Tuổi thơ của tôi từng có một mái nhà vô cùng hạnh phúc.Bố mẹ tôi yêu thương nhau và họ luôn biết cách dạy dỗ tôi trở thành một con người tốt,trong đó bao gồm tình yêu thương,sự che chở,tha thứ và bao dung.
Bố tôi luôn là một tấm gương để tôi noi theo,ông tài giỏi,đẹp trai và có ngoại hình cao ráo.
Mẹ tôi là một người phụ nữ xinh đẹp,bà và bố tôi được mọi người xem là một cặp trời sinh,họ vô cùng đẹp đôi.
Thứ tôi thấy năm đó là một màu hồng của sự hạnh phúc ngập tràn mỗi ngày,những bữa ăn ngon,buổi trưa đi học về,quay quần bên gia đình,chiều chiều lại đi đá banh cùng mấy đứa hàng xóm.
Khoảng thời gian mà tôi được là một đứa bé ngây thơ và hồn nhiên đến thế,chắc hẳn là những khoảnh khắc đẹp nhất lóe lên trong đầu tôi lúc này.
Năm tròn 15 tuổi,mẹ tôi mất.Bố tôi lâm vào tình trạng mất niềm tin vào cuộc sống,đến tôi cũng không thể tin được một ngày tồi tệ nhất trên đời như thế này lại đến với tôi.
Ông trời thật biết cách trêu ngươi mà,ban cho tôi hạnh phúc cả một tuổi thơ,bay giờ lại bắt tôi phải gánh chịu nỗi đau mất mẹ và người bố sắp phát điên này.
Tôi nhớ khi mẹ vừa mất,tôi đã hỏi bố một câu.
-Bố,liệu trên thế gian này còn điều gì đau lòng hơn nữa không ?
Bố tôi im lặng.Ông không trả lời dù là một tiếng nào cả.
Hiện tại tôi đã tròn 18 tuổi,hôm nay là ngày sinh nhật tôi.
Tôi đã quen với cái cảnh không có ai chúc mừng hay nhớ đến kể cả bố tôi được 3 năm từ khi mẹ tôi mất rồi.
Nỗi đau không thể xóa nhòa trong tim tôi,và cả bố...
Hôm nay tôi lại bận bịu đến quán caffe gần nhà để kiếm tiền,vì bố tôi không đi làm mà ông chỉ suốt ngày uống riệu và khóc than.
Tôi hiểu hết tất cả,chính tôi là người chứng kiến mọi thứ,chứng kiến bố tôi đau nhiều đến mức nào.
Quán caffe nhỏ xinh mà tôi đang làm là của một anh chủ rất đáng yêu,anh ấy tên là Phuwin,năm nay đã gần 30 tuổi.Anh mở quán từ tiền tích góp bao năm của mình mới thực hiện ước mơ được.
Tôi đến quán như thường ngày và phụ anh mở quán.Anh đang loay hoay sắp xếp bàn ghế và lau dọn mọi thứ.
Tôi bước đến.
-Au,mới sáng sớm đã tranh hết việc của em rồi.
-Anh nào giám,cơ mà anh là chủ quán mà chú em.
-Tí thì quên mất đấy.Nào,để em phụ.
Về đến nhà cũng đã 12h đêm,tôi nhìn đồng hồ rồi nhìn bố tôi mà lắc đầu.
Ông đang cầm tấm ảnh cưới chụp với mẹ tôi mà nước mắt k ngừng rơi.
Naravit tài giỏi và yêu thương vợ con,bây giờ chỉ là một người vô dụng,chỉ biết khóc lóc thảm thương khiến người khác đau lòng.
Bố mẹ đặt cho tôi cái tên vô cùng có ý nghĩa.Fourth,có nghĩa là 4th trong tiếng Anh,lúc đầu tôi k hiểu gì về ý nghĩa của chúng,nhưng khi được bố mẹ giải thích thì tôi mới biết nó tượng trưng cho sự mạnh mẽ,kiên cường và tích cực trong mọi hoàn cảnh.
Dù Fourth chỉ là cái tên để gọi,nhưng tôi vô cùng tự hào về nó.Đến tận bây giờ tôi vẫn luôn tự hào.
-Bố,con về rồi đây
Ông lại đưa đôi mắt vô hồn nhìn tôi k cảm xúc.
Tôi không biết nữa,chỉ là mỗi lúc tôi nhìn vào mắt của ông ấy,lòng tôi nhói lên vô cùng đau đớn.
Đôi mắt ông đỏ hoe,gương mặt vì khóc và mất ngủ mà trở nên già nua,héo mòn theo năm tháng.
-Con xin phép đi ngủ trước,con mệt rồi
Tôi vô cùng cảm thấy mệt mỏi khi trở về căn nhà lạnh lẽo và phải chứng kiến cảnh đập phá đồ đạc khắp nơi toàn mảnh vỡ thủy tinh,nhiều lúc nó làm tôi chảy máu,nhưng sao đau bằng những gì trong tim tôi.
Còn xót lại trong tôi là sự mong muốn bố có một hạnh phúc trọn vẹn của cuộc đời mình,tôi chỉ mong như thế thôi.
Sau khi tôi đã bước thẳng lên phòng,ông đưa mắt nhìn rồi cất tiếng nói mà từ lâu ông chưa từng mở miệng thốt câu nào.
-Em ơi...con lớn rồi.
Ông đau đớn ôm ảnh mẹ tôi khóc,tôi biết lúc này trái tim ông trở nên lạnh lẽo,ngôi nhà của tôi cũng như nơi không người.
Giá mà có ai đó hiểu,sẵn sàng yêu lấy sự tổn thương sâu thẳm trong tim bố tôi,như là ánh sáng chiếu rọi nơi tăm tối như hố đen vũ trụ trong đôi mắt của người đàn ông chỉ mới 40 tuổi mà như đã già đi chục năm.