"Niệm tỷ nhi, con, con đây là... ?!" Thẩm Nhị nói lắp.

Học ở đâu vậy?

Thẩm Niệm cứng người, ra vẻ bình tĩnh nói: “Làm sao vậy, con làm chỗ nào không đúng sao? Con thấy thợ săn trong thôn đều làm như vậy mà”

"..." Thẩm Nhị nói: “Không sai”

Niệm tỷ nhi nhà mình quả nhiên thông minh, chỉ nhìn thôi mà đã nắm giữ được tay nghề, không hổ là con gái của Thẩm Nhị ông!

Câu giải thích của Thẩm Niệm thật ra là vô nghĩa.

Bọn họ đều cảm thấy Thẩm Niệm là tốt nhất trên đời.

Cũng sẽ không suy nghĩ nhiều, chỉ dựa vào đầu óc tự tưởng tượng là được.

Mãn ca nhi không sợ máu chảy đầm đìa, đôi mắt còn lấp lánh nhìn Thẩm Niệm: “A tỷ, tỷ thật là giỏi!”

Thẩm Niệm cũng cảm thấy chính mình giỏi, rất thản nhiên nói: “Ừm, ta đúng là rất giỏi”

“...”

Thẩm Niệm tiếp tục thành thạo xử lý những con mồi khác.

Nhìn từng mảng thịt trắng bóng, nàng cảm thấy đói bụng, vì thế nói to: “Nương, lát nữa chúng ta ăn gà được không?”

Lý Tú Nương là người mẫu thân hiền từ, chưa bao giờ từ chối con cái, nghe được lời này liền gật đầu nói: “Được chứ, con muốn ăn như thế nào?”

"Đều được, nương làm gì cũng ngon" Thẩm Niệm rất dễ nói chuyện.

Lý Tú Nương cười sung sướng không khép miệng được: “Vậy nấu canh đi, lại làm thịt gà kho tàu”

Thẩm Niệm thèm đến mức nước miếng trong miệng tràn lan, đưa ra yêu cầu: “Một con không đủ, làm thêm vài con đi”

Lý Tú Nương chần chờ một chút, tuy rằng có chút không nỡ, nhưng vẫn gật đầu: “Được”

Khi Thẩm Càn và Thẩm Khôn trở về, nhìn thấy trong sân chất đầy thịt thì bọn họ có cảm giác lạ lẫm.

"Đại ca, nhị ca, các huynh đã trở lại rồi!" Thẩm Niệm cười chào hỏi các ca ca, nhưng động tác trên tay vẫn không thay đổi, đem thịt trong sân đặt lên tấm ván gỗ trên xe.

"... Thịt ở đâu ra thế?" Thẩm Càn ngơ ngác hỏi.

Thẩm Mãn vẫn luôn ở trong trạng thái phấn khởi, nghe vậy vội vàng nói cho các ca ca.

Thẩm Càn và Thẩm Khôn cảm thấy bọn họ đang nằm mơ.

Có ăn ý nhéo chính mình một cái, là thật …

Thẩm Khôn là người rộng rãi, đi qua véo nhẹ tay muội muội một cái.

Mềm oặt, đầy xương, không giống như người có thể săn được hổ.

Nhưng mà, da hổ đang phơi ở trong sân là bằng chứng tốt nhất.

"Niệm Niệm, chuyện muội có một thân sức lực còn giấu cả nhị ca, ta đau lòng quá a ..." Thẩm Khôn làm bộ đau lòng.

Thẩm Niệm hơi nhíu mày.

Trước kia nguyên chủ không hề có thần lực như nàng nha.

Giờ bảo nàng phải giải thích như thế nào đây?

Vì thế nàng chỉ đành làm như không nghe thấy, đưa qua một cái chân heo sau.

“Nhị ca, đi đưa chân heo sau này cho ông nội tộc trưởng đi, phải nhờ huynh đi một chuyến”

Thẩm Khôn lập tức bị dời đi sự chú ý, sau đó lên tiếng: “Ta đi ngay đây”

Sau đó xách theo chân heo sau đi đến nhà tộc trưởng.

Trên đường thu hoạch rất nhiều ánh mắt hâm mộ.

Có người nhìn thịt tươi ngon, cười mở miệng: “Khôn ca nhi, đi đưa thịt cho lão tộc trưởng sao, nhà ngươi có bán thịt heo rừng không? Ta muốn mua hai cân”

Thẩm Khôn nghĩ nhà mình có nhiều thịt như vậy cũng ăn không hết, nhất định muốn bán: “Bán chứ, thúc đi tới nhà ta tìm cha ta đi, đi sớm mới chọn được thịt ngon”

Hán tử kia nghĩ thấy cũng đúng, liền cầm tiền bạc đi tới Thẩm gia.

Chỉ một lúc sau, sân nhị phòng Thẩm gia đã tới đầy người.

Bên ngoài bán thịt heo với giá 13 văn một cân, thịt heo rừng Thẩm gia rẻ hơn 2 văn nên có rất nhiều người nguyện ý mua.

“Thẩm Nhị, ta muốn hai cân”

“Lấy cho ta năm cân, muốn nhiều thịt mỡ”

“Nhà ta có nhiều người, lấy cho ta ba cân, miếng thịt này không tồi, lấy miếng này đi”

Thẩm Nhị chặt thịt, Thẩm Càn cân thịt, Thẩm Mãn và Thẩm Niệm lấy tiền... nhị phòng Thẩm gia vô cùng náo nhiệt.

Trước cửa, Cao Nguyệt Hồng và Đổng thị ghen ghét đỏ cả mắt.

“Nguyệt Hồng, nhị phòng Thẩm gia muốn phát đạt nha. Nhiều thịt như vậy, nếu đều bán đi thì sẽ được bao nhiêu đây. Da hổ cũng rất có giá trị, cũng phải mấy chục lượng”

Nói xong, Đổng thị ước gì có thể đi lên đoạt thịt và tiền, trong lòng nóng rát.

Cao Nguyệt Hồng cũng đỏ mắt.

Bà ta cắn chặt răng mới áp xuống xúc động muốn đi tới nhị phòng đoạt thịt giựt tiền.

Căm hận nói: “Thẩm gia vẫn chưa phân nhà đâu, tiền kia ít nhất phải nộp lên hơn một nửa, bọn họ kiếm được càng nhiều càng tốt”

Nghĩ đến dựa theo gia quy thì nhị phòng phải nộp hết tiền lên, chỉ được giữ lại một thành.

Nhưng mà một thành cũng không ít đâu.

Trong mắt bà ta hiện lên sự tham lam.

Đổng thị hâm mộ nhìn Cao Nguyệt Hồng: “Cuộc sống của ngươi mới làm cho người đỏ mắt, mẹ chồng xem ngươi như con gái, còn bất công một phòng các ngươi, đâu giống ta...”

Chưa nói hết đã thở dài, làm lòng hư vinh của Cao Nguyệt Hồng dâng lên.

“Mẹ chồng và ta đều là người Cao gia, đương nhiên phải đứng về phía nhau, cũng không thể làm đám ôn thần ăn không ngồi rồi kia chiếm lợi được”

Đương nhiên Đổng thị biết Cao Nguyệt Hồng nói lời này là đuối lý.

Ai không biết ba huynh đệ Thẩm gia có tiếng là giỏi làm.

Nếu không có bọn họ thì sao Thẩm gia có thể nuôi nổi hai người đọc sách.

Chỉ là miệng bà ta lại nói: “Có mẹ chồng của ngươi ở đây thì mấy người Lý Tú Nương sao có thể chiếm lợi được chứ. Ngươi yên tâm đi, về sau ngươi chính là nương của Trạng Nguyên lang”

Cao Nguyệt Hồng cười không khép miệng được: “Ôi, ngươi cũng thật biết nói chuyện, chờ nhị phòng đưa thịt đến thì ta sẽ đưa cho ngươi một cân nếm thử”

Mắt Đổng thị sáng lên, càng cười chân thành hơn: “Không hổ là nương của Trạng Nguyên lang tương lai, quá hào phóng, ta thay mặt đám quỷ đòi nợ trong nhà cảm ơn ngươi nha”

“Khách sáo gì chứ”

Cả nhà Thẩm Niệm không hề biết tính toán của Cao Nguyệt Hồng, sau khi tiễn đi người trong thôn đi thì người một nhà bắt đầu đếm bạc.

Người trong thôn không giàu có, tổng cộng cũng chỉ bán được hơn 80 cân thịt heo rừng, nhị phòng kiếm được hơn 800 văn.

Có trùng hút máu là lão Cao thị nên nhị phòng cũng không có bao nhiêu vốn riêng.

Mấy năm nay khó khăn lắm mới tiết kiệm được hơn 1 lượng, số tiền này dùng để phòng ngừa, nếu không phải trường hợp khẩn thì không thể dùng.

Hiện tại có hơn 800 văn đã thật sự là không ít!

"Nhiều như vậy sao!" Thẩm Khôn lớn như vậy nhưng vẫn chưa thấy được nhiều tiền thế này, hưng phấn nói: “Trong nhà còn dư rất nhiều thịt, còn có da hổ, nếu bán đi hết thì còn có thể kiếm được càng nhiều, muội muội cũng có của hồi môn”

Đôi mắt của hắn sáng ngờ, không có một tia tham lam, chỉ là vui vẻ.

Nhưng khi nghĩ đến việc muội muội phải tự tiết kiệm của hồi môn thì ý cười trên mặt Thẩm Khôn nhạt đi, siết chặt nắm tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play