Thẩm Niệm không ngờ Mãn Ca Nhi lại thích động vật như vậy, gật đầu nói: “Có thể chứ, đây là của nhà ta, đệ muốn sờ như thế nào thì sờ”
Thợ săn trong thôn phát hiện trên con mồi không có vết máu thì đều tò mò tiến lên kiểm tra.
Trên người con hổ hoàn toàn không nhìn thấy vết thương, quả thật là việc lạ.
"Này, sao lại không có miệng vết thương chứ?" Thợ săn khó khăn hỏi một câu.
Những đứa trẻ lớn lên ở mạt thế sẽ không quanh co lòng vòng, Thẩm Niệm truyền thụ kinh nghiệm ngay tại chỗ.
“Miệng vết thương ở bên trong, nhắm chính xác trên sống lưng rồi đánh thật mạnh, một kích mất mạng, thế là bên ngoài sẽ không có miệng vết thương”
Một kích mất mạng!!
Người ở đây đều bị giọng điệu nhàn của nàng làm sợ tới mức cả người lạnh run.
Cô nương này có biết chính mình đang nói cái gì không??
Đây chính là hổ lớn đấy…
Người bình thường gặp được chỉ sợ sẽ ước gì có 8 cái chân để bỏ chạy cho nhanh.
Cô nương này quả thực không sợ chết!
Người thợ săn kia ngẩn ra: “Vậy à!”
Thẩm Niệm nói nghiêm túc: “Ừ, chính là như vậy!”
Nói xong, nàng vẫy tay về phía Thẩm Mãn đang sờ hổ lớn.
“Mãn Ca Nhi, nên về nhà, về nhà từ từ mà sờ”
"Được!" Thẩm Mãn nhanh nhẹn trả lời.
Hai tỷ đệ còn chưa đi thì có phụ nhân kiến thức hạn hẹp hoài nghi mở miệng: “Từ từ! Thẩm Niệm, con mồi không phải do ngươi giết có phải không, có phải ngươi nhặt đồ có sẵn?”
Những người khác cũng dừng chân lại, ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Thẩm Niệm.
Cũng đúng, nếu không thì tại sao ngôi sao chổi này có thể giỏi đến mức săn được con mồi chứ!
"..." Thẩm Niệm nhíu mày: “Cái gì mà nhặt đồ có sẵn? Chỗ nào có sẵn vậy? Nếu như có sẵn tại sao ngươi không đi nhặt đi?”
Phụ nhân kia không còn lời gì để nói, mặt có chút đỏ lên.
"Phụt!" Cố thợ săn không nhịn được mà cười ra tiếng.
Cô nương nhà Thẩm Nhị còn rất thú vị.
Thẩm Niệm không hề để ý, thấy phụ nhân kia không nói thêm gì thì nàng liền lôi kéo một dây con mồi về nhà.
Chưa đi được mấy bước, Thẩm Nhị đã chạy tới.
Thẩm Niệm sáng mắt khi nhìn thấy lão cha nhà mình, vừa định nói chuyện liền bị Thẩm Mãn đoạt lời: “Cha, người đã đến rồi, mau đến xem, đây đều là do tỷ của con giết, tỷ của con thật là giỏi!”
Trong giọng nói của cậu bé đều là sự sùng bái, Thẩm Niệm nghe vào lỗ tai liền thấy rất kiêu ngạo, còn đắc ý hơn cả khi tiêu diệt tang thi cấp 5.
Sắc mặt Thẩm Nhị hoảng hốt.
“... Đều là do Niệm tỷ nhi giết à?”
"Đúng vậy" Thẩm Niệm ra vẻ rụt rè gật đầu: “Rất đơn giản, cũng không tốn nhiều sức”
Thẩm Nhị: “...”
Ông ấy không hỏi việc này.
Ánh mắt phụ nhân bị Thẩm Niệm nói lại vừa rồi hơi lóe lên nói: “Thẩm Nhị, Thẩm Niệm nhà ngươi sẽ không phải bị trúng tà đấy chứ, làm gì có cô nương bình thường nào có bản lĩnh săn được nhiều con mồi như thế này chứ”
Sắc mặt mọi người đang vây xem lập tức trở lên cảnh giác, ánh mắt nhìn Thẩm Niệm đều thay đổi.
Thẩm Niệm híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm phụ nhân lắm chuyện kia.
Ngón tay giấu ở trong tay áo hiện lên tia sét màu tím.
"Đổng tẩu tử, há mồm bịa đặt chính là tạo khẩu nghiệp, sẽ gặp báo ứng đấy" Sắc mặt Thẩm Nhị cực kỳ khó coi.
Nhìn con mồi trên mặt đất, ông ấy xoa đầu Thẩm Niệm giả vờ tức giận nói: “Sao lại đột nhiên để lộ ra thần lực vậy hả? Không phải cha đã bảo con giấu đi rồi sao, con như vậy thì về sau phải làm sao u...”
Thẩm Nhị lắc đầu, nhìn qua như đang lo lắng cho con gái.
Nghe vậy mọi người trong thôn đều kinh ngạc, cũng có chút hiểu rõ.
Ồ, thì ra là như thế.
Con gái Thẩm Nhị trời sinh đã có thần lực rồi.
Giấu sâu thật đấy!
Cố thợ săn biết lợi ích khi có một thân sức lực lớn nên rất hâm mộ.
“Thẩm Nhị à, đứa con gái này của ngươi thật khó lường đó!”
Thần lực như vậy còn khủng bố hơn cả thần lực của Liễu lão quốc công kiến công lập nghiệp.
Đổng tẩu tử nói không sợ là giả, nhưng vẫn chua ngoa nói: “Cô nương có lực lớn như vậy thì sợ là sẽ không dễ gả chồng!”
Thẩm Nhị không lo lắng, còn rất đắc ý: “Niệm tỷ nhi nhà ta ngoan ngoãn hiểu chuyện, dù gì cũng có thể tìm được lang quân tinh mắt”
Nói xong cũng không muốn nhiều lời với những người này, ông tiến lên nhận lấy dây trong tay Thẩm Niệm.
"Đi, Niệm tỷ nhi, chúng ta về nhà thôi" Giọng điệu vô cùng hăng hái.
Khi kéo dây, ngọn núi phía sau lại không di chuyển.
Thẩm Nhị có chút xấu hổ, bình tĩnh dùng thêm một bàn tay.
Lại không di chuyển.
“...”
Thẩm Niệm im lặng một lát, cầm lấy dây thừng từ tay lão cha nói: “Cha, vẫn là để con làm cho, rất nặng, cha cẩn thận bị vặn eo”
Thẩm Nhị: "..." Con gái nói chuyện thật thẳng thắn.
Nhìn bóng dáng oai hùng đi phía trước, khóe miệng ông kéo dài, tâm tình rất phức tạp.
Cố thợ săn làm như đã nhìn ra Thẩm Nhị một lời khó nói hết, buồn cười an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, người thường tất nhiên không thể so với người được ông trời chăm sóc”
Thẩm Nhị nghe vậy thì cười to: “Ha ha ha... Niệm tỷ nhi nhà ta đúng thật là được ông trời chăm sóc”
Đổng tẩu tử bĩu môi, rất khinh thường.
Cái gì mà ông trời chăm sóc chứ, rõ ràng Nguyệt Hồng nói nha đầu Thẩm Niệm này là ngôi sao chổi khắc người.
Nghĩ đến con mồi trong tay Thẩm Niệm, trong mắt bà ta lóe lên vẻ tham lam, vội vàng đi theo.
Thẩm Niệm lôi kéo con mồi, Thẩm Nhị và Thẩm Mãn đi bên cạnh xách theo gà rừng và con mồi nhỏ.
Cô nương đi ở phía trước bình tĩnh, hai cha con đi bên cạnh khẽ nhếch cằm, vẻ mặt đắc ý.
Ba người đi ở trên đường không cùng một phong cách.
Một lúc sau, cả thôn đều biết Thẩm Niệm có thần lực, săn được con hổ.
Người trong thôn đều tới xem náo nhiệt!
Ngay cả lão tộc trưởng Thẩm gia tuổi lớn lâu không ra khỏi cửa cũng đến.
Lão tộc trưởng đầu tóc hoa râm đứng run rẩy, đôi mắt đục ngầu nhìn thấy con hổ trên mặt đất, mặt mày đỏ bừng: “Tốt! Thẩm gia chúng ta có cô nương như vậy thật là được trời cao bảo vệ mà”
Người càng lớn tuổi lại càng tin thứ này, lão tộc trưởng chỉ cảm thấy con cháu gia tộc có thần lực là do trời cho.
Trong lòng Thẩm Nhị vui vẻ.
Có lão tộc trưởng nói những lời này thì người Thẩm gia cũng không dám nhằm vào Niệm Niệm nhà mình ở bên ngoài.
"Cảm ơn lão tộc trưởng ——" Thẩm Nhị cười ha hả tiến lên đỡ lấy lão tộc trưởng, ngoài miệng lại nói: “Niệm tỷ nhi được trời phù hộ, bởi vì con bé là cô nương của Thẩm gia chúng ta”
Lão tộc trưởng nghe vậy thì sảng khoái cười to.