Sau cuộc họp kéo dài hơn một tiếng, các giám đốc điều hành cấp cao hiếm khi không nối đuôi nhau trốn khỏi phòng họp, mà sau khi ông chủ và trợ lý Cao rời đi vẫn ngồi lại xì xào bàn tán về việc tại sao hôm nay tâm trạng ông chủ tốt thế.

“Mấy ông nhìn thấy ảnh đại diện We Chat của ông chủ chưa?”

“Cái gì thế?”

Các giám đốc cấp cao lục tục lấy điện thoại ra, lướt xuống xem We Chat của ông chủ. Sau đó bọn họ nhìn thấy ông chủ đổi ảnh đại diện vạn năm không đổi của mình rồi, lần này anh đổi thành ảnh của chính mình... Bọn họ sững sờ, ông chủ là loại người sẽ đặt ảnh đại diện là hình của mình ư? Chắc chắn là không phải! Vì thế, vì sao ông chủ lại lấy ảnh của mình đặt làm ảnh đại diện chứ!

Trong phòng thư ký, mấy cô cậu thư ký đang thảo luận rất sôi nổi.

“Mọi người nói xem là ai đã chụp hình cho ông chủ thế?”

“Không biết nữa, nhưng nói thật là tay nghề của nhϊếp ảnh gia này đỉnh thật á.”

Sầm Vi ngồi ở chỗ làm việc của mình, chăm chú nhìn tấm ảnh đại diện mấy giây rồi từ từ úp mặt điện thoại lên bàn, lúc này trong đầu cô ta cũng dần xuất hiện một gương mặt sáng bừng.

Thư ký Chu trở lại chỗ làm việc mới phát hiện sắc mặt Sầm Vi tái nhợt, quan tâm hỏi: “Thư ký Sầm, cô sao vậy? Không khỏe à?”

Sầm Vi hoàn hồn, cô ta lắc đầu: “Không, tôi chỉ đang suy nghĩ chút chuyện thôi.”

Mãi đến tối, Cam Đường mới để ý thấy Đoàn Thương Dữ đã đổi ảnh đại diện We Chat. Trùng hợp là ảnh anh đổi cũng là góc nghiêng nửa ẩn nửa hiện trong ánh sáng mà cô thích nhất. Cam Đường luôn nhận thức được khuôn mặt của Đoàn Thương Dữ đẹp đến mức nào, nhất là góc nghiêng kia. Đường cong ở cằm sắc bén, mũi vừa cao vừa thẳng, đôi môi hoàn mỹ, đường cong hầu kết nhô ra gợi cảm.

Cam Đường biết anh không thích chụp ảnh, dùng ảnh chính mình làm ảnh đại diện trên We Chat thì càng không. Nhưng bây giờ anh lại đặt ảnh cô chụp làm hình đại diện thì chắc chắn là vì rất vừa lòng với kỹ thuật chụp ảnh đỉnh cao của cô. Nghĩ đến đây, Cam Đường có cảm giác thành tựu cực kỳ, thậm chí còn vui hơn cô chụp hình cho người mẫu quốc tế nữa!

Lúc Đoàn Thương Dữ Thương nhận được tin nhắn của Cam Đường là lúc anh đang rời khỏi biệt thự nhà họ Đoàn. Khi tan làm anh đã nhận được cuộc gọi của Chung Tinh, bảo anh về nhà ăn cơm.

Quan hệ giữa Đoàn Thương Dữ và người trong nhà không được thân thiết bởi vì bọn họ thật sự quá bận, bận đến nỗi một năm chẳng gặp được bao lần, không gọi được mấy cuộc điện thoại. Từ khi anh có ký ức, trong căn biệt thự này chỉ có anh và bà dì chăm sóc, mãi đến khi anh chín tuổi thì ông bà ngoại mới đến định cư ở thành phố S, anh cũng dọn ra khỏi biệt thự và chuyển đến nhà mới của ông bà ngoại.

Năm anh lớp 10, Chung Tinh từ nước ngoài quay về và còn dắt theo đứa em trai ruột mới tròn ba tháng của anh. Đó là lần đầu tiên anh biết đến sự tồn tại của em mình.

Phòng khách bật điều hòa, bầu không khí ấm áp hòa thuận. Hai ba con ngồi đối diện trên ghế sô pha, hai trường phái đối lập rõ ràng. Chung Tinh ngồi bên cạnh Đoàn Thương Dữ, tay còn cầm mấy tấm ảnh chụp. Mười mấy năm nay, khí chất sắc nhọn của nữ cường nhân trên người Chung Tinh đã dần biến mất, thay vào đó là càng thêm dịu dàng quý phái.

Chung Tinh cười nói: “Thương Dữ à, qua năm nay là con hai mươi bảy tuổi rồi đấy, có phải cũng nên suy nghĩ đến chuyện lớn đời người rồi không?” Dứt lời, bà ấy đặt mấy tấm hình chụp lên bàn trà: “Đây là do dì Triệu của con giới thiệu đó, đều là những cô gái tài giỏi, con xem lúc nào có thời gian rảnh thì...”

Đoàn Thương Dữ mở miệng cắt ngang lời Chung Tinh: “Mẹ, dạo này con bận lắm nên mẹ không cần lo mấy chuyện này cho con đâu.”

Chung Tinh hé miệng muốn nói gì đó nhưng không biết phải mở miệng thế nào. Lúc này, Đoàn Minh vẫn luôn đọc báo tài chính kinh không nói gì ở đối diện lại mở miệng: “Bản thân con tự lo được thì mọi người đã không cần lo rồi.”

Chung Tinh nhíu mày: “Lão Đoàn.”

Chung Tinh vội quay đầu nhìn về phía Đoàn Thương Dữ, nhìn sắc mặt anh gần như không thay đổi chút nào thì trong lòng cảm thấy khó tả. Bà ấy và lão Đoàn cùng nhau gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, hai vợ chồng làm ăn từ trong nước phát triển ra ngoài nước, sự nghiệp rất thành công nhưng lại không chú ý đến con cái. Năm Thương Dữ học lớp 10, bà ấy dẫn Thương Nhất vừa mới sinh về nước, hai năm tiếp theo, lão Đoàn cũng dần chuyển hướng làm ăn ở nước ngoài về trong nước.

Mười mấy năm nay, số lần hai cha con gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay, không biết từ khi nào mà sự xa cách đã bắt đầu biến thành mối quan hệ như lửa với nước. Hai ba con đã tranh chấp bao lần vì sự sắp xếp sau công việc cuộc sống sau khi tốt nghiệp của anh. Lão Đoàn hy vọng Thương Dữ thừa kế công ty, còn Thương Dữ thì dự định tự gây dựng sự nghiệp. Mỗi lần gặp nhau, hai ba con đều tan rã trong không vui.

Cho đến năm ấy, lão Đoàn đổ bệnh năng, phải kéo từ quỷ môn quan trở về, sau đó Thương Dữ tiếp quản công ty nên quan hệ căng thẳng giữa hai ba con mới dịu bớt. Nhưng dịu bớt kia cũng chỉ là Thương Dữ không thèm tranh chấp với lão Đoàn, khi không cần thiết thì hai người gần như không giao lưu gì. Chung Tinh xem ở trong mắt, đặt ở trong lòng nhưng bất lực không thể làm được gì.

Đoàn Thương Dữ giả vờ như không nghe thấy Đoàn Minh nói chuyện, anh đứng dậy: “Đã muộn rồi, mẹ và ba nghỉ ngơi sớm đi, con về trước đây.”

Chung Tinh liếc mắt nhìn bên ngoài, thấy màn đêm buông xuống, bông tuyết lại bắt đầu rơi lả tả thì không nhịn được hỏi: “Bên ngoài tuyết đang rơi, đêm nay ngủ lại đây đi?”

Đang nói thì Đoàn Thương Nhất dắt con chó Border Collie Bánh Bao Kim Sa của cậu ấy đi vào. Khi còn nhỏ, Đoàn Thương Nhất rất quấn Đoàn Thương Dữ, anh trai ngắn anh trai dài chạy theo sau anh. Nhưng theo thời gian lớn dần lên, cậu ấy cũng dần hiểu vài chuyện, ví dụ như anh trai không thích cậu ấy lắm và vì sao anh trai không thích cậu ấy... Sau khi hiểu những điều đó, quan hệ giữa hai anh em cũng không còn thân thiết nữa.

Đoàn Thương Nhất hé môi gọi một tiếng ‘anh’ còn Bánh Bao Kim Sa vừa được cậu ấy buông dây buộc thì phấn khích lao về phía Đoàn Thương Dữ, thân thiết điên cuồng vẫy đuôi trước mặt anh.

Đoàn Thương Dữ vươn tay xoa đầu Bánh Bao Kim Sa, nói với Chung Tinh: “Ba mẹ, con đi đây.” Dứt lời, anh đứng dậy bước ra cửa.

Đoàn Thương Nhất nhìn ánh mắt chờ mong của Chung Tinh hướng về phía mình, cậu ấy biết bà ấy muốn cậu ấy mở miệng giữ anh lại nhưng khi cậu ấy nhìn bóng lưng cao lớn của Đoàn Thương Dữ, cậu ấy chỉ mím môi không nói tiếng nào. Thấy Bánh Bao Kim Sa sắp đi theo anh ra khỏi cửa, cậu mới gọi tên Bánh Bao Kim Sa gọi nó về.

Đoàn Thương Dữ đứng trước cổng khoác áo, cầm chìa khóa xe rồi rời đi. Chung Tinh nhìn bóng dáng con trai lớn biến mất trong mưa tuyết rồi nhìn con trai nhỏ đang ngồi xổm dưới đất lau chân cho Bánh Bao Kim Sa và ông chồng đang im lặng đọc báo, trong lòng bà ấy ngũ vị tạp trần. Bà ấy biết rõ, Đoàn Thương Dữ xa cách với bọn họ, anh không muốn mở cửa trái tim với bọn họ, anh không thèm tranh chấp với bọn họ, thay vào đó là lạnh nhạt và tách biệt khiến người ta càng bất lực hơn.

Đoàn Thượng Dữ lái xe rời khỏi biệt thự nhà họ Đoàn. Trong kính chiếu hậu, biệt thự càng lúc càng mơ hồ, bông tuyết lả tả rơi xuống cửa kính trước, cần gạt nước lắc lư trái phải phát ra tiếng ma sát. Phía trước là cột đèn giao thông, Đoàn Thương Dữ dừng xe lại. Đúng lúc, điện thoại trong túi anh ‘brừm’ rung lên. Đoàn Thương Dữ lấy điện thoại ra, sau khi nhìn thấy dòng chữ hiện trên màn hình, gương mặt lạnh lùng của Đoàn Thương Dữ lập tức dịu dàng như nước.

Cam Đường: “Tôi thấy ảnh đại diện cậu đổi rồi.”

Cam Đường: “Cậu thích lắm đúng không?”

Cam Đường: “Thật ra tôi cũng thích tấm này nhất, tôi thấy tấm này được chụp đẹp nhất luôn á. Ánh sáng, góc chụp lệch một tí cũng không được!”

Sau khi gửi tin nhắn cho Đoàn Thương Dữ, Cam Đường định đi tắm luôn, bởi vì theo hiểu biết của cô thì Đoàn Thương Dữ sẽ không trả lời tin nhắn ngay. Nhưng lần này cô nghĩ sai rồi, Đoàn Thương Dữ không trả lời tin nhắn ngay mà anh trực tiếp gọi điện qua We Chat. Cam Đường luống cuống tay chân nghe điện thoại.

“Alo? Lần này trả lời nhanh thế?” Cam Đường cười hỏi.

Tiếng cười trầm trầm của Đoàn Thương Dữ cũng theo cáp mạng truyền đến, Cam Đường sửng sốt hai giây. Dù họ đã là bạn bè nhiều năm nhưng hình như cô vẫn chưa hoàn toàn miễn nhiễm với anh dù là gương mặt, giọng nói hay là đôi tay anh... Có lẽ bởi vì anh thật sự quá đẹp trai, dấn thân vào giới kinh doanh bao nhiêu năm vẫn không hề dính hơi tiền tục tằng mà còn tôi dưỡng khí chất thoát tục độc nhất vô nhị trên người anh.

Cam Đường bị tiếng cười của anh câu hồn mất mấy giây, khi giật mình tỉnh táo lại, cô vẫn mặt mày không đổi sắc, tim không đập mạnh như trước. Có nhϊếp ảnh gia nào mà không thích một người vừa đẹp trai vừa có sức hút như thế chứ? Thích cũng là chuyện bình thường thôi!

“Bên chỗ cậu có tiếng xe à?” Cam Đường hỏi.

“Ừ, tôi vừa từ chỗ ba mẹ về.”

Cam Đường và Đoàn Thương Dữ quen biết nhau bao nhiêu năm nay, tất nhiên biết rõ tình cảnh gia đình anh. Còn nhớ kỳ nghỉ đông năm lớp 10 ấy, mẹ Đoàn Thương Dữ hàng năm công tác ở nước ngoài quay về, còn dắt theo đứa em trai nhỏ hơn Đoàn Thương Dữ mười lăm tuổi theo. Trước khi đứa em trai đó được sinh ra, Đoàn Thương Dữ thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của cậu ấy.

Hôm bọn họ gặp nhau, tuyết cũng rơi lả tả như ngày hôm nay. Ngày thường, Cam Đường sẽ nặn một quả cầu tuyết ném lên người anh, đương nhiên anh cũng sẽ không nhường cô, chắc chắn sẽ ném trả. Nhưng hôm đó, bọn họ không có tâm trạng đùa giỡn, anh mua cho cô một ly trà sữa, cô ở bên cạnh cùng anh ngồi trong quán trà sữa ngắm tuyết bên ngoài.

Ngày đó anh rất yên lặng, yên lặng đến mức cô cầm ly trà sữa nóng hầm hập nhưng không dám uống chút nào. Hồi lâu sau, cô mới cẩn thận an ủi anh.

“Cậu...cậu đừng buồn.”

Nghe thế, anh dời tầm mắt ra khỏi cửa sổ, mỉm cười hỏi cô: “Trông tôi buồn lắm à?”

Cô nhớ lúc đó cô chỉ ừ rồi không nói gì nữa nhưng trong lòng cô biết rõ, Đoàn Thương Dữ sắp bị nỗi buồn nhấn chìm rồi…

Cam Đường thản nhiên nói tiếp: “Vậy hồi tối mọi người đã ăn gì thế?”

Đoàn Thương Dữ nói: “Thịt bò hầm khoai tây.”

Cam Đường biết, Đoàn Thương Dữ thích nhất là món thịt bò hầm khoai tây do bà ngoại nấu, dì Chung còn từng đặc biệt học theo bà ngoại. Cam Đường hé môi, cố ý vờ vĩnh nói: “Thôi xong, tối nay lại thèm không ngủ được mất!”

Đoàn Thương Dữ nghe thế thì mỉm cười: “Vẫn là bà ngoại làm thịt bò hầm khoai tây ngon nhất, đợi có thời gian tôi sẽ dẫn cậu sang nhà bà ăn.”

“Được, cũng mấy năm rồi không gặp ông bà ngoại, bọn họ vẫn khỏe chứ?”

Giọng điệu Đoàn Thương Dữ vui vẻ hơn không ít: “Gần đây khỏe lắm”

Đang trò chuyện, cửa phòng ngủ bị gõ vang, giọng của Chu Việt Hoà truyền vào: “Chị, ba mua dâu tây về nè, xuống ăn đi!”

Cam Đường còn chưa nói chuyện, lại nghe thấy Đoàn Thương Dữ cười to nói: “Mau ăn dâu tây đi, bên ngoài tuyết rơi rất lớn, tạm thời không nói chuyện nữa.”

Cam Đường dặn dò: “Vậy cậu lái xe cẩn thận, về nhà nghỉ ngơi đi.”

Đoàn Thương Dữ nói được. Cam Đường cúp điện thoại, cô nhìn chằm chằm vào giao diện trò chuyện vài giây, không biết đang suy nghĩ gì, mãi đến khi giọng nói của Chu Việt Hoà từ ngoài cửa truyền vào, cô mới giật mình vừa trả lời vừa đi ra cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play