” Nguyễn Tích cong môi.
Thôi Mặc đi đến ngồi đối diện Nguyễn Tích: “Hôm nay cậu có chỗ nào khác thì phải?”
Nguyễn Tích hơi rũ mắt xuống, che đi sóng ngầm đang kích động nơi đáy mắt, nói nhảm, tất nhiên là không giống rồi. Cậu không muốn giấu Thôi Mặc, mà dù sao cũng không giấu được anh ấy.
“Khác chỗ nào?” Nguyễn Tích muốn nghe xem Thôi Mặc sẽ nói gì.
Thôi Mặc không nghĩ ngợi gì, buột miệng nói: “Điểm nào cũng không giống, như đổi thành người khác vậy.”
“Hôm qua tôi bị đập đầu, đầu óc sáng suốt hơn trước kia nhiều.” Nguyễn Tích nói bậy nói bạ.
Thôi Mặc: “Vậy chắc chắn là cậu bị đập đầu không nhẹ.”
Nguyễn Tích: …
“Ba nhỏ ~ nhóc con muốn nữa~”
Giọng nói mềm mại cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người. Nguyễn Tích liếc mắt qua, thấy chiếc dĩa nhỏ trước mặt nhóc con đã trống không, cậu thuần thục cầm đũa gắp một ít rau củ lên dĩa nhóc con.
Thôi Mặc nhìn thấy cảnh này thì tặc lưỡi, trong mơ anh ấy cũng không tưởng tượng ra được cảnh này, không biết Nguyễn Tích đập đầu ở đâu, đập một lần mà hiệu quả tốt đó.
Cho đến bây giờ Thôi Mặc mới thực sự tin tưởng, Nguyễn Tích sẽ nghiêm túc tham gia show thiếu nhi kia.
“Cậu nói thật cho tôi biết, đây có thật là con cậu không? Không phải bị cậu lừa gạt đó chứ?” Thôi Mặc muốn châm điếu thuốc nhưng thấy nhóc con đang ở đây, anh ấy đành nhịn xuống, rót một tách trà thưởng thức.
“Tôi lừa gạt từ chỗ nào? Nhóc con lại đây, gọi chú nào.” Nguyễn Tích nhéo mặt nhóc con.
Xúc cảm rất tốt, mềm mại, khiến Nguyễn Tích yêu thích không muốn buông tay.
Nhóc con ngoan ngoãn nhìn Thôi Mặc, gọi: “Chú~”
Nháy mắt, trái tim Thôi Mặc tan chảy vì sự đáng yêu này.
“Tích à, con của cậu thực sự đáng yêu quá.” Thôi Mặc nhìn nhóc con ăn cơm nhiều đến mức hai má phồng lên, phập phồng giống như chú sóc, thật sự rất đáng yêu.
“Đứa bé tên gì?” Thôi Mặc hỏi.
Nguyễn Tích nhéo cái má phồng lên của nhóc con: “Này, chú hỏi con tên là gì kìa.”
Nhóc con ngước đôi mắt đen láy lên nhìn Thôi Mặc, ngoan ngoãn nói: “Tên thật của cháu là Giản Bạch, biệt danh là Giản Ô Ô, nhà ở số 67 hẻm Ngô Tê đường Tân Hà, ba cháu là Giản…!”
Nguyễn Tích che miệng Giản Ô Ô, sợ nhóc con nói sạch lý lịch của mình không còn một mảnh.
“Ưm~!” Bánh bao nhỏ trợn to mắt kinh ngạc, bàn tay nhỏ nhắn múp míp thịt ra sức chống cự nhưng làm thế nào cũng không thể gỡ tay Nguyễn Tích ra.
“Nhóc con ngoan nào, đừng cái gì cũng nói chứ.” Nguyễn Tích nói: “Đứa nhỏ này từ nhỏ đã nói vậy rồi, anh Thôi, thế nào, có thể tham gia show thiếu nhi được không?”
Nói xong, cậu buông bàn tay đang bịt miệng nhóc con.
Vừa được buông ra, Giản Ô Ô bĩu môi giận dỗi, nhét một miếng thịt vào miệng cắn thật mạnh, nó mới không giận dỗi đâu! Hừ.
Thôi Mặc nhìn cách hai người ở chung, trong lòng cân nhắc một chút, có lẽ show thiếu nhi cũng không phải là không có cơ hội. Như đã hạ quyết tâm, Thôi Mặc nói: “Chuyện show thiếu nhi, ngày mai cậu đến công ty ký hợp đồng đi.”
Hợp đồng của show thiếu nhi sáng sớm nay đã tới tay Thôi Mặc, vốn dĩ Thôi Mặc vào ngày hôm qua muốn từ chối show thiếu nhi, dù sao show thiếu nhi này không được xem trọng trong ngành lắm, đến bây giờ một vị khách quý vẫn chưa tìm được.
Nguyễn Tích bưng một chén trà nói: “Lấy trà thay rượu, cảm ơn anh Thôi.”
Thôi Mặc nhìn dáng vẻ trưởng thành của Nguyễn Tích, cảm khái hàng vạn lần, nếu Nguyễn Tích sớm tỉnh ngộ hơn, thì dựa vào nhan sắc này cho dù không phải đỉnh lưu thì cũng có chút danh tiếng, sao có thể lưu lạc đến tình trạng này.
Sau khi ăn xong, Thôi Mặc đưa cho Nguyễn Tích một tấm thẻ.
“Phòng trường hợp khẩn cấp, cậu giữ tấm thẻ này đi.”
Nguyễn Tích cũng không từ chối ý tốt của Thôi Mặc, cậu lặng lẽ ghi tạc trong lòng: “Anh Thôi, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ trả lại cho anh.”
Thôi Mặc xua tay, không nói lời từ chối.
Sau bữa ăn, Thôi Mặc nhận ra rõ ràng người trước mặt đã hoàn toàn khác trước kia, nếu không phải chắc chắn rằng Nguyễn Tích không có anh em, anh ấy còn thật sự nghi ngờ rằng anh em song sinh của Nguyễn Tích đang giả vờ lừa gạt anh ấy.
Tạm biệt Nguyễn Tích xong, Thôi Mặc lập tức liên lạc với đạo diễn show thiếu nhi kia để bàn bạc về việc ghi hình.
Sau khi tách khỏi Thôi Mặc, Nguyễn Tích dẫn theo nhóc con tìm một khách sạn cũng được xem là sạch sẽ định chắp vá một đêm, đợi đến ngày hôm sau, sau khi đưa nhóc con đến trường học, cậu sẽ trở về dọn dẹp nhà cửa một chút.
Hết chương 4.