Đúng như tôi nghĩ,tình trạng của bố mình đã ổn hơn so với lúc trước rất nhiều.Ông cười nhiều hơn,nói nhiều hơn và sức khỏe cũng đang dần cải thiện.Tôi thắc mắc rằng điều gì khiến ông thay đổi nhiều đến vậy,thắc mắc mãi mà vẫn không có câu trả lời.Trong tôi đang là một dòng suy nghĩ dài đăng đẵng không kết thúc vì sự lạ lùng ấy.
Sau khi tôi tạm biệt anh,tôi dão bước trở lại căn phòng bố tôi đang nghỉ ngơi ở đó.Tôi thấy một màu tối đen, chắc do ông mới tỉnh còn mệt nên đã đi ngủ trước.
Tôi rón rén lại gần ông,nhìn gương mặt ấy mà không khỏi rơi nước mắt thêm lần nữa.Đã từ rất lâu tôi không thấy ông cười,hôm nay trái tim tôi bỗng dưng chậm một nhịp khi thấy nụ cười ấy.Thật là,đáng thương...
Tôi nhìn ông cũng đã được gần 1 tiếng đồng hồ,có lẽ ông đã cảm nhận được điều ấy.
Ông nheo mắt tỉnh dậy bật đèn lên nhìn tôi.
-Sao không ngủ đi con,đã khuya lắm rồi.
Giọng ông trầm ấm không một chút gắt gỏng như khi mẹ tôi vừa mất.Phải nói thật,khoảng thời gian ấy tôi như chết lặng chỉ biết tối ngày chịu đựng cơn thịnh nộ của ông.
Tôi chịu đựng đến mức mắc bệnh trầm cảm nặng,vì thế nên tôi chỉ còn Phuwin là người anh duy nhất.
Tôi cất giọng,nhưng pha trong đó là nhiều thắc mắc và sợ hãi.
-Bố,con hỏi điều này được chứ ?
Đúng thế,giọng tôi run lên vì sợ, chứng tỏ rằng tôi rất sợ khi phải đối mặt với bố mình gần sát như thế này
Ông lắng nghe câu hỏi của tôi rồi trầm ngâm một lát,sau đó cũng chịu trả lời tôi.
-Có phải con đang lo lắng điều gì không ?
Nghe tới đây tôi bị bắn trúng tim đen,khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý với điều đó.
Bố tôi lại bảo.
-Con cứ hỏi,đừng lo.
Bố tôi khác lắm,tôi chẳng quen tí nào cả.Tôi đã suy nghĩ rất nhiều,thật sự rất nhiều.
-Tại sao bố lại trở thành con người như này,sao bố không gắt gỏng,không la mắng hay không im lặng như lúc trước ?
Tôi thốt lên những điều mình suy nghĩ và thắc mắc trong lòng.Có phải bạn nghĩ rằng tôi nên vui vì những điều ấy chứ không phải lo sợ như hiện tại? Nó đều có lý do cả thôi.
-Chắc có lẽ bố đã dũng cảm bước ra khỏi thế giới của riêng mình rồi.
Tôi hiểu câu nói này của bố chứ,tôi hiểu tất cả.Nhưng phải có lý do đặc biệt nào đó.
Tôi nhìn bố và thôi không hỏi ông nữa,tôi biết ông mệt.
Đêm nay bố con tôi mỗi người một góc,tôi nằm trên sofa còn bố thì nằm trên giường bệnh.Bố con tôi đã không ngủ chung từ khi tôi lên 5 tuổi,tôi có phòng riêng và bố mẹ tôi cũng vậy.
Tôi cực kì ít chia sẻ hay thắc mắc nhiều đến vậy,cũng không hay để tâm đến chuyện của người khác.Nhưng không hiểu sao lần này tôi cảm thấy thật kì lạ,không hề quen chút nào.
Vì những điều đó hành hạ tâm trí tôi nên cả đêm tôi không ngủ được,đến sáng đi làm mặt tôi bơ phờ đến nỗi ai cũng nhìn ra tôi không ngủ cả đêm.
-Tối qua con không ngủ à ?
Tôi vừa từ nhà vệ sinh bước ra bố đã ngồi trên giường nhìn tôi rồi hỏi.
-Con cần suy nghĩ một số chuyện.
-Suy nghĩ ít thôi con,có khi nó nhẹ nhàng thanh thản.
Tôi gật đầu chào bố sau đó vội vội vàng vàng đến chỗ làm.Tôi vừa đến đã thấy anh Phuwin đứng đợi tôi rồi.
Đi chầm chậm đến bên con người đang lo lắng cho gia đình tôi đến mức mặt cũng mệt mỏi cả đi.
Vừa nhìn thấy tôi,anh đã đưa hai tay lên mặt tôi rồi mắng.
-Cả đêm em lại không ngủ chứ gì? Lại bắt đầu bướng rồi đấy.
-Au P’Phuwin,tại hôm qua bố em có biểu hiện lạ nên em mới phải suy nghĩ nhiều đến vậy.
Phuwin nghe tới khúc này thì bỏ hẳn tay ra khỏi mặt tôi,thay vào đó lấy tay che miệng mình.
Phải,anh ấy đang cười.
-Au,sao anh lại cười vậy hả ?
Tôi thắc mắc,vì mới sáng sớm ai lại như này cơ chứ,chỉ có khi chuyện vui quá thì cười thôi.
-Bố chưa kể cho em nghe gì sao ?
Phải,bố có kể cái gì cho tôi nghe ngoài những chuyện kia đâu.
-Thật ra anh và bố em đã tâm sự rất nhiều,ông kể về lần mình đã không chở vợ đi mua bánh kem để cô ấy bị tai nạn qua đời,ông ấy trông có vẻ rất ân hận đấy em à.Anh có đưa ra lời khuyên,ông ấy sau khi giải tỏa được nỗi lòng giấu kín mới trở thành con người như vậy.
-Không phải tốt hơn sao ?
Tôi sau khi nghe Phuwin kể thì tôi mới chợt nhớ,lạ là lạ ở điểm này đây.
Bố tôi chưa bao giờ tâm sự với ai dù ông có đang mệt mỏi hay như nào đi chăng nữa,chắc Phuwin là người đầu tiên ông giám kể về cuộc đời mình với sự nhẹ nhàng thanh thản đến vậy.
-Ừ nhỉ,đáng ra phải vui chứ.
Tôi nói nhỏ trong miệng,mắt thì nhìn xuống dưới đất không rõ những suy nghĩ trong đầu mình bây giờ là gì.
Mặc dù tôi nói nhỏ,nhưng Phuwin đều nghe hết tất cả.Anh xoa đầu tôi,rồi đi vào trong.
Vừa đi được vài bước,anh ấy quay người lại bảo với tôi.
-Fourth,lát nữa sẽ có bạn anh đến.Em chuẩn bị giúp anh trà và bánh ngọt nhé?
Tôi nghe vậy lập tức đi vào bếp bỏ cặp sách của mình xuống bàn,tay thoăn thoắt đeo tạp dề trông rất bận rộn.
Tôi đang nướng bánh và nấu một tách trà hoa cúc.
Khi còn sống,mẹ hay dạy tôi nấu ăn,làm bánh,nấu trà,làm việc nhà các thứ.Tôi không khác gì một bà nội trợ mang hình hài con trai cả,ai mà lấy được tôi chắc hẳn phước ba đời.
Trong vòng 2 tiếng,tôi đã làm bánh xong và đồng thời cũng phụ giúp anh lau bàn ghế.
Đang lau bàn thì có hai anh trai bước đến hỏi tôi.
-Em có phải là Fourth không ?
Tôi nghe tiếng ai đó hỏi mình nhưng không phải là giọng nói quen thuộc của Phuwin,tôi bước lên nhìn hai anh trai đó rồi nói.
-Phải ạ, anh cần em giúp gì không ?
Tôi cười với hai anh,vì tính tôi khá thân thiện nhưng đôi lúc cũng trầm ngâm không ai hiểu lý do.
-Đúng như Phuwin nói,em rất dễ thương.
-Cho em hỏi,hai anh là..?
-Anh là Joong bạn của Phuwin.
-Còn anh là Dunk người yêu Joong cũng là bạn của Phuwin.
Hai anh lần lượt giới thiệu mình với tôi,tôi thấy hai người này có gì đó rất ấm áp,giống như Phuwin vậy.Hay vì họ là bạn của nhau nên sự ấm áp đó lan truyền?
Tôi thấy hai anh đứng trong khi tôi đang ngồi nên tôi đã mời hai anh vào trong để tiện gặp Phuwin.
Tôi và các anh nói chuyện cười đùa với nhau.Ừ đấy,bây giờ đến lượt tôi lạ lùng
Lần đầu tôi nói chuyện với người lạ mà không có một chút xa cách nào,có phải vì đã quen từ kiếp trước chăng ?
Đang nói chuyện với nhau thì Phuwin bước đến trên tay cầm bánh và trà,anh đã bận bịu dưới bếp chuẩn bị thực đơn cho hôm nay mà thằng bé phụ anh thì chẳng thấy đâu cả,thì ra đang tiếp khách ở đây.
Tôi thấy anh bước ra trên tay cầm bánh với trà thì mới bất chợt nhớ tôi nói chuyện với khách mà quên mất không phục vụ.Tôi liền đứng lên rôm rả xin lỗi hai anh.
-P’Joong P’Dunk em xin lỗi em quên bén mất, trà và bánh em đã chuẩn bị mà lại k nhớ.
-Không sao đâu em,anh định cho chúng nó nhịn.
Phuwin nhìn thấy hai thằng bạn lâu ngày không gặp thì lên tiếng trêu đùa,không quên nháy mắt một cái.Trông rất đáng yêu nhưng với tùy người,còn với hai người này thì như đang trêu gẹo vậy.
-Bạn bè lâu năm mà nỡ lòng nào cho t nhịn đói sao ?
Dunk đáp trả sự khiêu gợi của Phuwin.
-Chúng m còn hạnh phúc quá nhỉ ?
-Ai như m,suốt ngày lo chăm chút quán mà độc thân gần 30 năm chưa có người yêu.
Joong nói tiếp Dunk,đến giờ cặp đôi này trả thù em bé Phuwin rồi.
-Chúng t định sẽ kết hôn vào cuối năm nay.
Nghe tới đây Phuwin với tôi đồng loạt bất ngờ mà nhìn nhau,ánh mắt tỏ rõ sự bất ngờ.
-Thật ?
Anh ấy đang xác nhận với hai đứa bạn của mình,chẳng lẽ nào thời gian trôi đến mức k đợi Phuwin có người thương luôn sao ? Chúng nó đã quen nhau được 10 năm rồi còn gì.
Với suy nghĩ của một đứa trẻ,tôi nhận ra điều này rất được đón nhận.Bởi vì thời đại hiện nay sẽ k còn ai có quyền được cấm cản họ đến với nhau nữa,dù có cấm cản thì cuối cùng họ vẫn vượt qua được tất cả thôi.
Trầm ngâm,anh ấy đang suy nghĩ gì đó.
Tôi lay lay người Phuwin bởi anh có vẻ đang lo lắng gì đó.
-Phuwin,anh sao vậy ?
Tôi cứ liên tục hỏi nhưng anh không trả lời.
-Chắc vì nó đang suy nghĩ về tương lai sau này đấy em ạ,em không biết sao.Nó cực kì suy nghĩ nhiều.
Dunk hiểu người bạn này đến mức nhấn mạnh hai chữ CỰC KÌ, anh ấy chỉ biết người bạn của mình luôn trong tình trạng lo lắng như vậy đã một thời gian rất dài rồi.Khó có ai có thể hiểu được suy tư và tâm trạng của Phuwin,ngoài mặt thì luôn cười còn bên trong đầy những mảnh vỡ mà chưa từng ai xin lỗi.
Phuwin nhiều lúc chỉ muốn có một chỗ dựa tinh thần,hơi ấm ôm anh mỗi mùa đông như thế này và..có một người thương anh không quan trọng quá khứ của anh.Tôi cũng rất bất ngờ vì đây là lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt của anh như này,có vẻ nhiều sự bất ngờ đến với tôi quá khiến tôi không kịp định hình được chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình.Tôi chẳng biết cảm xúc của mình bây giờ là gì nữa,thật trống rỗng..
-Có lẽ, tốc độ thành công của anh lại chậm hơn so với tuổi già của mẹ rồi.
Anh thốt ra câu đó,với tâm trạng không hề vui.Tôi lúc này mới hiểu ra,anh không phải là vì lo lắng cho tương lai của mình,mà lo lắng rằng mẹ sẽ là người tiếp tục bỏ anh mà đi.Điều này phải tôi,vì chúng ta thành công nhưng không có bố mẹ bên cạnh ủng hộ hay động viên,đều như không cả.Chỉ có khi mình đã chấp nhận mọi thứ,sẽ chuẩn bị hành trang sẵn sàng bước đi.
Điều anh lo sợ cũng là điều tôi lo sợ,tôi còn trẻ nhưng bố tôi cũng đang dần già đi theo thời gian.Tôi sợ một ngày nào đó mình sẽ mất bố,thật lòng tôi rất sợ...
Thấy không khí căng thẳng Joong đã đề nghị sau khi Phuwin đóng cửa sẽ đãi mọi người đi ăn thịt nướng.
Tôi thì không đi được,vì còn bố ở trong viện.Phuwin thì do lâu ngày không gặp nên đã đi cùng tụi bạn để mai kịp chia tay với chúng nó.
Tôi về bệnh viện,tay sách một hộp cơm và một khay súp gà cho bố,nóng hổi nghi ngút.
Tôi đóng cửa nhẹ nhàng,đèn vẫn còn sáng.Hình như bố chưa ngủ.
Ông đang nhìn xuống dưới thành phố nơi bố con tôi đang sống,vì đây là tầng thứ 18 nên ông dễ quan sát mọi thứ nhiều hơn.
Ánh đèn lấp lánh từ các tòa nhà cao tầng,nhà mặt đất,xe cộ đông đúc trên đường , tiếng ồn ào bên khung cửa sổ.Cảnh náo nhiệt này thường chỉ được ở thành phố.
Không phải do tôi giàu có hay gì mà cho bố mình ở bệnh viện sang đâu,cũng là vì Phuwin hỗ trợ tôi phần tiền viện phí,với bố tôi không bị gì nặng lắm.Bảo hiểm cũng đã thanh toán được một phần chi phí cho bố tôi nên tôi không lo lắng gì nhiều cả.
-Bố, con về rồi đây-Tôi lên tiếng gọi ông.
Ông quay ra nhìn tôi rồi cười,sau đó ngồi ngay ngắn lên giường.Tôi cũng lại gần đưa cho ông khay súp do tôi chuẩn bị trước khi đến bệnh viện.
-Ừ,con đã ăn gì chưa?
-Con chưa,hôm nay bạn của Phuwin có mời con đi ăn thịt nướng nhưng con bảo phải về gấp.
-Sao con không đi ăn với bạn hả ? Thường ngày bố chỉ thấy con đi làm rồi về nhà,chẳng đi đâu cả.
Ông xoa đầu tôi,bàn tay khô ráp ấy chạm vào má tôi như khi còn nhỏ.Tôi chỉ muốn sống ở khoảnh khắc này mãi.
-Con bận lắm bố,con về ăn với bố đây.
Hai bố con tôi cùng ăn và tâm sự cả buổi về cuộc sống của tôi,ông đưa ra lời khuyên cho tôi, kinh nghiệm của ông truyền đạt.Khiến tôi cảm thấy cuộc đời này bỗng chốc trở nên ấm áp đến lạ,không phải vì từ trước giờ hạnh phúc không đến, mà là bởi vì hạnh phúc đã nở nụ cười với tôi một lần nữa.