Cam Đường ngủ thẳng một giấc đến lúc tỉnh dậy một cách tự nhiên mà không bị ai quấy rầy. Sau khi mở mắt, đầu cô vẫn còn có chút choáng váng, khó chịu. Tửu lượng của cô quả thật không hề tệ, nhưng trong mấy năm ở nước ngoài, cô cũng chưa từng có một lần nào uống nhiều như tối hôm qua cả.
Có lẽ là do tối hôm qua ở bên cạnh toàn là người quen nên đã khiến cho cô có cảm giác vô cùng yên tâm. Ngưng lại khoảng hai giây đã! Lúc này cô mới theo thói quen quan sát khung cảnh xung quanh, quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn. Đây là phòng ngủ của cô, vậy tối hôm qua cô đã về bằng cách nào?
Cam Đường đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, chậm rãi hồi tưởng lại. Chẳng mấy chốc, ký ức đêm hôm qua đã dần quay về từng chút một. Đoàn Thương Dữ đã đưa cô về, đi bằng xe của cô, nhưng mà cô tìm người lái hộ… Cam Đường lại ráng nhớ kỹ hơn một chút, hình như tối hôm qua cô còn chụp ảnh Đoàn Thương Dữ nữa.
Đúng vậy, khẳng định là có chụp luôn! Cô nhớ vụ chụp ảnh này cực kỳ rõ mà. Nghĩ đến đây, Cam Đường lập tức ngồi bật dậy từ trên giường, chộp lấy điện thoại đang đặt trên tủ đầu giường, sau khi mở khóa bằng vân tay xong, cô tức tốc mở album ảnh ra, ngón tay lướt vài đường, gần như toàn bộ đều là ảnh của Đoàn Thương Dữ!
Cam Đường mở đại mấy tấm ra, ánh mắt lập tức sáng lên, quả nhiên là người đẹp, chụp sao cũng có thể tạo ra kiệt tác mà! Cam Đường kích động xốc chăn rời khỏi giường, thói nghiện chỉnh ảnh lại trỗi dậy rồi… Bây giờ cô phải chuyển hình ảnh vào laptop rồi sửa ngay mới được!
“Cốc cốc cốc!”
Cửa phòng vang lên gõ, sau đó giọng nói của Dư Lan truyền vào.
“Đường Đường, con dậy chưa?”
Cam Đường vừa cầm cáp dữ liệu liên kết máy tính với điện thoại lại, vừa trả lời: “Con dậy rồi ạ.”
Cô vừa dứt lời, ngay giây sau, cánh cửa phòng ngủ đã bị mở ra, Dư Lan đi vào: “Con dậy rồi à, còn đau đầu không?”
Cam Đường cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời: “Hết đau rồi ạ.”
Dư Lan vốn còn muốn trò chuyện với Cam Đường một lát, nhưng thấy cô vừa rời giường đã bắt đầu bận bịu công việc, thế là bà ấy nói: “Con tranh thủ chút thời gian đi rửa mặt đi, mẹ có nấu canh giải rượu cho con này, lát nữa mẹ bưng lên cho con uống.”
Cam Đường đáp: “Dạ mẹ.”
Dư Lan xuống lầu lấy canh giải rượu, Cam Đường cũng đã lắp đặt xong đường truyền tự động. Cô đưa tay lên xoa xoa cái cổ nhức mỏi, sau đó đi vào nhà tắm rửa mặt. Dư Lan bưng canh giải rượu lên, cẩn thận đặt chén canh ở góc bàn cách xa laptop và điện thoại của cô, tiếp đến gọi với vào Cam Đường đang ở trong nhà tắm: “Đường Đường, mẹ bưng canh giải rượu lên rồi nhé.”
"Con biết rồi, con ra ngay đây.” Cam Đường trả lời xong rồi cũng bước ra từ trong phòng tắm. Dư Lan đi qua giúp Cam Đường sắp xếp giường lại như một thói quen, nhưng ánh mắt lại vừa khéo liếc thấy ảnh chụp đang tải lên laptop của Cam Đường.
Bà ấy tò mò nhìn thêm hai lần, trong nháy mắt đã nhận ra người trẻ tuổi trong ảnh là ai. Cam Đường đang từ phòng tắm đi ra thì trông thấy Dư Lan đang nhìn chằm chằm vào laptop của mình.
“Bà Dư ơi, bà đang xem gì vậy?”
Dư Lan nghe thấy cô hỏi thì lập tức đứng thẳng người dậy: “Sao con lại chụp quá trời ảnh cho Thương Dữ vậy?”
Cam Đường chú ý tới ánh mắt sáng lấp lánh của bà Dư, trong lòng đột nhiên trỗi dậy một cảm giác có gì đó không đúng lắm mà chẳng thể nào nói thành lời được. Cô thuận miệng đáp: “Tối hôm qua con uống say, chụp vui vài tấm ấy mà.”
Dư Lan nhớ lại dáng vẻ say khướt của cô vào tối qua, cũng hiểu được bệnh nghề nghiệp của cô, thế là bà ấy gật đầu một cái, hóa ra là vậy… Dư Lan lại nhìn sang ảnh Đoàn Thương Dữ trên laptop, giống như là đã hạ quyết tâm làm gì đó. Tiếp đến, bà ấy kéo cái ghế ở một bên sang rồi ngồi xuống bên cạnh Cam Đường.
“Đường Đường này, Thương Dữ chưa có bạn gái nhỉ?”
Cam Đường vốn đang định bưng chén canh giải rượu ở góc bàn lên uống thì bất thình lình nghe được câu hỏi này của bà Dư, bàn tay nháy mắt khựng lại giữa không trung. Cô hiểu rồi! Rốt cuộc cô cũng hiểu tại sao mình lại có cái cảm giác sai sai kia rồi! Bà Dư thế mà lại muốn se duyên cho cô với Đoàn Thương Dữ ư?! Thỏ không ăn cỏ gần hang đâu!
Dư Lan không đếm xỉa đến bàn tay cứng đờ của Cam Đường, bà ấy đưa chén canh giải rượu vào trong tay cô rồi nói tiếp: “Đường Đường, chẳng lẽ con không cảm thấy Thương Dự trông vô cùng đẹp trai sao? Con xem khuôn mặt kia, vóc người kia của người ta kìa, tướng mạo đàng hoàng, sự nghiệp trong tay lại rất tốt. Thời nay đàn ông như vậy rất hiếm gặp đó.”
Cam Đường vô thức đáp lại: “Chẳng phải mẹ không thích doanh nhân ư?”
Sau khi nói hết câu, đến chính bản thân cô cũng thoáng chút sửng sốt. Nguyên nhân Dư Lan không thích doanh nhân có liên quan đến cuộc hôn nhân đầu tiên của bà ấy. Dư Lan và Cam Chính Hưng là bạn học thời đại học của nhau, lúc ấy hai người cũng được xem như là kim đồng ngọc nữ có tiếng trong trường đại học.
Sau khi tốt nghiệp, hai người đã nhanh chóng đăng ký kết hôn, nhưng cuộc hôn nhân của hai người lại không được gia đình hai bên ủng hộ, nguyên nhân chủ yếu là do không môn đăng hộ đối.
Ba mẹ của Dư Lan đều là giáo viên trung học, cũng tính là người có học thức, chữ nghĩa, lối sống của gia đình rất văn mình, chan hòa. Theo lý mà nói thì gia đình như vậy khá là phổ biến và được ưa chuộng, nhưng so với gia thế vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng của Cam Chính Hưng thì nhà họ Dư lại lộ rõ vị thế quá đỗi bình thường.
Bởi vì có nền tảng tình cảm sâu đậm, sau khi kết hôn, hai người rất nhanh đã có một kết tinh tình yêu. Hai người bên cạnh nhau rất hòa hợp, nhưng cuộc sống thì làm gì chỉ có mật ngọt đâu chứ?
Dưới sự chèn ép mạnh mẽ của mẹ chồng, cùng với vô số người đàn bà vây quanh và sự không thấu hiểu của chồng, tình cảm của hai người dần dần xuất hiện vết nứt. Nghi ngờ, tranh cãi cứ liên tiếp diễn ra, ầm ĩ suốt mấy năm trời. Dư Lan kiệt sức, không cách nào chịu nổi nữa, tình cảm vợ chồng cũng phai nhạt. Cuối cùng, cuộc hôn nhân này chỉ duy trì được năm năm. Dư Lan nghe Cam Đường nói vậy thì cũng sững người lại. Lúc trước quả thật là vì tấm gương từ Cam Chính Hưng nên bà ấy mới cực kỳ không thích doanh nhân. Nhưng đó đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi, bây giờ Đường Đường lại buột miệng nói như vậy, có khi nào là do vô số lần bà ấy tranh cãi với Cam Chính Hưng lúc trước đã hằn lại bóng ma trong lòng Cam Đường không?
Nghĩ tới đây, Dư Lan chợt thấy hơi lo lắng. Bà ấy nhìn Cam Đường, có chút muốn nói lại thôi. Lúc này Cam Đường cũng đang thấy khá hối hận, tự dưng lại vạ miệng nói ra câu đó một cách thiếu suy nghĩ như vậy. Nói trắng ra là bóng ma mà Dư Lan lo lắng kia có tồn tại thật, dù sao thì gần như trong ký ức của cô, những trận cãi vã của ba mẹ chiếm phần nhiều hơn so với cảnh tình tứ, thân thiết. Thay vì muốn sống chung với họ, Cam Đường lại thích ở với ông bà ngoại hơn. Nhưng đời người mà, có mấy ai mà chẳng có vài chuyện khuất mắc trong lòng đâu chứ? Có điều là ai tách được ra khỏi “bóng ma” đó sớm hơn thôi.
Nhưng “bóng ma” kia cũng có ảnh hưởng gì tới cuộc sống hiện tại của cô đâu, bây giờ cô vẫn đang sống rất tốt đấy thôi. Nghĩ đến ông bà ngoại, Cam Đường thuận thế chuyển sang đề tài khác: "À đúng rồi mẹ này, chuẩn bị đến năm mới rồi, ông bà ngoại cũng sắp trở về rồi nhỉ?”
Dư Lan cũng thuận theo đó mà đáp: “Vốn ông bà còn nói không về ăn Tết kìa, nhưng sau khi biết con về nước, hai người họ đã lập tức khẳng định sẽ quay về trước Tết đấy.”
Từ nhỏ Dư Lan đã không ít lần nghe ba mẹ bảo rằng sau khi về hưu nhất định phải đi ngao du thế giới mới được. Mới đầu Dư Lan còn không cho là thật, cứ nghĩ là ba mẹ nhà mình cũng chỉ nói vậy thôi. Nhưng không ngờ, sau khi hai ông bà về hưu quả thật là đã bắt đầu chuyến đi du ngoạn.
Cũng may là bên cạnh họ vẫn còn có bạn già đồng hành, bình thường cứ hai ngày sẽ gọi về một cuộc báo bình an, nếu không thì Dư Lan đã không thể nào yên tâm rồi. Cam Đường gật đầu, sau đó bưng chén canh giải rượu lên uống một hơi cạn sạch rồi nói: “Mẹ, bữa sáng còn dư gì không ạ? Con thấy hơi đói.”
Dư Lan đáp: “Có, vẫn còn nóng kìa.”
“Việt Hòa đâu ạ? Thằng nhóc ăn chưa mẹ?”
“Nó ăn xong từ sớm sau đó đi chơi bóng với bạn bè rồi.”
Cam Đường ồ một tiếng, sau đó bưng chén canh đi xuống lầu cùng Dư Lan. Sau khi Cam Đường lấp đầy bụng xong thì báo với Dư Lan một tiếng rồi lại trở về phòng bắt đầu chỉnh ảnh. Tối hôm qua uống hơi nhiều, trong hơn một trăm tấm ảnh có không ít bức ảnh đã bị hư. Lúc Cam Đường nhấn xóa những tấm ảnh đó, khỏi phải nói là đau lòng biết nhường nào.
Trong đống ảnh hư cũng có khá nhiều tấm có góc ánh sáng cực kỳ đẹp, đều do cô uống say nên đã phá hỏng hết chuyện tốt! Cứ thế mà vô ý phá hoại hết đống kiệt tác rồi! Mấy tiếng đồng hồ sau, Cam Đường cứ đắm chìm trong việc chỉnh ảnh mà không cách nào kìm lại được, càng sửa càng có hứng, càng sửa càng hăng hái!
"Cái đẹp chính là khởi nguồn của năng suất", câu nói này quả nhiên không hề sai chút nào mà! Chỉ cần là ảnh chụp Đoàn Thương Dữ, cô có thể sửa thêm mấy trăm tấm nữa cũng chẳng sao!
Sau khi chỉnh ảnh xong, Cam Đường lại truyền hết đống ảnh ngược vào điện thoại. Cô suy nghĩ một hồi, tiếp đến tạo một file album riêng đặt tên là “Đoàn Thương Dữ” rồi kéo những bức ảnh này vào.
Mười hai giờ trưa. Trợ lý Cao đi đến gõ cửa phòng làm việc của sếp. Sau khi nghe thấy tiếng đáp "Mời vào!" vọng ra từ bên trong, lúc này trợ lý Cao mới đẩy cửa đi vào.
"Bữa trưa đến rồi sếp ơi." Trợ lý Cao đặt hộp đồ ăn lên bàn uống trà trong phòng làm việc của Đoàn Thương Dữ. Đoàn Thương Dữ ừ một tiếng rồi tháo gọng kính trên sống mũi xuống, sau đó cầm điện thoại lên, đi về phía trợ lý Cao.
Lúc này trợ lý Cao đã lần lượt bày các phần đồ ăn ra bàn. Trợ lý Cao là trợ lý được công ty đưa tới lúc Đoàn Thương Dữ vừa mới tự chủ khởi nghiệp. Hai người đã làm việc với nhau được sáu bảy năm, bởi vậy nên trong lúc không làm việc thì hai người cũng không có vạch rõ ranh giới cấp trên cấp dưới làm gì, hai người cùng ngồi xuống ăn cơm với nhau là chuyện thường xuyên diễn ra.
Đoàn Thương Dữ vừa ăn cơm, vừa thuận miệng hỏi trợ lý Cao: “Cậu đã thông báo về cuộc họp lúc hai giờ chiều nay cho mọi người hết rồi đúng không?”
Trợ lý Cao nghiêm túc đáp lại: “Đúng vậy, tôi thông báo hết rồi.”
Màn hình chiếc điện thoại đang nằm trên bàn trà của Đoàn Thương Dữ bỗng sáng lên, ánh mắt trợ lý Cao rất nhanh nhạy, trong lúc vô tình đã liếc thấy thông báo WeChat nhảy ra trên điện thoại của anh, là Cam Đường. Thì ra là cô Cam Đường à… Trợ lý Cao thầm nghĩ.
Đoàn Thương Dữ cầm điện thoại lên, mở WeChat ra, trong nháy mắt đã nhận được rất nhiều tấm ảnh Cam Đường gửi tới.
Cam Đường: Hình ảnh.jpg
- Hình ảnh.jpg
- Hình ảnh.jpg…
Cam Đường: Cậu xem thử có thích mấy tấm ảnh này không?
Đồng thời còn gửi thêm một cái sticker con thỏ nhỏ đang nói “Mong được hồi âm”.
Đoàn Thương Dữ mở mấy tấm ảnh Cam Đường gửi ra, là số ảnh mà tối hôm qua cô say rượu đã nài nỉ anh cho chụp đây mà. Bởi vì cô mà Đoàn Thương Dữ cũng có chút hiểu biết về việc chụp ảnh, quả nhiên là nhϊếp ảnh gia nổi tiếng, dùng điện thoại thôi mà cũng có thể chụp ra loạt ảnh đẹp như vậy.
Ở bên này, sau khi gửi tin nhắn đi thì Cam Đường ôm điện thoại chờ đợi hồi âm. Dẫu biết rằng Đoàn Thương Dữ nhất định sẽ rất hài lòng, nhưng cô vẫn muốn có được sự khẳng định và lời khen ngợi của anh.
Đoàn Thương Dữ lập tức nhắn lại: Không hổ là nhϊếp ảnh gia Cam Đường mà, chụp đẹp lắm!
Khóe miệng của Cam Đường khẽ cong lên, bắt đầu khen lại: Ha ha ha ha, cũng do Tổng giám đốc Đoàn của chúng ta đẹp trai quá ấy chứ, khí chất lại còn vô cùng nổi bật nữa!
Cam Đường nằm trên ghế sô pha tám chuyện câu được câu mất với Đoàn Thương Dữ. Hai người không hề có một chủ đề trò chuyện cố định nào, nghĩ đến chuyện gì thì tám về chuyện đó, hiển nhiên hai người cũng rất thích hợp với kiểu nói chuyện phiếm như vậy.
Mãi cho đến khi Chu Việt Hòa gõ cửa gọi Cam Đường xuống lầu ăn cơm trưa thì lúc này cô mới dừng nói chuyện phiếm với anh.
Chuyển cảnh sang bên kia, trợ lý Cao thấy Đoàn Thương Dữ buông điện thoại xuống thì mới tỉnh bơ khôi phục lại tốc độ dùng cơm lúc trước. Hai người ăn cơm trưa xong xuôi, trợ lý Cao dọn dẹp lại bàn trà thật sạch sẽ, sau đó đi đến mở cửa sổ ra cho thoáng khí, đồng thời xịt thêm nước làm mát không khí cho khắp căn phòng.
Một giờ năm mươi phút chiều, trợ lý Cao cầm tài liệu cuộc họp theo sau Đoàn Thương Dữ đi về hướng phòng họp. Lúc hai người đi vào trong, các quản lý cấp cao của công ty đã đến và ngồi ngay ngắn trong phòng họp trước rồi. Từ trên xuống dưới của tập đoàn Đoàn thị, dù có là người phụ trách từ lớn đến nhỏ đã từng tham gia cuộc họp do sếp lớn chủ trì, nhưng khi đối mặt với người nắm quyền trẻ tuổi này, không có ai là không cảm thấy kính sợ. Mỗi khi ánh mắt của anh liếc qua người nào thì người nấy sẽ bắt đầu tự kiểm điểm lại xem rốt cuộc mình đã nói sai gì không.
Ở tập đoàn Đoàn thị, quan hệ cha con của Đoàn Thương Dữ và Chủ tịch Đoàn không được hòa hợp mấy, đây gần như là một bí mật công khai. Tổng giám đốc Đoàn không hề giống với những người được nhận quyền tiếp quản công ty gia đình sau khi tốt nghiệp đại học khác.
Sau khi tốt nghiệp đại học, anh từ chối việc bổ nhiệm chủ tịch và bắt đầu tự gây dựng sự nghiệp, thành lập một công ty mạng lưới Internet, trong hai năm đã thành công đưa công ty ra thị trường, có thể nói là nhanh đến chóng mặt.
Nhưng bởi vì năm đó Chủ tịch Đoàn sinh bệnh nặng, sức khỏe thật sự không thể gồng gánh được nữa, cho nên anh mới đành tiếp nhận quản lý công ty. Đoàn thị là tập đoàn do hai vợ chồng Chủ tịch Đoàn xây dựng lên từ hai bàn tay trắng, phấn đấu nhiều năm mới có được thành tựu như ngày hôm nay. Vì vậy mới nói Đoàn Thương Dữ không giống với những người thừa kế từ nhỏ đã được bồi dưỡng khác.
Sau khi tốt nghiệp, anh cũng chưa vào tập đoàn rèn luyện để từng bước tiếp nhận công ty ngay mà đến năm hai mươi bốn tuổi, anh mới gia nhập vào công ty, là người được bổ nhiệm mới cực kỳ có tiếng trong ngành Internet. Vì vậy, đối với việc Đoàn Thương Dữ nhậm chức, trên cơ bản là hội đồng quản trị của công ty không có bất kỳ ai phản đối.
Trong năm đầu tiên Đoàn Thương Dữ tiếp quản Đoàn thị, tổng doanh thu và lợi nhuận đầu tư ròng của tập đoàn đã tăng trưởng 68,4%, ước chừng 950 nghìn tỉ, lợi nhuận ròng là 365 nghìn tỉ, tăng 320,5% so với năm trước. Trong những năm tiếp theo, dưới sự dẫn dắt của Đoàn Thương Dữ, hiệu suất tổng thể của tập đoàn tiếp tục đạt được sự tăng trưởng nhảy vọt, ai nấy trong tập đoàn đều cực kỳ tâm phục khẩu phục Đoàn Thương Dữ.
Trong cuộc họp chiều nay, không biết có phải là do ảo giác của các quản lý cấp cao hay không mà hình như tâm trạng của sếp đang rất tốt thì phải?
Nếu như trợ lý Cao biết được suy nghĩ của mọi người, anh ta nhất định sẽ nói cho bọn họ biết, đúng rồi đó, tâm trạng của sếp quả thật đang cực kỳ tốt, còn về phần nguyên nhân thì… anh ta phải giữ bí mật thôi.