Vu Cẩn không hề hay biết, trước khi được đánh thức, cậu đã bị sáu, bảy chiếc camera quay từ đầu đến chân.

Quá trình kéo thí sinh ra khỏi khoang cứu hộ lúc nào cũng đơn giản và thô bạo: Mở khóa, phát giấy chứng nhận thăng cấp, cùng lắm thì tặng thêm cái khăn tắm rẻ tiền, rồi có thể tiễn người đi ngay lập tức.

Tuy nhiên, lúc này đây, động tác của biên kịch lại rất nhẹ nhàng cẩn thận, giống như đang khai thác mỹ nhân ngư từ một con sò ngọc trai.

—Sau khi quen nhìn những thí sinh mặt mũi lấm lem, ôm chặt nòng súng ngáy vang trời, Vu Cẩn trong khoang cứu sinh như một sự cứu rỗi thẩm mỹ mà ông trời ban xuống.

Ngay cả mắt cá chân cũng trong veo đáng yêu lạ thường.

Bên trong khoang, chàng thiếu niên xinh đẹp đang ngủ khẽ động đậy hàng mi, cuối cùng cũng chầm chậm mở mắt.

Đôi đồng tử của cậu có màu hổ phách nhạt, lấp lánh ánh nước, phản chiếu bầu trời xanh biếc và giá đỡ máy quay xiên xẹo xung quanh. Vừa tỉnh dậy, có lẽ vì còn quá bỡ ngỡ, cậu ngoan ngoãn đến mức khiến người ta không nỡ làm phiền.

"Thí sinh số 300012?" Biên kịch dịu dàng lên tiếng.

Vu Cẩn vẫn còn mơ hồ, vô thức dụi mặt vào con thỏ trong tay, dường như vẫn nghĩ đó là gối ôm.

Xung quanh lập tức vang lên tiếng hít thở kinh ngạc, mấy cô nhân viên quay phim thò đầu vào nhìn đều ôm ngực, run rẩy vì bị sự dễ thương làm cho tan chảy.

Biên kịch nhìn vào danh sách: “Vu Cẩn... thí sinh Vu?”

Đôi mắt Vu Cẩn dần lấy lại tiêu điểm, cậu chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

“Cơ thể thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”

"Tôi..." Giọng thiếu niên vì ngủ lâu mà hơi nghẹt mũi, hàng mi không ngừng động đậy, cuối cùng cũng nhìn rõ mọi thứ trước mắt.

Quang cảnh trống trải nối liền với thảo nguyên, trên bãi đỗ là chiếc máy bay nhỏ hôm qua đã đẩy cậu ra. Biển quảng cáo dày đặc, một nửa đã được thay mới, phần còn lại in một dòng chữ đen—

“Chương trình thực tế Crowson mùa thứ 42 tài trợ! Đầu tư có hạn, lợi nhuận vô hạn!! Liên hệ XXX-XXX-XXXX để biết thêm chi tiết.”

Vu Cẩn: “!!!”

Khi thí sinh Vu tỉnh dậy, đám người đứng chen chúc trước khoang cứu hộ lập tức ồn ào. Người thì nhét giấy chứng nhận thăng cấp cho Vu Cẩn, người thì gào lên đòi đo nhiệt độ cho cậu, còn có người vội vàng đưa khăn tắm.

“Tránh ra, tránh ra!”

“Sao lại là khăn tắm dùng một lần? Mau đổi thành khăn lông cừu! Nào, Tiểu Vu, chúng ta khoác khăn tắm chụp thêm tấm ảnh nào... Đúng rồi, cảm giác trước máy quay rất tốt!”

Vu Cẩn cúi xuống nhìn tấm giấy chứng nhận thăng cấp, bốn chữ "Tư cách thi đấu vòng loại" làm cậu hoảng hốt ngay lập tức: “Tôi, tôi thực ra—”

Nhưng PD chương trình lại đột ngột xen vào: “Dọn dẹp nhanh lên, mau để thí sinh Vu rời khỏi đây! Có mấy nhà tài trợ đã báo giá, đang chờ ký hợp đồng quảng cáo! Hôm nay chúng ta chưa thể chốt, chỉ cần người không ở đây thì không ký được hợp đồng. Để kéo dài thêm, tôi nghĩ giá còn có thể tăng nữa!”

Đám nhân viên hậu trường hiểu ý ngay, ba chân bốn cẳng gói Vu Cẩn cùng con thỏ và khăn tắm vào trong xe. Họ thậm chí còn nhét thêm hai miếng mặt nạ dưỡng da.

Khi cửa xe đóng lại, biên kịch vẫn còn xuýt xoa:

“Thí sinh đẹp trai trăm năm có một, tỷ suất người xem chương trình trông cậy hết vào cậu ấy!”

Bên trong chiếc xe bay tự động, chú thỏ con vẫn ngủ say, cuộn tròn thành một cục.

Vu Cẩn tiện tay nhét nó vào khe đựng cốc, đầu óc lộn xộn.

Vừa rồi cậu đã bắn trúng người sao?! Còn đại lão cuối cùng đi đâu rồi? Cậu về kịp buổi thi tuyển thần tượng không... Người quản lý có phải đang tìm cậu lâu rồi không…

Còn chiếc xe này nữa—

Vu Cẩn dừng lại.

Cho dù là xe bay, khoang cứu hộ, hay cả khẩu súng bắn tia khắc mã A12, tất cả đều vượt xa tầm hiểu biết công nghệ của cậu.

Khi xe tiến vào thành phố, bên ngoài trời bắt đầu mưa phùn. Không có ngã tư nào treo đèn đỏ, vô số chiếc xe bay giống như được hệ thống trung tâm điều khiển, đuôi xe nhấp nháy đủ loại ánh sáng màu sắc ở các độ cao khác nhau.

Chiếc xe lướt qua một tòa nhà cao tầng, từ xa một tấm biển quảng cáo hiện lên thời gian hiện tại.

Ngày 23 tháng 5 năm 3018, 6 giờ 15 phút sáng.

Vu Cẩn chớp mắt, ngồi lại ngay ngắn, nghiêm túc thực hiện bốn bài tập dưỡng mắt.

Đến khi nhìn ra ngoài lần nữa, biển quảng cáo đã biến mất.

Bên trong cửa xe, trong túi đựng có để một tờ báo trong ngày. Giấy có màu hơi xanh, cảm giác khi chạm vào rất mịn, như được máy móc ép ra. Dòng tiêu đề lớn nhất trên trang nhất—

“Liên bang sửa đổi lần nữa Luật chống nhập cư trái phép năm 3018, án phạt cho người không giấy tờ có thể sẽ nặng hơn.”

Đôi mắt màu hổ phách của Vu Cẩn cuối cùng cũng trợn tròn: “3018?!!!”

Xe bay dừng trước một tòa nhà, tấm biển có dòng chữ "Công ty giải trí Bạch Nguyệt Quang" sáng rực. Một người phụ nữ đội mũ trùm tóc màu đen đang mỉm cười đợi trước cửa.

Vu Cẩn bước xuống xe, đầu óc quay cuồng, mãi sau mới nhớ ra, quay lại nhặt con thỏ và tờ báo từ trong xe ra.

Khi đi qua hành lang dài, Vu Cẩn không thể tin vào mắt mình, quay nhìn về phía bên phải.

Người phụ nữ nhẹ giọng hỏi: “Cậu đang tìm gì?”

"Chỗ... chỗ đăng ký," Vu Cẩn lắp bắp, “nơi điền đơn trước khi thi đấu.”

Dọc hành lang tối tăm, bên trái có tổng cộng sáu căn phòng, còn bên phải, nơi lẽ ra là chỗ đăng ký—

Bên phải chẳng có chỗ đăng ký nào, chỉ là một bức tường trơn nhẵn.

Người phụ nữ nhìn theo ánh mắt của cậu: “Chỗ đó bị phá để xây sân tập từ mấy chục năm trước rồi. Cậu không phải đã điền đơn ngoài hành lang trước khi đến đây sao?”

Nói xong, cô ta lại nhớ ra một chuyện: “À đúng rồi, khi cậu đưa đơn đăng ký cho tôi, có kẹp theo nhiều thứ lắm. Trông chúng khá cũ. Đây, tôi trả lại cho cậu.”

Cô ta đưa cho Vu Cẩn một xấp giấy tờ nhàu nát, chỉ có một, hai trang bên trong là còn đọc được.

Chính là phiếu đăng ký dự thi chương trình tuyển chọn thần tượng mà cậu đã chuẩn bị suốt ba tháng. Tờ giấy mờ nhạt, ngả vàng như thể đã bị phong hóa nhiều năm.

Vu Cẩn sững người: “Đây là đơn đăng ký chương trình tuyển chọn thần tượng XX của tôi...”

Người phụ nữ mỉm cười: “Chương trình tuyển chọn thần tượng XX chính là tên cũ của chương trình thực tế Crowson từ mấy trăm năm trước đó! Tuy vẫn là cùng một chương trình, nhưng bây giờ là thi tuyển cho các tuyển thủ đào thoát chuyên nghiệp, luật thi đấu đã thay đổi nhiều. Thôi nào, chúc mừng cậu đã vượt qua vòng loại, nhưng cậu cần nghỉ ngơi rồi.”

“Tôi họ Khúc, tiểu Vu cứ gọi tôi là thư ký Khúc. Nào, chìa khóa phòng ngủ của cậu đây.”

7 giờ sáng, khu ký túc xá vẫn vô cùng yên tĩnh.

Vu Cẩn nằm bệt trên giường, rồi đột nhiên bật dậy, mở tờ báo ra.

"Liên bang sửa đổi lần nữa Luật chống nhập cư trái phép năm 3018, án phạt cho người không giấy tờ có thể sẽ nặng hơn"—nặng hơn như thế nào cơ chứ!!!

Hai phút sau, Vu Cẩn ngẩng đầu khỏi tờ báo với vẻ mặt tuyệt vọng.

Đây là một căn phòng ký túc xá đơn không lớn, thiết kế mang đậm phong cách khoa học viễn tưởng siêu thực. Trước bàn có một màn hình ảo đang phát quảng cáo về máy móc XX. Vu Cẩn ngơ ngác đưa tay chạm vào—— đầu ngón tay xuyên qua hình ảnh ba chiều mà không chạm vào bất cứ thứ gì.

Một bảng điều khiển giống như giao diện máy tính hiện ra.

Vu Cẩn mò mẫm một hồi mới học được cách nhập liệu, bên dưới khung tìm kiếm nhanh chóng xuất hiện hàng loạt từ khóa:

Người không giấy tờ, những cư dân bất hợp pháp trong Liên bang không có chip nhận dạng, thường bị xử lý bằng cách trục xuất hoặc lao động khai thác mỏ.

Nhập quốc tịch, có thể đăng ký thông qua thị thực lao động(*) hoặc hôn nhân…

(*) Thị thực lao động (visa lao động, giấy phép lao động, thị thực làm việc): là giấy phép hoặc tài liệu pháp lý cho phép một cá nhân làm việc tại một quốc gia khác ngoài quê hương của họ. Thị thực này thường được yêu cầu bởi chính phủ của quốc gia mà người lao động muốn đến để đảm bảo rằng việc làm của họ tuân thủ các quy định và luật pháp về nhập cư và lao động.

Crowson, một chương trình tuyển chọn sinh tồn có lịch sử lâu đời, là nền tảng khởi nghiệp lớn nhất cho các thực tập sinh tại khu vực Hải Lam. (Đạt top 9 tìm kiếm nóng trong 7 ngày, vòng sơ tuyển mùa thứ 42 đang diễn ra sôi nổi, chương trình chính thức sẽ phát sóng trong một tuần tới).

Bạch Nguyệt Quang Entertainment, công ty quản lý nổi tiếng với chương trình thực tế sinh tồn tại khu vực Hải Lam. Dưới trướng có đội chiến đấu Bạch Nguyệt Quang với 12 tuyển thủ chuyên nghiệp và 30 thực tập sinh.

Thông báo tuyển dụng của Bạch Nguyệt Quang: Chỉ cần còn sống và biết chiến đấu.

Thông báo tuyển dụng của công ty giải trí XX: Thành thạo ít nhất sáu loại vũ đạo hiện đại, một loại vũ đạo cổ điển (vũ điệu dân gian, HIPHOP, BREAKING), phải có quốc tịch Liên bang, tốt nghiệp đại học nghệ thuật trở lên…

“...”

Vu Cẩn cố gắng xóa sạch lịch sử tìm kiếm, đầu óc dường như chậm lại.

Cậu không phải chưa từng xem phim khoa học viễn tưởng, nên việc chấp nhận những từ ngữ như liên bang hay hành tinh cũng không khó khăn gì.

Nhưng vấn đề cấp bách nhất hiện tại là, không có chip, không có thân phận, nếu không tìm được việc làm, sẽ phải đi khai thác mỏ.

Trở thành thần tượng là không thể, kỹ năng duy nhất trước đây—vũ đạo hiện đại từng một thời nổi tiếng trên Lam Tinh—giờ đã trở thành vũ đạo cổ điển sau cả ngàn năm. Vấn đề quốc tịch cũng chưa có giải pháp…

Có vẻ cậu chỉ còn một con đường duy nhất.

Trên bàn, chính là bản hợp đồng cấp C dành cho thực tập sinh của 《chương trình thực tế Crowson, khu vực Hải Lam, dưới sự quản lý của công ty Bạch Nguyệt Quang.》

Thông báo tuyển dụng của Bạch Nguyệt Quang là còn sống và biết chiến đấu.

Vu Cẩn nghĩ kỹ, lạc quan mà nói, ít nhất cậu cũng thỏa mãn được một nửa yêu cầu!

So với việc chỉ đáp ứng chưa đến 25% điều kiện tuyển chọn thần tượng, thì cũng coi như tạm đạt tiêu chuẩn…

Trong khoảnh khắc, tâm trạng của một thực tập sinh nhỏ bé như cậu chợt tụt xuống, nghĩ ngợi một hồi liền ngã phịch xuống giường.

Về thì không thể về được, thân phận đen phải che giấu kỹ, trước mắt chỉ còn cách giữ lấy công việc hiện tại.

Sau chín tiếng chiến đấu liên tục, cơn buồn ngủ không thể cưỡng lại được kéo đến.

Vu Cẩn ngáp một cái, vừa nhắm mắt là trong đầu đầy ắp công việc, quốc tịch, đồng cỏ, đạn lạc, thỏ con, và đại lão.

Ước gì mình cũng mạnh mẽ như đại lão thì tốt biết bao!

Vu Cẩn tự xoay người lại, nằm thành hình chữ đại trên giường, chăn mền bị đá lung tung, mơ màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ—

Đột nhiên, cậu giật mình cảnh giác, có cảm giác như một viên đạn lông xù khổng lồ đập vào mặt mình. Vu Cẩn nhanh chóng lăn một vòng, bắt chước theo chiến thuật né tránh mà Vệ Thời đã dạy, cố chống lại cơn buồn ngủ và mở mắt—

“Chết tiệt! Thỏ ngốc, đừng có nhảy lên mặt tao!!!”

@

Vu Cẩn ngủ một giấc mơ hồ, tỉnh dậy thấy màn hình ký túc xá hiện lên hai thông báo.

Thư ký Khúc cẩn thận gửi cho cậu bản đồ tòa nhà và sổ tay thông tin, sau đó thông báo rằng nửa tiếng nữa Vu Cẩn phải tập trung tại phòng huấn luyện để chuẩn bị cho vòng thi đấu tiếp theo.

Vu Cẩn đi theo bản đồ đến căng tin và mua hai cái bánh.

Trong màn hình ảo của căng tin, tin tức giải trí trong ngày đang được phát sóng.

Vòng sơ tuyển của chương trình thực tế Crowson đã kết thúc, giám đốc sản xuất của chương trình đang thao thao bất tuyệt trước ống kính. Danh sách những người lọt vào vòng trong hiện lên, trong số đó, Bạch Nguyệt Quang Entertainment có bốn người, bao gồm cả Vu Cẩn.

Vu Cẩn nhìn mãi mà vẫn không thấy tên Vệ Thời dưới danh nghĩa bất kỳ công ty quản lý nào.

Có vẻ như đại lão... tham gia với tư cách cá nhân.

Tin tức chuyển cảnh, bắt đầu giới thiệu về thể lệ thi đấu vòng hai của chương trình Crowson năm nay—thực tập sinh sẽ biểu diễn theo nhóm dưới sự đánh giá của các công ty quản lý và sẽ được các giám khảo thông qua.

Vu Cẩn lập tức hiểu ra.

Đại lão từng nói, trong chương trình thực tế sinh tồn, khán giả không chỉ muốn thấy một phát bắn chí mạng, mà còn muốn chứng kiến sự tương tác giải trí của các tuyển thủ.

Nếu vòng sơ tuyển là để đánh giá kỹ năng cốt lõi, thì vòng thi đấu là để khám phá giá trị cá nhân của từng tuyển thủ.

Nhưng biểu diễn nhóm…

Vu Cẩn cắn nốt nửa chiếc bánh còn lại, vừa đi tìm phòng huấn luyện vừa suy nghĩ xem chuẩn bị cho vòng thi đấu như thế nào.

Cuối hành lang, cánh cửa đen hở hé, bên trong có tiếng nói vọng ra.

Vu Cẩn nhanh chóng ăn hết bánh, lễ phép gõ cửa bước vào.

Ngay lập tức, bốn ánh mắt hướng về phía cậu.

Ba thực tập sinh khác cũng được chọn vào chương trình Crowson đều có dáng vẻ cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, ngồi trên thảm giống như ba ngọn núi nhỏ hùng vĩ.

Huấn luyện viên nhìn thấy Vu Cẩn, ban đầu hơi ngạc nhiên, rồi sau đó mỉm cười: “Được rồi, đầy đủ cả rồi. Bây giờ—chúng ta tạm thời lập một nhóm nhạc nam, nào, có lẽ chúng ta nên bầu chọn một người làm center trước nhé.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play