Tám giờ tối, máy bay từ New York đúng giờ hạ cánh xuống sân bay của thành phố S. Cam Đường một tay cầm điện thoại di động, một tay kéo vali đi theo dòng người đến lối ra sân bay, cô đang gọi điện thoại cho một người bạn tốt ở đầu dây bên kia.

April, tổng biên tập của Lan Tú - tạp chí hạng B trên thị trường quốc tế, đồng thời cũng là sếp kiêm người giúp đỡ trong những lúc khó khăn của Cam Đường.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Cam Đường sang trường Nghệ thuật Thị giác New York để tiếp tục học chuyên ngành nhϊếp ảnh thời trang. Năm thứ hai vừa đến New York, cô đã vinh hạnh đạt được giải thưởng Nhϊếp ảnh trẻ tại Liên hoan Nhϊếp ảnh Quốc tế bằng chính thực lực của mình, chính thức trở thành một nhϊếp ảnh gia mới, đồng thời cũng nhờ dịp này mà cô đã quen được April. Những năm tiếp theo, Cam Đường cũng nhiều lần hợp tác chụp ảnh cho một số tạp chí thời trang, bao gồm cả Lan Tú.

“Tiểu Đường, lần trước những lời chị nói với em đều là thật lòng đấy, chị thật sự hy vọng em có thể ở lại New York phát triển. Hay là vừa dịp về nước ăn Tết này, em suy nghĩ thêm cho kỹ đi, chờ sang năm mới rồi em quay lại đây nhé?”

April ở đầu dây bên kia vẫn chưa hết hy vọng, khi Cam Đường còn đang nỗ lực học hành thì cô ấy đã có ý mời Cam Đường gia nhập Lan Tú, nhưng vẫn không thể như ý nguyện.

Tấm lòng của April như thế nào Cam Đường hiểu cả, nhưng cô chưa từng có ý muốn ở lại New York phát triển. Bởi vì công việc nên cô đã phải ở lại New York thêm nửa năm rồi.

New York rất tốt, nhưng cô vẫn thích Trung Quốc hơn, chưa kể ba mẹ và bạn bè của cô đều đang ở Trung Quốc nữa. Nhưng trong lòng cô vẫn rất biết ơn April vì đã giúp đỡ và dìu dắt cô trong suốt mấy năm qua.

“Xin lỗi chị nha, April, có lẽ em đã phụ lòng chị rồi. Nhưng em tin rằng sau này chúng ta sẽ còn có cơ hội được gặp lại nhau nữa. Nếu chị rảnh thì có thể đến Trung Quốc du lịch, em sẽ tình nguyện làm hướng dẫn viên cho chị luôn.”

April nghe đến đây, xem như đã hiểu được mình thật sự không thể giữ Cam Đường lại rồi. Là một người sếp cũng như người đồng hành, trong lòng cô ấy cảm thấy khá tiếc, xen lẫn một chút mất mát, nhưng đã là bạn bè với nhau thì cô ấy sẵn lòng tôn trọng quyết định của Cam Đường.

Sau khi cúp điện thoại của April, Cam Đường cũng vừa lúc nhìn thấy Dư Lan và Chu Nại Thanh trong đám người, đứng ở bên cạnh hai người họ còn có một thiếu niên khoảng tầm mười bốn, mười lăm tuổi.

Chu Nại Thanh là ba dượng của Cam Đường. Ba mẹ Cam Đường ly hôn lúc cô mới năm tuổi, sau đó mẹ cô tái hôn khi cô lên chín, đối tượng tái hôn cũng chính là Chu Nại Thanh - bạn thời đại học của Dư Lan. Thật ra Cam Đường cũng không ghét gì Chu Nại Thanh, bởi vì bốn năm trước khi bọn họ quyết định kết hôn, Chu Nại Thanh đã nhiều lần xuất hiện bên cạnh mẹ con cô, tuy lúc ấy cô còn khá nhỏ tuổi, nhưng trong lòng cũng hiểu Chu Nại Thanh thích Dư Lan rồi.

Sau khi hai người họ kết hôn, chẳng bao lâu sau Cam Đường đã có thêm một cậu em trai cùng mẹ khác cha chênh nhau gần mười một tuổi - Chu Việt Hòa. Hai vợ chồng cũng không vì có thêm một đứa con mà bỏ bê Cam Đường, bởi vậy, mặc dù họ là một gia đình tái hôn, nhưng quan hệ giữa mọi người vẫn vô cùng hòa hợp.

Dư Lan và chồng cũng đã nhìn thấy Cam Đường, sau khi vẫy tay chào thì hai người họ vội bước tới.

Cam Đường cười nói: “Mẹ, ba Chu, con về rồi đây.”

Dư Lan chìa tay ra ôm chặt lấy Cam Đường, hốc mắt ửng đỏ: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi, lần này về con còn đi nữa không? Chắc không đâu nhỉ?”

Hốc mắt Cam Đường cũng dâng lên cảm giác nong nóng, cô nghẹn ngào dạ một tiếng: “Con không đi nữa, sau này cũng không đi nữa.”

Chu Việt Hòa đứng bên cạnh cũng thuận thế nhận lấy vali của Cam Đường, gọi một tiếng chị.

Gần hai năm không gặp, Chu Việt Hòa đã cao hơn không ít, thiếu niên mười lăm tuổi đứng thẳng người, khuôn mặt cũng được di truyền toàn là ưu điểm của ba mẹ, trông rất sạch sẽ, tuấn tú.

Cam Đường không nhịn được mà đưa tay vỗ vỗ bả vai cậu ấy: “Cao lên rồi đấy.”

Chu Việt Hòa xấu hổ cười xòa: “Em được một mét bảy sáu rồi.”

Bà Dư và chú Chu đều không thấp, đến tuổi này lại là thời điểm cơ thể đang phát triển dài ra, Chu Việt Hòa cao hơn một mét tám cũng là chuyện sớm muộn thôi.

Trên đường trở về, Chu Nại Thanh lái xe, Dư Lan ngồi bên ghế lái phụ, còn hai chị em thì ngồi ở ghế sau. Lúc đang nói chuyện với Dư Lan, ánh mắt của Cam Đường cũng chú ý đến Chu Việt Hòa, cô có cảm giác như cậu ấy đã yên tĩnh hơn nhiều so với trước đây, có lẽ là do cậu chàng đang bước vào tuổi dậy thì, bây giờ đã bắt đầu nói ít đi rồi.

Nghĩ tới đây, Cam Đường lại thấy hơi nhớ người bạn nhỏ đã khóc bù lu bù loa vì người đó sẽ phải trở lại New York để tiếp tục việc học sau khi ăn Tết xong.

Chu Nại Thanh lái xe vào sân nhà. Xuyên qua lớp kính trên cửa sổ, Cam Đường nhìn thấy một mảng hoa hồng leo lớn đang nở rộ. Số hoa hồng này là báu vật của Dư Lan, đồng thời cũng là sự nhớ nhung từ sâu trong lòng của Cam Đường đối với gia đình.

Cam Đường vừa mới về nước nên được hưởng thụ sự chăm sóc vô cùng tỉ mỉ của Dư Lan. Có khát không, đói không, muốn ăn trái cây không,... rất nhiều câu hỏi được đặt ra. Cam Đường biết trong lòng mẹ đang vui vẻ nên cũng không từ chối sự chăm sóc của bà ấy.

Buổi sáng, Cam Đường ngồi ở trước bàn đọc sách bên cửa sổ, chuyển những bức ảnh chụp hoa hồng trong máy ảnh vào laptop của mình, vừa thuần thục chỉnh ảnh, vừa trò chuyện với Tống Giảo Giảo ở đầu dây WeChat bên kia.

Tống Giảo Giảo là bạn thân nhất của Cam Đường thời cấp hai. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy đã nhanh chóng kết hôn với người bạn thanh mai trúc mã là học sinh giỏi có tiếng của mình, sau kết hôn không bao lâu thì đã cấp tốc mang trong mình kết tinh của tình yêu, giờ đây con trai của cô ấy đã được hơn bốn tuổi rồi.

"Đám tụi mình đã hơn hai năm chưa gặp mặt rồi, chủ nhật này đi ăn cơm với nhau đi!" Tống Giảo Giảo đề nghị.

Ánh mắt Cam Đường vẫn dán vào ảnh hoa hồng trên màn hình, nghe vậy thì đáp lại: “Được đấy, mọi người đều rảnh hết nhỉ?”

Tống Giảo Giảo suy nghĩ một chút rồi nói: “Những người khác thì về cơ bản tớ có thể hẹn hết rồi, chỉ riêng Đoàn Thương Dữ thì không chắc ăn thôi, có lẽ bây giờ cậu ấy đang xử lý dự án ở Los Angeles đấy.”

Động tác chỉnh ảnh của Cam Đường không hề dừng lại, nhưng trong đầu cô lại vô thức nhớ lại dáng vẻ của Đoàn Thương Dữ. Lần cuối cô được gặp anh là vào một năm trước, công ty con của tập đoàn nhà anh đóng trụ sở giao dịch tại New York, với tư cách là một người phụ trách tập đoàn, anh phải đến tham dự trực tiếp các sự kiện.

Lúc ấy anh mặc một bộ vest đen đơn giản, ngồi ngay ngắn ở hàng ghế đầu, bờ vai to rộng, dáng người thẳng tắp, khung mày góc cạnh, cả người toát ra phong thái thuần thục, chững chạc. Giữa một đám người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, anh lại càng toát lên vẻ đẹp trai mang hơi thở Trung Quốc chính thống, không để ý đến người khác suy nghĩ ra sao.

Mới ban ngày cô còn lướt thấy video hoạt động của anh ở trên mạng, mà tối đó hai người đã cùng ăn tối tại một nhà hàng cao cấp ở New York.

Tính cả năm nay luôn thì đây là năm thứ mười bảy cô và Đoàn Thương Dữ quen biết nhau rồi.

"A lô? Đường Đường, cậu có đang nghe không đó?" Giọng nói của Tống Giảo Giảo bỗng vang lên.

Cam Đường lấy lại tinh thần: “Có nghe nè, bây giờ tớ đang chỉnh ảnh, đợi lát nữa làm xong rồi tớ gửi tin nhắn hỏi cậu ấy thử.”

“Được thôi, vậy cậu chỉnh ảnh tiếp đi, tớ cũng có việc bận rồi.”

“Ừ, tớ cúp máy nhé.”

Sau khi ngắt cuộc gọi với Tống Giảo Giảo, Cam Đường tiếp tục tập trung vào việc chỉnh ảnh. Chỉ chốc lát sau, trong phòng ngủ yên tĩnh chỉ còn lại tiếng chuột nhấp chuột và tiếng gõ bàn phím thỉnh thoảng lại vang lên.

Thời gian cứ vậy trôi qua gần một tiếng đồng hồ, lúc này Cam Đường mới hoàn thành việc chỉnh ảnh.

Cam Đường hài lòng chia sẻ ảnh hoa hồng đã chỉnh xong lên Weibo của mình. Hiện tại cô chỉ có hai tài khoản mạng xã hội là Instagram và Weibo. Khi còn ở New York, số lần cô sử dụng Instagram cũng khá nhiều, bởi vì số followers trên Instagram của cô cao hơn nhiều so với Weibo. Thế nên sau khi cô đổi sang dùng Weibo, lượng tương tác của followers không được cao cho lắm, nhưng bản thân Cam Đường cũng không quá để ý vấn đề này.

Sau khi đăng Weibo xong, lúc này cô mới mở WeChat ra, nhấn vào nút mở rộng cuộc trò chuyện đã ghim và tìm nick WeChat của Đoàn Thương Dữ.

11 giờ tối theo giờ Los Angeles.

Người đàn ông phía sau bàn làm việc đang ngồi thẳng lưng, đưa tay tháo gọng kính vàng trên sống mũi xuống, sau đó xoa xoa xương mũi nhức mỏi.

Trợ lý Cao ở bên cạnh thấy thế thì không nhịn được mà mắng tên phụ trách đã làm hỏng dự án thêm một trận nữa.

Vốn là cuối năm bọn họ ở tổng công ty tại thành phố S đã đủ bận rộn lắm rồi, bây giờ lại còn phải chạy qua đây thu dọn mớ hỗn độn này, đúng là được việc thì ít, báo hại thì nhiều mà!

"Trợ lý Cao, pha giúp tôi một tách cà phê." Người đàn ông kia bỗng lên tiếng.

Trợ lý Cao thấy sếp nhắm nghiền mắt nhờ việc mình thì sống lưng lập tức thẳng lên, nhanh chóng đứng dậy nói: ‘Vâng.”

"Brừ…" Màn hình điện thoại đặt trên bàn làm việc bỗng sáng lên.

Đoàn Thương Dữ nặng nề hắng giọng, chậm rãi mở mắt ra thì thấy tin nhắn của Lục Kinh Tả gửi tới.

Lục Kinh Tả là người nắm quyền của tập đoàn Lục thị, không phải là người nhân từ, hiền lành gì, nhưng lại là bạn chí cốt anh đã quen biết nhiều năm.

Lục Kinh Tả: Khi nào cậu về?

Đoàn Thương Dự: Sao thế? Có chuyện cần tìm tôi sao?

Lục Kinh Tả thấy bạn tốt trả lời thì chợt nghĩ đến chuyện mà vợ đã nói với mình lúc trước, anh ta không nhịn được mà nhếch khóe miệng lên, trả lời lại: Cũng không có chuyện gì lớn lắm đâu, chẳng phải Cam Đường về nước rồi sao? Thế nên vợ tôi mới muốn tìm khoảng thời gian rảnh để chúng ta tụ họp một buổi ấy mà.

Đoàn Thương Dữ đọc được tin nhắn Lục Kinh Tả gửi tới thì chợt ngồi thẳng dậy, hỏi lại: Khi nào?

Đoàn Thương Dữ vừa nhắn hỏi xong, chưa đợi được Lục Kinh Tả trả lời thì tin nhắn của Cam Đường lại đột nhiên gửi tới.

Cam Đường: Cậu ngủ chưa?

Đoàn Thương Dữ trả lời lại: Chưa nữa.

Cam Đường: Tôi nghe nói Giảo Giảo nói, bây giờ cậu đang ở Los Angeles hả?

Đoàn Thương Dữ: Ừ, hai ngày nữa là về rồi.

Cam Đường: Vậy thì tốt rồi, vừa khéo chủ nhật này bọn mình có thể đi ăn chung luôn.

Trợ lý Cao bưng cà phê đi vào, cẩn thận đặt xuống góc bàn, đang định về lại chỗ ngồi tiếp tục xử lý tài liệu thì nghe thấy sếp mình lên tiếng: “Trợ lý Cao, hẹn ông Mason tối mai gặp mặt đi.”

Trợ lý Cao thoáng ngạc nhiên, vốn là sự hợp tác giữa hai bên đang nằm ở thế giằng co, nếu như họ chủ động hẹn gặp mặt, vậy thì trong cuộc nói chuyện tiếp theo, phỏng chừng họ sẽ rơi vào thế hạ phong rồi. Nhưng trợ lý Cao cũng không nghi ngờ quyết định của sếp mình. Anh ta đáp “Vâng.” một tiếng rồi trở lại chỗ ngồi của mình, gửi một lời mời hẹn gặp cho trợ lý của ông Mason.

Chiều chủ nhật, Cam Đường không còn lười biếng như trước đây nữa mà chui vào phòng thay đồ tất bật phối quần áo, sau đó ngồi xuống trước bàn trang điểm, bắt đầu tỉ mỉ trang điểm cho mình. Là một nhϊếp ảnh gia, lại còn là nhϊếp ảnh gia thời trang nữa, sao mà cô không rành về trang điểm được đây?

Cam Đường đeo túi vào, đi xuống lầu, vừa lúc đυ.ng phải Dư Lan. Dư Lan thấy cô ăn mặc gọn gàng, xinh đẹp thì ánh mắt chợt sáng lên, bà ấy cười hỏi: “Con muốn ra ngoài à? Đi đâu vậy?”

Cam Đường đáp: “Con đi ăn với nhóm Giảo Giảo ạ.”

Ánh mắt Dư Lan lại càng lấp lánh hơn, thuận miệng hỏi: “Thương Dữ cũng đi hả?”

Cam Đường đứng ở cửa ra vào mang giày vào: “Đúng rồi ạ.”

Bà Dư nở nụ cười vô cùng dịu dàng: “Con đi đi, đừng để đến trễ giờ.”

Cam Đường khó hiểu nhìn bà Dư, sao cô cứ thấy mẹ mình là lạ ấy nhỉ?

Bốn mươi phút sau, Cam Đường đã đến phòng ăn riêng mà mình đã hẹn trước với Tống Giảo Giảo.

Sau khi báo số phòng, nhân viên phục vụ nhanh chóng đi lên trước dẫn đường.

Cam Đường vừa vào phòng ăn đã lập tức nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc. Tống Giảo Giảo, Lục Kinh Tả và Triệu Thanh Nghiên đã có mặt, còn thiếu Kỷ Hựu và Đoàn Thương Dữ chưa tới thôi.

Mặc dù đã gần hai năm không gặp, nhưng bình thường mọi người vẫn hay trò chuyện với nhau trên WeChat, cho nên bây giờ gặp lại nhau cũng không hề thấy xa lạ hay câu nệ.

Sau khi chào hỏi mọi người xong, Cam Đường lại vui sướиɠ ôm lấy Tống Giáo Giảo, tò mò hỏi: “Này, sao cậu không dẫn bé Kinh Tống tới đây?”

Tống Giảo Giảo bật cười giải thích: “Khó lắm chúng ta mới có dịp tụ họp lại với nhau, lát nữa cả đám tụi mình còn đòi uống rượu các thứ, ồn ào lắm, nên tớ không dẫn thằng bé tới, vừa khéo hôm nay cũng là ngày phải đưa cu cậu sang nhà ba mẹ tớ nữa.”

Không bao lâu sau, Kỷ Hựu cũng đến. Qua nhiều năm như vậy rồi, thiếu niên từng nghiện game một thời nay đã lột xác thành tuyển thủ E-sports chuyên nghiệp có hàng triệu người hâm mộ, có điều cái miệng vẫn ăn mắm ăn muối như ngày nào, chẳng mấy chốc đã khơi mào đấu võ mồm với Cam Đường rồi.

Lục Kinh Tả thấy hai người họ như vậy thì bất đắc dĩ phì cười. Đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không thay đổi một chút nào.

Sau khi Kỷ Hựu đến, nhóm người bọn họ chỉ còn thiếu một mình Đoàn Thương Dữ.

Tống Giảo Giảo nói với Lục Kinh Tả bên cạnh: “Anh gửi tin nhắn cho Thương Dữ thử, hỏi cậu ấy đã đi đến đâu rồi?”

Lục Kinh Tả đáp lại: “Lúc nãy anh có nhắn hỏi rồi, nhưng cậu ấy chưa trả lời anh.”

Lục Kinh Tả vừa mới nói xong câu đó, điện thoại của Cam Đường bỗng nhiên rung lên.

Cô cúi đầu xuống nhìn thử, là tin nhắn của Đoàn Thương Dữ.

Đoàn Thương Dữ: “Tôi sắp tới nơi rồi nha, đang vào thang máy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play