Lão Cao thị nhìn thấy Thẩm Nhị nịnh bợ lão tộc trưởng thì trong lòng căm giận.
Cực kỳ nghẹn khuất, sắp bóp gãy lòng bàn tay.
“Lão tộc trưởng nói quá lời rồi, một tiểu nha đầu như Thẩm Niệm không thể đảm đương nổi ngài đánh giá cao như vậy đâu”
Lão tộc trưởng im lặng nhìn lão Cao thị, đôi mắt tuy vẩn đục nhưng lại loé sáng.
“Niệm tỷ nhi không đảm đương nổi thì ngươi cảm thấy ai đảm đương nổi?”
Lão Cao thị nhất thời không nói gì. ... Đó, đương nhiên là lão ngũ nhà bà ta.
Thẩm Niệm nhìn vị bà nội bất công kia thành thật đứng ở trước mặt lão tộc trưởng giống như chim cút thì ấn tượng của nàng về ông lão này cũng tốt hơn.
“Cảm ơn ông nội tộc trưởng, chờ giết heo xong thì cháu sẽ bảo nhị ca đưa đến cho ngài một cái chân heo sau”
Nói ra lời này, Thẩm Niệm vô cùng đau lòng.
Cũng không thể trách nàng, nàng là người ở mạt thế, làm gì có người nào ở thời đại đó mà không bảo vệ thức ăn chứ?
Nhưng.
Nghĩ tới chuyện hết thịt còn có thể lên núi săn là sự luyến tiếc trong lòng nàng cũng giảm bớt đi.
Ôm đùi lão tộc trưởng càng quan trọng hơn!
Thẩm lão tộc trưởng cười càng thêm hiền hoà: “Vậy cảm ơn Niệm tỷ nhi”
Thẩm Niệm xua tay, sảng khoái nói: “... Ông nội tộc trưởng khách sáo rồi”
Lão Cao thị đã xem đống con mồi kia là của chính mình.
Nghe Thẩm Niệm nói cho đi một cái chân heo sau thì ý cười trên mặt bà ta rất miễn cưỡng.
Lão tộc trưởng nhìn náo nhiệt xong liền rời đi, lão Cao thị lập tức lạnh mặt nói.
“Nhà mình còn ăn không đủ no mà lại còn phô trương tỏ ra giàu sang, thật là không làm chủ gia đình nên không biết củi gạo đắt!”
Răn dạy Thẩm Niệm xong, bà ta lại nhìn về phía Thẩm Nhị, dùng mệnh lệnh không thể từ chối nói:
“Thẩm lão nhị, đi mời đồ tể tới, giết con mồi rồi bán đổi tiền, lão ngũ còn phải đi thi tú tài, trong nhà còn thiếu tiền ...”
Thẩm Nhị nhếch miệng, suýt chút nữa đã bị bộ dáng đúng lý hợp tình được lợi của bà già này chọc cười.
Con gái của ông dám lao vào nguy hiểm, lên núi đi săn chỉ vì muốn ăn được miếng thịt, kết quả lại bị đám người này hút máu…
Như vậy thì sao Thẩm Nhị có thể chịu đựng được chứ!
“Chuyện của lão ngũ đã có tiền công trong nhà lo liệu, con mồi mà Niệm tỷ nhi nhà ta săn chính là của con bé. Ta và mẫu thân của con bé sẽ không chạm vào, tiền bán được sẽ tích cóp làm của hồi môn cho co bé”
Giọng điệu Thẩm Nhị vô cùng kiên định.
Lời này giống như một cái tát đánh lên mặt lão Cao thị, hoàn toàn không cho bà ta chút mặt mũi nào.
Cao Nguyệt Hồng nổi điên trước : “Nhị ca, trong nhà vẫn chưa phân nhà, tiền con mồi bán được sẽ đưa vào tiền chung!”
Con mồi mà Thẩm Niệm săn bán ra ít nhất cũng phải được 20 lượng, nếu đều đưa cho nhị phòng thì bà ta sẽ không vui.
"Không có khả năng!" Thẩm Nhị kiên trì không có đường thương lượng.
“Tiền ta và Thẩm Càn, Thẩm Khôn kiếm được có thể tính vào tiền chung, nhưng Niệm tỷ nhi lại không thể”
"Vì sao lại không thể?" Lão Cao thị khắc nghiệt: “Cho dù Thẩm Niệm là con hoang, ngôi sao chổi không ai muốn thì nàng cũng được Thẩm gia nuôi dưỡng mấy năm. Hiện tại đã có một đống sức lực, giúp đỡ trong nhà thì làm sao vậy, đây đều là do nàng nợ Thẩm gia”
Lý Tú Nương vẫn luôn không nói chuyện, bà muốn nhìn bà già kia còn có thể nói ra những lời vô sỉ nào.
Nghe bà ta nói như vậy, bà ấy tức giận tới ngực thở dốc.
“Lão thái thái, bà nói vậy không khỏi quá khắc nghiệt rồi đấy”
“Bà há mồm ra là ngôi sao chổi, ngậm miệng lại là con hoang, đâu có giống như lời nói của người lớn trong nhà chứ”
Thẩm gia nuôi lớn Niệm tỷ nhi, nhưng là do bà và tướng công nuôi lớn, không liên quan đến lão Cao thị.
Thẩm Niệm nhìn cha mẹ vì mình mà không chút thoái nhượng, Thẩm Mãn cố chấp đứng bảo vệ trước mặt mình, trái tim nàng cảm thấy ấm áp.
Đến từ mạt thế có lòng người vặn vẹo, không thể yêu cầu Thẩm Niệm có đạo đức tình cảm.
Muốn sống sót ở thế giới khắp nơi đều là quái vật thì làm gì có ai hiền lành chứ?!
Thẩm Niệm gặp qua rất nhiều người ghê tởm, vẫn luôn cảm thấy lòng người hiểm ác.
Nhưng trong giây phút này, nhìn một nhà Thẩm Nhị che chở nàng vô điều kiện, nàng biết bọn họ đã đi vào trái tim nàng.
Lão Cao thị rất tức giận, đôi mắt giống như có ngọn lửa: “Nương tử lão nhị, ngươi đang dạy dỗ ta sao?”
Lý Tú Nương gục đầu xuống: “... Con dâu không dám”
Bộ dạng không phục nhưng không thể làm gì.
"Phi!!" Lão Cao thị phỉ nhổ, ước gì có thể cào nát mặt Lý Tú Nương.
“Ngươi không dám? Ngươi có cái gì không dám, ngay cả mẹ chồng mà cũng dám chống đối, Thẩm lão nhị thật là cưới được một người thê tử tốt”
Cao Nguyệt Hồng thấy nhị tẩu bị mẹ chồng dạy dỗ thì trên mặt lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Thẩm Nhị chỉ làm như không nghe được lão thái thái đang châm chọc mà chỉ cười nói: “Tú Nương luôn là một người thê tử tốt, giỏi làm, đúng thật là một người thê tử tốt”
Tâm lý của Lý Tú Nương mạnh mẽ, căn bản không đặt lời mẹ chồng ở trong lòng, chỉ là khi nghe tướng công nói như vậy thì trong lòng bà vẫn cảm thấy nóng hầm hập.
Thẩm Niệm nhớ thương việc ăn thịt, không muốn nhiều lời với đám người muốn có được lợi ích từ nàng, nói: “Bà nội, tứ thẩm, các ngươi đừng bám lấy cha nương ta! Con mồi là do ta săn, ta không muốn cho các ngươi, các ngươi tìm ai cũng vô ích!”
Lười nhìn sắc mặt hai người kia khó coi thế nào, nàng vỗ vai Thẩm Mãn: “Mãn ca nhi, về sân thôi, tỷ biểu diễn kỹ năng giết heo cho đệ xem”
Nói xong, hai tỷ đệ liền rời đi.
Hai vợ chồng Thẩm Nhị liếc nhau, sau đó cũng rời đi.
Mẹ chồng nàng dâu lão Cao thị và tiểu Cao thị tức giận đến mức cả người phát run.
"Nương, nhị ca và nhị tẩu thật quá đáng, quả thực không tôn trọng người làm chủ gia đình như ngài, ngài sẽ không nhìn bọn họ vẫn luôn kiêu ngạo như vậy chứ?" Cao Nguyệt Hồng châm ngòi thổi gió.
Ánh mắt lão Cao thị hung ác: “Đương nhiên sẽ không, chờ mà xem——”
-
Sân nhị phòng, Thẩm Niệm mài dao bóng loáng bắt đầu giết heo.
Tay nghề của nàng được luyện ra ở mạt thế, động tác của nàng thong thả ung dung lưu loát và ưu nhã.
Một đao xuống, lấy máu, dùng nước ấm rửa qua, cạo lông, mổ bụng, chia khúc …
Da hổ và da thỏ phải cẩn thận hơn một chút, xương hổ sẽ để lại cho đại bá biết bào chế dược liệu xử lý... trong lòng Thẩm Niệm đã có tính toán.
Thẩm Nhị và Lý Tú Nương nhìn hình ảnh này mà tròng mắt suýt chút nữa đã rơi xuống.