Trong khoảng thời gian Cam Đường trở về, cứ cách mấy ngày cô lại đến nhà Tống Giảo Giảo một chuyến, không phải vì cái gì mà chỉ đơn giản là yêu thích đứa con nuôi của mình thôi. Tuy cô ở nước ngoài mấy năm không hay gặp bé Kinh Tống nhưng Tống Giảo Giảo hay nhắc đến cô nên bé Kinh Tống rất thân thiết với cô. Tống Giảo Giảo nhìn Cam Đường ôm bé Kinh Tống cầm đồ chơi thì không nhịn được nói: “Nếu thích trẻ con như thế thì cậu cũng phải nhanh lên chứ.”

Cam Đường chép miệng: “Tớ không thích trẻ con, tớ chỉ thích con nuôi của mình thôi.”

Tống Giảo Giảo nhìn cô, mấp máy môi một hồi vẫn không nhịn được hỏi: "Đường Đường, cậu nói thật với tớ đi, có phải cậu vẫn chưa quên được Tô Hàng đúng không?”

Tự dưng nghe thấy cái tên đó, Cam Đường sững sờ mấy giây mới phản ứng lại. Cô cạn lời: “Cậu nghĩ gì thế? Không liên quan gì đến anh ta cả, ok?”

Tô Hàng là bạn học cấp ba và là mối tình đầu của Cam Đường. Hai người xác định mối quan hệ lúc tốt nghiệp cấp ba, yêu xa và tình yêu Platon(*) của hai người kéo dài ba năm. Đại học năm ba, Tô Hàng quyết định du học nước ngoài nên đã chấm dứt mối quan hệ yêu đương với Cam Đường.

(*) Tình yêu Platon: tình yêu không tìиɧ ɖu͙©.

Thú thật, Cam Đường không lụy tình như thế, cô và Tô Hàng đã là chuyện từ năm năm trước rồi. Lúc đi học ở New York, cô đã từng có một người bạn trai, người đó là đàn anh của cô. Hai người có chung sở thích nên có khá nhiều đề tài chung nhưng tình cảm của hai người cũng chỉ có thể duy trì được nửa năm rồi chia tay trong hòa bình.

Cam Đường dễ sinh ra hảo cảm với cả nam lẫn nữ làm nghề liên quan đến nghệ thuật là vì thẩm mỹ và nghề nghiệp của bản thân, hoàn toàn không liên quan đến Tô Hàng. Tống Giảo Giảo bày ra dáng vẻ tôi không tin.

Cam Đường: “...”

Cam Đường muốn giải thích nhưng điện thoại cô tiện tay đặt trên sô pha bỗng đổ chuông.

“Đường Đường, điện thoại.”

“Lấy giúp tớ với.”

Tống Giảo Giảo đưa điện thoại cho cô, đồng thời cũng chú ý đến tên người gọi đến.

Phương Tự. Tống Giảo Giảo thấy cái tên này hơi quen quen nhưng trong chốc lát không nhớ ra người kia là ai. Cam Đường nhìn thấy tên người gọi thì ngạc nhiên. Cô đặt bé Kinh Tống sang một bên, ném cho Tống Giảo Giảo một ánh mắt rồi đứng dậy ra chỗ khác nghe điện thoại.

“Alo, đàn anh.”

Nghe thế, bàn tay đang giúp con trai xếp gỗ của Tống Giảo Giảo khựng lại, cô ấy nhìn sang Cam Đường. Cô ấy nhớ ra Phương Tự là ai rồi! Phương Tự là đàn anh của Cam Đường ở New York và cũng là bạn trai cũ của Cam Đường! Cô ấy từng nhìn thấy ảnh của Phương Tự, nói thật là cô ấy thấy Phương Tự và Tô Hàng hơi giống nhau, thời gian Cam Đường và Phương Tự yêu nhau cũng không dài. Lúc đó cô ấy đã cảm thấy Cam Đường hẹn hò với Phương Tự là vì vẫn chưa quên được đoạn tình cảm với Tô Hàng.

“Anh về nước rồi à?”

“Bây giờ hả? Được chứ, ở đâu?”

“Quán cà phê Hách Bối à? Được, lát gặp.”

Cam Đường cúp máy, xoay người đối diện với vẻ mặt tò mò của Tống Giảo Giảo nói: “Giảo Giảo, tớ có chuyện phải về trước đây. Đàn anh của tớ về nước rồi, hẹn gặp mặt.”

Tống Giảo Giảo hỏi: “Đàn anh? Cái người ở New York ấy à?”

Cam Đường thẳng thắng gật đầu: “Ừ, là anh ấy.”

“Bây giờ hai người?”

“Ngưng, bây giờ bọn tớ chỉ là bạn thôi.”

Cam Đường quay sang véo khuôn mặt mập mạp nhiều thịt của bé Kinh Tống, sau đó lấy cái áo khoác ở bên cạnh: “Được rồi, đi đây, bye bye Kinh Tống nha.”

Bé Kinh Tống cầm lego vung tay: “Bye bye mẹ nuôi.”

Tống Giảo Giảo tiễn Cam Đường ra khỏi cửa, nhìn xe của Cam Đường lái đi xa. Lúc chuẩn bị vào nhà lại nhìn thấy một chiếc ô tô quen thuộc chạy vào, cô ấy liền mỉm cười. Khi chiếc xe chạy vào trong sân, dừng hẳn lại thì cô ấy cũng đã đến chỗ cửa xe.

“Sao hôm nay về sớm thế?”

Lục Kinh Tả giơ túi bánh ngọt trong tay ra, nói: “Hôm nay không có nhiều việc nên tan làm trước, nhân tiện mua bánh ngọt cho em.”

Ánh mắt Tống Giảo Giảo sáng ngời, cầm lấy. Hai vợ chồng cùng nhau vào nhà.

“À phải rồi, hình như vừa nãy anh thấy xe của Cam Đường, là cô ấy nhỉ?”

Tống Giảo Giảo nói: “Đúng vậy, cô ấy vừa từ nhà chúng ta đi ra đấy. Vốn định ở lại ăn tối nhưng đàn anh cô ấy gọi nên cô ấy đi về đấy.”

Lục Kinh Tả dừng chân, hỏi: “Đàn anh nào?”

Tống Giảo Giảo cong môi: “Phương Tự chứ ai, bạn trai cũ của cậu ấy.”

“Không phải cậu Phương đang ở New York à?”

“Về nước rồi, em vừa nghe thấy á.”

Còn Cam Đường chẳng mấy chốc đã đến quán cà phê đã hẹn. Cam Đường đứng trước cửa nhìn ngó xung quanh, nhanh chóng nhìn thấy Phương Tự ngồi bên cửa sổ và tất nhiên Phương Tự cũng nhìn thấy cô, vẫy tay với cô. Cam Đường mỉm cười đi về phía anh ta. Khi Cam Đường đến gần, Phương Tự rất lịch thiệp kéo ghế cho cô ngồi.

“Anh về nước từ khi nào thế?” Cam Đường hỏi anh ta.

Tuy hai người bọn họ là người yêu cũ nhưng lúc trước bọn họ chia tay trong hòa bình, cả hai đều cảm thấy duy trì quan hệ bạn bè tốt hơn là quan hệ yêu đương. Vì thế, hai người không vì quan hệ yêu đương mà cắt đứt trong bất hòa.

Phương Tự cười nói: “Hai hôm trước.”

“Lần này trở về có đi nữa không?”

Phương Tự nói: “Qua tết là đi, anh nghe April nói em không định về New York nữa à?”

Cam Đường chống cằm ôm má: “Vâng, em quyết định về nước phát triển.”

Phương Tự gật đầu: “Trước mắt thì trong nước phát triển rất tốt, vậy công việc của em thì sao? Tự khởi nghiệp hay đến nhà xuất bản tạp chí?”

Cam Đường: “Em tạm thời chưa có ý định tự mở phòng làm việc, định ứng tuyển vào nhà xuất bản trước đã.”

“Vậy đã suy nghĩ đến công ty nào chưa?”

“Sa Gia.”

“Bên tổng biên tập Khương à? Được đấy, cô ấy vẫn luôn muốn mời em đến đó làm việc, nếu cô ấy biết em đến thì chắc sẽ vui lắm cho xem.”

Đoàn Thương Dữ vội vã đi vào quán cà phê, nhìn thấy Cam Đường và Phương Tự trò chuyện vui vẻ, khóe môi cô cong cong cười rạng rỡ thì trái tim đang buộc chặt càng chặt thêm.

Phương Tự và Cam Đường cũng đã xong bữa cơm, hai người chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên Phương Tự cảm nhận được ánh mắt địch ý không thể khinh thường đâm lên người mình. Anh ta vô thức nhìn qua thì thấy một người đàn ông mặc tây trang thanh lịch khoác áo măng tô đứng trước cửa nhà hàng. Khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt thâm trầm toát lên vẻ trưởng thành ổn trọng. Phương Tự khẽ nhăn mày, người này trông hơi quen.

Cam Đường cũng để ý đến tầm mắt lệch đi của Phương Tự, cô nhìn theo tầm mắt anh ta và ngay sau đó, cô bất ngờ trừng to mắt: “Đoàn Thương Dữ?”

Phương Tự khẽ nhướng mày, nhớ ra rồi. Đoàn Thương Dữ, thanh mai trúc mã của Cam Đường. Phương Tự nhìn Đoàn Thương Dữ rồi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ý cười nhàn nhạt xẹt qua đáy mắt.

Đoàn Thương Dữ sải bước đi về phía bọn họ. Sau khi Đoàn Thương Dữ đến gần, cô ngửi được mùi rượu thoang thoảng trên người anh. Cô khẽ nhíu mày, hỏi: “Cậu uống rượu à?”

Đoàn Thương Dữ nhìn cô, nói: “Ăn cơm với đối tác, có uống một chút.”

Cam Đường nghe anh nói thế thì gật đầu hiểu ra, nói tiếp: “Vậy cậu ăn cơm bàn chuyện làm ăn à? Trợ lý Cao đâu? Sao không đi cùng cậu?”

“Có đi cùng nhưng cậu ta có việc gấp nên về trước.”

Cam Đường nhướng mày: “Vậy cũng không thể để cậu ở đây một mình như thế này được.”

Gương mặt Đoàn Thương Dữ dịu dàng hẳn đi có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Anh không nói dối hoàn toàn, trước đó anh ăn cơm với đối tác thật nhưng trên đường về nhà lại nhận được tin nhắn của Lục Kinh Tả.

“Khụ khụ.” Phương Tự lựa thời điểm mà ho khan. Lúc này Cam Đường mới nhớ đến Phương Tự ở bên cạnh mình, nhìn hai người họ. Thật ra lúc ở New York hai người này đã từng gặp một lần nhưng chắc không nhớ nhau đâu. Ngay lúc cô mở miệng định giới thiệu hai người thì nghe thấy Phương Tự chủ động đi lên chào hỏi với Đoàn Thương Dữ.

“Chào anh, anh Đoàn.”

Đoàn Thương Dữ gật đầu với Phương Tự: “Anh Phương.”

Cam Đường ngạc nhiên: “Hai người còn nhớ nhau à?”

Phương Tự cười nói: “Trí nhớ của bọn anh không kém đến mức đó đâu.”

Trợ lý Cao đậu xe vào bãi, anh ta ngồi ở trong xe vừa nhắn tin cho bạn gái vừa chờ Đoàn Thương Dữ. Hôm nay bọn họ đã ăn cơm với đối tác xong, cũng sắp về đến nhà rồi nhưng tự nhiên ông chủ bảo anh ta quay đầu đến quán Hách Bối.

Sếp Đoàn: Khỏi chờ, cậu tự về trước đi, chạy xe đến công ty rồi mai qua rước tôi.

Trợ lý Cao: ???

Ba người sóng vai rời khỏi quán cà phê, Phương Tự thản nhiên liếc mắt nhìn Đoàn Thương Dữ một cái rồi nói chuyện với Cam Đường: “Đường Đường, anh đi trước nhé, lần sau anh gọi cho em.”

Đoàn Thương Dữ nghe hai chữ ‘Đường Đường’ đi ra từ miệng Phương Tự thì cánh tay buông thõng bên hông siết chặt.

Cam Đường gật đầu: “Được, vậy anh lái xe cẩn thận nhé, tạm biệt.”

“Bye bye.” Phương Tự nhìn Đoàn Thương Dữ một lần nữa, khẽ gật đầu với anh.

Cam Đường đứng nhìn Phương Tự lái xe rời đi rồi mới nhìn về phía Đoàn Thương Dữ, cô mỉm cười lắc lắc chìa khóa xe trước mặt anh: “Đi thôi, cũng chỉ có tôi chở cậu về nè. Đưa cậu về nhà hay về công ty? Nhưng cậu uống rượu rồi, hay là về nhà nghỉ ngơi nha?”

Đoàn Thương Dữ nhìn cô, nói: “Không về công ty cũng không về nhà. Cậu có muốn đến nhà bà ngoại ăn cơm không? Chẳng phải lần trước cậu nói muốn ăn món thịt bò hầm khoai tây do bà ngoại nấu à?”

Cam Đường liếc nhìn đồng hồ, mới hơn hai giờ thì còn lâu mới đến bữa tối, nhưng nghĩ đến món thịt bò khoai tây bà ngoại hầm, cô vẫn không khỏi nuốt nước bọt, nói: "Cũng được, hôm nay chúng ta qua đó nhưng trước đó tôi phải đến trung tâm thương mại mua thực phẩm dinh dưỡng trước đã. Đến tay không rất bất lịch sự.”

Đoàn Thương Dữ nhếch môi, gật đầu. Hai người lái xe đến trung tâm thương mại, có Đoàn Thương Dữ ở đây, Cam Đường nhanh chóng chọn được đồ bổ tặng cho ông bà ngoại. Hai người ra khỏi trung tâm thương mại, Đoàn Thương Dữ để thuốc bổ ra ghế sau. Tuy Đoàn Thương Dữ uống khá ít nhưng Cam Đường vẫn không cho anh lái xe.

“Thắt dây an toàn đi.” Cô nhắc nhở anh.

Đoàn Thương Dữ ‘ừ’ một tiếng rồi thắt dây an toàn. Cam Đường lái xe về phía khu phố nhà ông bà ngoại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play