Đại Việt, thôn Trúc Khê.
Sân nhà nhị phòng của Thẩm gia, vang lên từng đợt ầm ĩ.
"Thẩm lão nhị, có thể quản lý cái đứa Tang Môn tinh(*) của nhà ngươi cho tốt được không? Đừng để người ta ba ngày hai bữa tìm tới nhà..." Lão Cao thị lạnh mặt, đầy vẻ chán ghét.
(*) Tang môn tinh: Ngôi sao chổi.
"Nương!" Thẩm Lão Nhị nghe thấy lão Cao thị nói con gái mình là Tang Môn tinh thì sắc mặt liền trầm xuống.
“Tang Môn tinh gì chứ, nương đừng nghe mấy bà trong thôn nói bậy. Niệm tỷ nhi không phải Tang Môn tinh, nàng là phúc tinh của nhị phòng chúng ta.”
"Phi!" Lão Cao thị khinh thường mà phì một tiếng, nổi giận mắng: “Phúc tinh cái gì chứ, hỏi xem ai tin được lời này không?”
“Tiểu Tang Môn tinh năm ấy mới năm tuổi được ngươi nhặt về, năm đầu tiên cha ngươi bị gãy chân, sau đó không hiểu vì sao mà tứ đệ của ngươi bị mất việc, lão nương lại còn bị phong hàn, suýt nữa không qua khỏi...”
“Mấy năm nay trong nhà xui xẻo hết lần này đến lần khác, đều bắt đầu từ khi Tang Môn tinh đó đến. Theo ta thấy, con bé đó chính là khắc tinh, sớm muộn gì cũng khắc chết nhị phòng các ngươi!”
Thẩm lão nhị và thê tử Lý Tú Nương,"..." Lão thái thái miệng thật độc!
Tuy nhiên, rốt cuộc không phải thân ruột, hai người cũng không ôm hy vọng gì.
Thẩm nhị nắm chặt nắm tay, trên mặt lại lộ ra một nụ cười ngây ngô,"Nương, chúng ta đều là người Thẩm gia, nếu Niệm Niệm thật sự là Tang Môn tinh thì đã khắc chết nhị phòng chúng ta rồi, các ngươi cũng không thoát được."
Lý Tú Nương ở bên cạnh gật đầu,"Đúng vậy, phải, phải, tướng công nói đúng!"
Lão Cao thị tức giận mà đấm ngực, nghĩ đến chuyện Thẩm Niệm gặp phải thì càng giận dữ.
Cắn răng nói:
“Thẩm Niệm, cái Tang Môn tinh đó ra ngoài một chuyến liền gặp phải chuyện, khiến thể diện của Thẩm gia sắp bị mất hết rồi!”
"Nó không có chuyện gì hay sao lại đi thọc cái tổ ong vò vẽ kia, nó muốn chết cũng đừng lôi kéo người khác, làm trong nhà phải bồi thường nhiều tiền như vậy!
Cái nha đầu chết tiệt kia, đồ ôn thần, sao không chết ở bên ngoài ——"
Thẩm nhị nghe không nổi nữa, cau mày nói: “Nương, dù sao Niệm tỷ nhi cũng gọi nương trong mấy năm nay là bà nội, nương nói chuyện hà tất phải khó nghe như vậy. Niệm tỷ nhi gây phiền toái thì đã có ta và nương của nàng quản, không cần nương lo.”
"Được, lời này là ngươi nói, đừng nghĩ để ta bỏ ra một đồng nào." Lão Cao thị đã đạt được mục đích thì vô cùng hả dạ.
“Vậy các ngươi tự lo liệu đi!”
Nàng hừ lạnh một tiếng, quay đầu vào nhà chính.
Lúc này, bên trong phòng.
Khi Thẩm Niệm khôi phục ý thức, phát hiện mình nằm trong một ngôi nhà cổ kính.
Trong phòng được bài trí ít ỏi nhưng sạch sẽ.
Không khí trong lành, hoàn toàn khác biệt với mạt thế đầy khói bụi.
Thẩm Niệm theo bản năng vận dụng dị năng trong cơ thể, may mà dị năng vẫn còn, cảm giác khó chịu trên người đã biến mất.
Nàng ngồi dậy, nhìn quanh, có chút không hiểu ra sao.
Đột nhiên đầu nàng đau nhói, những mảnh ký ức lạ lẫm ùa vào trong đầu, khiến đôi mắt Thẩm Niệm sáng lên.
Nàng là Thẩm Niệm đến từ mạt thế, trở thành Thẩm Niệm của thôn Trúc Khê.
Tính đến năm nay thì thân thể nguyên chủ được mười ba tuổi, nhỏ hơn nàng hai tuổi.
Ký ức khác thì sao? Hình như nguyên chủ mắc chứng ngốc nghếch nên trong não có rất ít ký ức.
Những điều này không quan trọng, quan trọng là!!
Đây là thế giới không có tang thi mà dì Tần thường nói, không phải sao?!
Chỉ là…
Bên ngoài, mọi người đang nói gì?
Cái gì là Tang Môn tinh, là một loại dị năng có thể giết người vô hình sao?!
Ở mạt thế, nàng chưa từng gặp loại dị năng này.
"Hả?!" Thẩm Niệm bất ngờ thốt lên.
Sao lại thế này?
Dị năng mộc hệ của nàng bỗng nhiên được tăng bậc!
Kiếp trước lúc nàng được ba tuổi đã bắt đầu tu luyện, nhưng đến lúc chết cũng chỉ lên được cấp hai!
Cảm nhận dị năng đang chảy trong cơ thể, Thẩm Niệm hiểu ra.
Khác với những dị năng dựa vào tinh hạch để thăng cấp, dị năng hệ mộc dựa vào tinh hoa cỏ cây để thăng cấp.
Tinh hoa cỏ cây càng tinh khiết thì dị năng hệ mộc thăng cấp càng nhanh.
Trong thời mạt thế, động thực vật biến dị, khiến dị năng hệ mộc thăng cấp rất khó.
Thẩm Niệm vận dụng dị năng, cây cỏ trong sân cùng dị năng trong cơ thể nàng cộng hưởng, cùng nhau phát triển.
Sau khi hiểu rõ, nàng kiểm tra hai loại dị năng khác…
Hệ Lôi cấp năm và hệ không gian cấp sáu đều trở về trạng thái ban đầu.
“Tư tư tư!”
Thẩm Niệm nhìn ngón tay chạy dòng điện nhỏ, buồn bực nắm chặt tay.
Trong ba loại dị năng, vốn dĩ nàng thích nhất là hệ lôi…
Hiển nhiên, bây giờ dị năng hệ lôi đã gần như bị phế.
Thẩm Niệm lại điều động tinh thần lực kiểm tra không gian.
Không gian nhỏ lại vài lần, hiện tại chỉ khoảng 40 mét vuông, bên trong không còn nhiều đồ vật, may mà có vài cái rương còn nguyên vẹn.
Chưa kịp nhìn kỹ, bên ngoài phòng vang lên hai giọng nói.
“Tú nương, ngươi xem Niệm Niệm tỉnh chưa, nếu tỉnh rồi thì cho nàng ăn cái trứng gà bổ thân mình.”
Đôi mắt của Thẩm Lão Nhị nhìn vào phòng con gái, vẻ mặt lo lắng.
Con gái lớn rồi, cha muốn vào nhà cũng không tiện.
Cái gì mà nam nữ bảy tuổi không ngồi chung giường, mẹ nó!
Ngay cả Thẩm gia nghèo như thế mà cũng vẫn rất chú trọng vấn đề này.
"Đã biết." Lý Tú Nương bất đắc dĩ cười,"Đói không chết được khuê nữ bảo bối của chàng đâu."
Thẩm Lão Nhị làm ra vẻ không vui, mặt xị xuống, cường điệu nói: “Cũng là bảo bối khuê nữ của nàng!”
"Phải, cũng là bảo bối khuê nữ của ta." Lý Tú Nương đáp lời.