Trong phòng huấn luyện tràn ngập ánh sáng mặt trời, huấn luyện viên chiến thuật đặc biệt của Bạch Nguyệt Quang Entertainment cầm một cuốn sổ nhỏ, lần lượt ghi chép tư chất của các thực tập sinh.

Trong bốn thực tập sinh, có hai người là cặp đôi cũ đã tham gia chương trình thực tế Crowson mùa trước. Tá Y sở trường ở vị trí bắn tỉa, phối hợp với hỗ trợ Văn Lân suốt hai mùa giải, với một chiêu bắn tỉa chớp nhoáng chuẩn xác đến đáng kinh ngạc.

Người còn lại là dự bị cho vị trí tấn công của đội tuyển chuyên nghiệp Bạch Nguyệt Quang, có nghệ danh là Phantom Caesar.

Phải mất một lúc lâu, Vu Cẩn mới hiểu ra, Phantom Caesar chính là nghệ danh của anh chàng to lớn này.

Caesar nở một nụ cười với Vu Cẩn, mái tóc nhuộm màu đồng tối bay phất phơ, ngồi xổm trông như một con sư tử hùng dũng... hoặc có lẽ là một con chow chow(*).

(*)Chow Chow là một giống chó có nguồn gốc từ Trung Quốc. Chúng nổi bật với bộ lông dày, màu sắc đa dạng và chiếc đầu to với khuôn mặt phẳng. Chow Chow thường có tính cách độc lập, mạnh mẽ và có thể hơi khó tính. Chúng thường được nuôi làm thú cưng hoặc chó bảo vệ do bản tính trung thành và cảnh giác.

 

Cuộc bầu chọn vị trí center (vị trí C) gồm hai vòng: trình diễn tài năng và bỏ phiếu ẩn danh.

Vu Cẩn ngoan ngoãn ngồi ở hàng ghế khán giả, đến lượt mình, cậu hát một bài tình ca nổi tiếng của Lam Tinh.

“...” Huấn luyện viên cúi xuống nhìn phần thông tin cá nhân và lập tức cười lớn—Vu Cẩn, thực tập sinh Bạch Nguyệt Quang, thời gian ký hợp đồng: 23 giờ. Thời gian tập luyện: 0.

“Được rồi, bỏ phiếu thôi.”

Vu Cẩn cắn bút, hồi tưởng lại màn trình diễn súng đạn của ba đồng đội, và bầu cho xạ thủ Tá Y.

Cuối cùng, Tá Y giành chiến thắng với ba phiếu, vượt qua một phiếu dành cho Vu Cẩn.

Vu Cẩn: “!!” Ai đáng yêu đã bỏ phiếu cho mình thế này!

Trong khoảnh khắc, huấn luyện viên nhìn cậu với ánh mắt đầy thương cảm, như thể việc tự bỏ phiếu cho mình cũng chẳng có gì đáng ngại.

Trước tên của Tá Y đã được ghi một chữ "C". Màn hình chớp sáng, hiển thị ngay chủ đề mà Bạch Nguyệt Quang Entertainment rút thăm được cho vòng thi đấu tiếp theo—“Sa mạc cuồng dã”.

"Thời gian đánh giá vòng loại tổng cộng 7 phút, diễn ra trong môi trường mô phỏng toàn diện, bề mặt sa mạc 56 độ. Đúng vậy, sẽ có sáu máy thổi khí nóng thổi vào các bạn, trước khi lên sân khấu nhất định phải nhớ mang theo túi đá, nếu ngất xỉu sẽ bị loại ngay lập tức.”

Màn hình phóng to đến bản đồ sa mạc, huấn luyện viên tiếp tục giải thích: “Bản đồ sa mạc này đã xuất hiện tám lần trong chương trình thực tế Crowson. Kẻ thù của các cậu là những con thằn lằn khổng lồ cao nửa người, chú ý, vũ khí được chọn rất hạn chế, ngoài ra vũ khí lạnh cơ bản là có thể chọn. Trong 7 phút chiến đấu sẽ có ba đợt thằn lằn tấn công, nếu phòng thủ thất bại thì cả đội sẽ bị loại.”

Vu Cẩn cuối cùng cũng ngộ ra, quy tắc của vòng thi này là một trận phòng thủ tháp theo nhóm.

“Bị thằn lằn áp sát sẽ trừ điểm nhỏ, không mất điểm có thể đảm bảo đạt mức B. Nếu thể hiện xuất sắc có thể thăng hạng A, thậm chí là S. Hãy nhớ rằng, xếp hạng ban đầu của thực tập sinh sẽ quyết định mức độ xuất hiện trên sóng truyền hình của các cậu trong chương trình sau này.” Huấn luyện viên dừng lại một lúc, nhìn Vu Cẩn: “Tất nhiên, một số thí sinh là ngoại lệ.”

“Được rồi, không còn câu hỏi nào nữa thì bắt đầu luyện tập thực chiến.”

Vu Cẩn nhanh chóng giơ tay: “Thầy ơi, em đánh vị trí nào?”

Trong giây lát, bốn cặp mắt lập tức tập trung vào cậu.

Huấn luyện viên ra hiệu, điều khiển hệ thống của công ty để kiểm tra thành tích chiến đấu của thực tập sinh này, và bị tỷ lệ lệch mục tiêu làm cho sững sờ.

“... Tiểu Vu à, hay thế này nhé! Em cứ lo phòng tuyến phía trước đi!”

Phòng tuyến phía trước, còn gọi là “xả đạn loạn xạ”. Dùng súng tiểu liên, súng máy hạng nặng hoặc các vũ khí khác để tạo ra một lớp hỏa lực mạnh trước đội hình, trong bản đồ nhỏ, thường ở hai vị trí sau vị trí tấn công.

... Huấn luyện viên suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định đẩy Vu Cẩn lên vị trí phía trước.

Để tránh trường hợp nếu cậu bắn lệch sang đồng đội, có thể khiến Caesar bị loại ngay tại chỗ.

Sau khi chọn vị trí, bước tiếp theo là định trang (*).

(*) “định trang” (定妆) có nghĩa là quá trình trang điểm hoặc tạo hình cho các tuyển thủ trước khi họ tham gia vào cuộc thi. Điều này bao gồm việc sử dụng mỹ phẩm để vẽ lên khuôn mặt của họ những hình tượng phù hợp với chủ đề của trận chiến, trong trường hợp này là hình ảnh liên quan đến sa mạc. Mục đích của định trang là để các tuyển thủ trông ấn tượng và phù hợp với vai trò mà họ đảm nhận trong trận đấu.

 

Cả bốn tuyển thủ đều mặc đồng phục bó sát màu đen—một khi bị thằn lằn sa mạc áp sát, không chừng giám khảo mắt kém sẽ không nỡ trừ điểm!

Khuôn mặt của mọi người được vẽ những họa tiết tượng trưng cho sa mạc. Chuyên gia trang điểm mất 5 phút để vẽ xong ba người đầu tiên, nhưng đến lượt Vu Cẩn thì loay hoay mất hẳn nửa tiếng đồng hồ.

Khi cửa phòng trang điểm mở ra—tất cả các tuyển thủ đều ngẩn người trong giây lát.

Vu Cẩn vốn có đôi mắt tròn trịa, nhưng nay đã được vẽ kéo dài thành những đường nét sắc sảo. Bên trái, nét cọ uốn lượn xuống dưới, vẽ lên nửa trên má cậu một con bọ cạp sa mạc vàng óng ánh.

Nếu trước đây, vẻ ngoài của cậu nghiêng về sự dễ thương, thì giờ đây lại toát lên một chút tà khí. Đôi mắt màu hổ phách trong sáng của cậu kết hợp cùng nét vẽ, tạo ra một vẻ đẹp ngây thơ nhưng tàn nhẫn.

Caesar, người ở vị trí tấn công, vỗ đùi một cái và la lên: “Tôi đã nói rồi mà, sao các cậu không bầu cho cậu ấy làm Center?”

Vu Cẩn ngơ ngác mở to mắt: “Em làm sao …”

Trên họa tiết bọ cạp, hai chiếc càng nhỏ tàn ác lập tức biến thành hai hình tam giác nhỏ.

Chuyên gia trang điểm vội nhắc nhở: “Quản lý biểu cảm, chú ý quản lý biểu cảm!”

Huấn luyện viên ho khan: “Nghiêm túc lên, nghiêm túc nào! Được rồi, tất cả vào trường bắn tập luyện!”

Cơ sở huấn luyện của Bạch Nguyệt Quang thật sự rất cao cấp. Huấn luyện viên không biết từ đâu lại lôi ra được một mô hình thằn lằn hoạt hình, đứng bên ngoài sân tập thực tế ảo, cầm cây bút laser, chỉ vào đâu là ở đó lập tức xuất hiện một con thằn lằn.

Vu Cẩn tận tình xả súng máy suốt bảy phút, lúc ban đầu đội chỉ để lọt hai con thằn lằn, sau đó dần dần phối hợp tốt hơn và không còn xảy ra sự cố nào nữa.

Tuy nhiên, lông mày của huấn luyện viên vẫn cau lại.

“Lại đây cả đi.” Ông vẫy tay, Vu Cẩn lập tức đặt súng máy xuống và chạy tới nhanh chóng, theo sau là những người chơi khác: “Các cậu nói xem, vấn đề là ở đâu.”

Vu Cẩn thản nhiên nhận lỗi: “Em đã kéo lùi cả đội!”

Center Tá Y đỏ mặt: “Em không gánh được đội.”

Người hỗ trợ cũng nói: “Em cũng không…”

Huấn luyện viên thở dài, chỉ vào Caesar: “Cậu xem, tốt xấu gì cậu cũng là tuyển thủ dự bị rồi, nói thử xem.”

Caesar với cánh tay rắn chắc vỗ mạnh lên vai Vu Cẩn: “Cậu ấy không nhìn tôi!”

Vu Cẩn ngơ ngác, suýt nữa bị vỗ ngã xuống sàn.

Huấn luyện viên gật đầu hài lòng: "Chúng ta là một đội, phải có tinh thần đồng đội, giao tiếp bằng ánh mắt." Rồi ông suy nghĩ một lúc: "Tốt nhất là có thể khiến khán giả đọc được câu chuyện. Hai tuyến chiến đấu, vị trí C hỗ trợ, Tiểu Vu và Caesar, nhớ rằng vị trí của các cậu không chỉ để chiến đấu mà còn để phục vụ khán giả. Được rồi, làm lại một lần nữa!”

Buổi tập kéo dài suốt bảy tiếng, trời đã tối hẳn.

Đối với tuyển thủ của các chương trình sinh tồn, không có lịch trình cố định.

Trước trận đấu phải ngủ được, trong trận phải dồi dào năng lượng. Trừ khi bị hạ gục sớm—trong các trận đấu chính thức, phải chuẩn bị tinh thần cho cuộc chiến kéo dài 48 giờ.

Đến giờ thứ bảy, huấn luyện viên mới thực sự cho cả bốn người mô phỏng trong môi trường thực chiến.

Bản đồ sa mạc trong chương trình thực tế Crowson chỉ xuất hiện tám lần. Mỗi lần quay hình đều vô cùng quý giá.

Có lúc, Vu Cẩn thậm chí còn có cảm giác như mình đang ở trong lớp học trung học. Hiệu trưởng thương cảm phát đề thi: “Đề thi năm ngoái, làm xong rồi là hết đấy, chỉ có một lần duy nhất—”

Đến giờ thứ mười, huấn luyện viên cuối cùng cũng tuyên bố kết thúc buổi huấn luyện.

Bất ngờ thay, Vu Cẩn vẫn tiếp tục ở lại để luyện tập với khẩu súng máy của mình.

Caesar vác khẩu súng shotgun trên vai, lững thững đi đến bên Vu Cẩn, rồi đột nhiên kêu lên: “Ồ!” và mở to mắt, vỗ mạnh vai Vu Cẩn.

Vu Cẩn không phản ứng kịp, một loạt đạn bắn xuống tấm thép chống đạn dưới chân.

“Tiểu Vu, khá lắm!”

Sau mười tiếng "tương tác bằng ánh mắt", Caesar trở nên khá thân thiện, ngồi xuống bên cạnh. Trên màn hình thống kê điện tử của máy tập súng máy, mức bù trừ ngắm bắn của Vu Cẩn (thiết bị hỗ trợ ngắm, dùng để tăng độ ổn định của đường đạn hoặc độ chính xác khi ngắm, giúp dễ dàng kiểm soát vũ khí hơn) đã giảm từ 64 đơn vị xuống còn 22 đơn vị.

Từ giờ thứ tư trở đi, Caesar có thể lờ mờ nhận thấy rằng sức mạnh của súng máy trong đội đang dần ổn định.

Thiết bị hỗ trợ ngắm là một trong những thiết bị chiến thuật thường dùng của xạ thủ, súng máy hạng nặng vốn không cần ngắm quá chính xác, nhưng do Vu Cẩn là người mới, nên thiết bị tập luyện vẫn được trang bị sơ lược tính năng này.

Ban đầu, họ nghĩ Vu Cẩn sẽ cần hai ngày để luyện tập đạt dưới mức 30, không ngờ chỉ trong mười tiếng đã đạt được mục tiêu.

Tài năng là một trong những yếu tố quan trọng nhất của tuyển thủ sinh tồn.

Caesar tu ừng ực hai ngụm nước, kéo Vu Cẩn trở về nghỉ ngơi.

Tuy nhiên, quan trọng hơn cả tài năng, chính là kinh nghiệm.

Mặc dù chỉ luyện tập nửa tháng, Vu Cẩn có thể trở thành một tay súng máy hạng nặng tạm chấp nhận được, nhưng tính thời gian thì chỉ còn chưa đầy sáu ngày nữa là đến vòng thi tiếp theo.

Với trình độ của Vu Cẩn, nếu gặp giám khảo có yêu cầu cao về nhan sắc, cậu may mắn lắm cũng chỉ được hạng D.

Trong chương trình thực tế Crowson, việc thăng hạng từ xếp hạng ban đầu là vô cùng khó khăn. Caesar hiểu được suy nghĩ của Vu Cẩn, nhưng anh ta cũng chắc chắn rằng, với gương mặt của Vu Cẩn, nếu không lọt được vào chương trình này—thì còn hàng nghìn chương trình khác đang chờ cậu!

“Tiểu Vu, đi thôi, anh đưa em về ký túc xá, tâm sự đôi chút. Mệt rồi thì đừng tập nữa, chúng ta không cần phải căng thẳng với mấy điểm khởi đầu đó.” Caesar vung tay, cúi người xuống, cái đầu xù như chú chó sư tử của anh ta che khuất tầm nhìn của Vu Cẩn.

Vu Cẩn cảm kích, nhưng lịch sự từ chối: “Cảm ơn anh! Em vẫn muốn ở lại thêm chút nữa.”

Caesar ngạc nhiên, trong ánh mắt bỗng có chút ngưỡng mộ: “Được thôi, nhưng về sớm nhé. Nhớ là 4 giờ sáng phải có mặt ở ký túc xá, có bài tập bổ sung đấy.”

Vu Cẩn gật đầu, ghi nhớ, rồi vẫy tay tạm biệt đồng đội.

Lúc này đã là 10 giờ đêm.

Sau vòng sơ tuyển, Vu Cẩn đã ngủ khá nhiều, nên lúc này hoạt động cánh tay và vai cũng không thấy quá mệt. Cậu tiếp tục luyện tập với khẩu súng máy trong môi trường thục tế ảo, cho đến khi con số trên thiết bị hỗ trợ ngắm bắn từ 22 giảm dần xuống 21.

Theo lời huấn luyện viên, khi con số bù trừ xuống dưới 10, cậu sẽ hoàn toàn có thể bỏ qua thiết bị này. Việc kiểm soát súng máy nằm ở khả năng bắn liên tục. Dùng mắt để ước lượng mục tiêu nhanh hơn nhiều so với việc dùng thiết bị hỗ trợ ngắm bắn.

Chỉ có khu vực này trong phòng tập là còn sáng đèn. Vu Cẩn thoáng ngẩng đầu, suýt nữa quên mất mình đang luyện súng hay đang luyện nhảy.

Thay đổi phương hướng thực tập sinh, nhưng nhịp sống cũng không khác trước là bao.

Khi ký ức đan xen, Vu Cẩn cuối cùng cũng cảm nhận được một chút bình yên quen thuộc.

Tầng một của Bạch Nguyệt Quang, trong phòng giám sát.

Nhân viên an ninh đang kiểm tra từng tầng qua màn hình, đột nhiên giật mình: “Sao vẫn còn người trong phòng tập nhỉ?”

“Chắc là thực tập sinh mới tuyển hôm qua? Người nhỏ nhỏ, còn trẻ, trước đây chưa gặp bao giờ.”

Chiều cao của Vu Cẩn dừng lại ở mức 1m78, trong ngành giải trí thần tượng ở Lam Tinh cũng thuộc dạng trung bình. Nhưng so với các tuyển thủ lực lưỡng của chương trình sinh tồn, cậu lại thấp hơn một chút.

Rất lâu sau đó, chàng trai trong phòng tập mới đặt khẩu súng máy xuống.

Nhân viên an ninh cứ tưởng cậu sẽ rời đi, nhưng Vu Cẩn lại nhảy cẫng lên vui vẻ, thử hết tất cả các loại vũ khí mà đồng đội đã dùng trong sân bắn, rồi mới mãn nguyện rời khỏi.

Nhân viên giám sát nhìn màn hình, mỉm cười, khóa cửa từ xa cho cậu.

Lúc này đã 11 giờ, Vu Cẩn vòng qua nhà ăn, mang theo một ít thức ăn cho thỏ. Vừa bước vào phòng, cậu đã thấy chú thỏ đang gặm nhấm một tờ lịch trình tập luyện.

“Anh Thỏ, đừng gặm nữa!” Vu Cẩn vội vàng nhấc đôi tai trắng mềm của con thỏ lên. Giấy tờ một ngàn năm sau thường có ánh bạc, ai mà biết trong đó có chứa kim loại nặng gì không—đây là con thỏ mà đại lão đích thân giao cho cậu chăm sóc!

Trên lịch trình tập luyện, quả nhiên giống như Caesar nói. Lúc 4 giờ sáng sẽ có một bài tập bổ sung đặc biệt.

“Các thực tập sinh yêu quý của Bạch Nguyệt Quang, việc nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trên đấu trường là cách tốt nhất để hồi phục thể lực. Vậy nếu có kẻ địch tấn công—bạn có thể nhanh chóng bước vào trận chiến hay không?”

“Buổi diễn tập phòng thủ sẽ diễn ra vào lúc 4 giờ sáng.”

“Chúc ngủ ngon và mơ đẹp.”

Vu Cẩn nhìn qua một lần, rồi nhét con thỏ vào chuồng, thêm thức ăn cho nó, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, cậu đi tham gia buổi thử giọng của một chương trình thần tượng, cuối cùng cũng nhảy xong tiết mục mà mình đã chuẩn bị suốt ba tháng—rồi bị từ chối một cách khéo léo. Cậu buồn bã bước ra khỏi cửa, và nhìn thấy đại lão đang lười biếng dựa vào tường, chơi đùa với khẩu súng săn—

Tiếng còi báo động đột ngột vang lên.

“Có kẻ tấn công! Có kẻ tấn công! Thực tập sinh nghe được thông báo hãy nhanh chóng tập trung ở khu vực điểm danh tầng hai!”

Vu Cẩn mặt mày không còn chút sức sống, bật dậy và chạy ngay. Trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo phông của Bạch Nguyệt Quang, quần ngủ không biết đã bị đá đi đâu, bên dưới áo là đôi chân trống trơn.

Trong bóng tối, cánh cửa ký túc xá hiện ra ngay trước mắt.

Vu Cẩn nheo mắt, định xoay tay nắm cửa thì bỗng nghe thấy tiếng kim loại va chạm.

Tiếng mở khóa an toàn của súng.

Vu Cẩn sững người, sống lưng lạnh toát. Nếu đây là buổi diễn tập, thì thật sự quá chân thực rồi, chìa khóa ký túc xá chỉ có cậu giữ, và rõ ràng trong sổ tay huấn luyện viết rằng đây là diễn tập sơ tán——

Tim Vu Cẩn đập thình thịch, sự hăng hái khi điều khiển súng máy tối qua bỗng chốc biến mất. Cậu giơ tay lên, từ từ, từ từ quay lại—ngay khi ánh mắt lóe sáng và định reo lên đầy phấn khích.

“Im lặng, đừng kêu.” Vệ Thời lên tiếng trước, cầm khẩu súng Browning (*) lạnh lùng chĩa thẳng vào đôi chân trần của Vu Cẩn, khuôn mặt lạnh lùng ra lệnh: “Mặc quần vào.”

(*) Khẩu súng Browning là tên gọi chung cho một số loại súng mà được thiết kế hoặc sản xuất bởi nhà thiết kế vũ khí nổi tiếng John Browning. Một số mẫu súng Browning nổi bật bao gồm:

1. Browning Hi-Power: Là một loại súng ngắn bán tự động, được thiết kế vào những năm 1920. Nó có khả năng chứa 13 viên đạn trong băng đạn và được sử dụng rộng rãi bởi nhiều quân đội trên thế giới.

 

2. Browning M1919: Là một khẩu súng máy hạng nặng sử dụng đạn .30-06, được phát triển vào những năm 1910 và phục vụ trong nhiều cuộc chiến tranh, bao gồm cả Thế chiến thứ nhất và thứ hai.

 

3. Browning Auto-5: Là một loại súng shotgun bán tự động, được giới thiệu vào năm 1900. Đây là một trong những mẫu súng shotgun bán tự động đầu tiên và đã trở thành một trong những súng phổ biến nhất trong lịch sử.

 

Các loại súng Browning thường được biết đến với thiết kế bền bỉ, tính năng đáng tin cậy và hiệu suất cao, và đã có ảnh hưởng lớn đến ngành công nghiệp vũ khí.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play