Tiêu Chấp biết nàng ăn mềm không ăn cứng, dịu dàng dỗ dành: "Cũng không thiếu chút thời gian này, bánh cũng ở nơi đó, đều là của ngươi".
Nhìn tiểu ca ca xinh đẹp ôn tồn nói, Thẩm Niệm không thể được một tấc lại muốn tiến một thước, vì thế ngoan ngoãn đáp: "Được rồi".
Rửa tay xong, nàng cầm lấy một khối bánh nhét vào trong miệng, đôi mắt tròn mở to.
Quá ngon!
Bánh trong huyện là cái gì ư, đều là cặn bã.
Thế mà còn có thứ ăn ngon như vậy, ô ô ô.
Tiêu Chấp nhìn thấy trong mắt nàng hoàn toàn không có chính mình, bất đắc dĩ lắc đầu, bảo người đưa công văn lại đây, ngồi ở một bên bắt đầu xem.
Trong đình hóng gió, một người xử lý công vụ, một người đang ăn bánh, hình ảnh kỳ quái nhưng lại rất hài hòa.
Lưu Phong cười cổ quái, nói với Thiên Hàn ở bên cạnh: "Này, ngươi có cảm thấy dáng vẻ kia của thế tử rất kinh khủng không?"
Thiên Hàn không có cảm xúc.
Đúng thật là có chút kinh khủng.
Lưu Phong theo thói quen tự quyết định, vuốt cằm tiếp tục nói: "Ta vẫn luôn cảm thấy khi thế tử cười thì sẽ có người muốn gặp xui xẻo, lúc này hắn cười thành như vậy, xác định không thành vấn đề sao?"
Hộ vệ xếp hạng thứ hai của Vinh thân vương phủ tỏ vẻ lo lắng sốt ruột.
Thiên Hàn co giật khóe miệng, càng không muốn phản ứng tên ngu xuẩn này.
Thế tử rõ ràng là xuân tâm nhộn nhạo, đang tán tỉnh người ta, tại sao lại bị tên ngốc này nói làm cho người khiếp hoảng như vậy chứ.
Tiêu Chấp giật giật lỗ tai, đôi mắt lạnh đảo qua Lưu Phong, khóe miệng cười lạnh.
Có người xui xẻo ư?
Đúng là có người muốn xui xẻo.
Thẩm Niệm ăn hết một đĩa bánh, lau miệng tính toán đứng dậy bỏ chạy.
Tiêu Chấp đặt công văn trong tay xuống, mở miệng nói trước nàng: "Muốn đi dạo không?"
"... Được".
Ăn xong bỏ đi hình như cũng không thích hợp.
Tuy rằng không biết có gì đẹp mà dạo không.
Sao Tiêu Chấp lại không nhìn ra tâm tư của nàng, bởi vì muốn ở cùng tiểu cô nương thêm một lúc nên hắn làm như không thấy.
Hai người đi đến sân sau.
Thẩm Niệm nhìn thấy rất nhiều ngựa bên trong chuồng.
"Nhiều ngựa như vậy sao". Nàng hưng phấn đi qua, cho con ngựa đẹp nhất ăn một ít cỏ khô.
"Tê!" Con ngựa lập tức phản ứng, vẻ lạnh lùng kiêu ngạo khi đối mặt với người ngoài lúc này không còn sót lại gì.
Tiêu Chấp nhếch khóe miệng lên vỗ đầu ngựa.
Liếc mắt một cái là có thể nhận ra nữ chủ nhân, thật là thông minh.
Rời khỏi sân sau, khi đi ngang qua một cái sân, Thẩm Niệm ngửi được một mùi hương đặc biệt.
"Bên trong đang làm gì?" Nàng nhìn về phía Tiêu Chấp.
Tiêu Chấp rất thản nhiên, hoàn toàn không nhìn ra mình cố tình đưa tiểu cô nương đến nơi này.
Giọng điệu của hắn mang theo vẻ không xác định: "Hẳn là đầu bếp trong phủ đang làm gì đó".
Giải thích xong lại tiếp tục đi lên phía trước hai bước: "Nơi này không có gì đẹp, đi thôi".
Nhưng Thẩm Niệm lại không nhúc nhích, vẻ mặt nghiêm túc: "Không, ta cảm thấy ở đây đẹp nhất".
Tiêu Chấp đưa lưng về phía nàng, trên mặt lộ ra nụ cười thực hiện được.
Tiểu nha đầu, còn không trị được ngươi sao.
Nhưng khi quay đầu lại lại khôi phục dáng vẻ hờ hững như ngày thường.
"... Ngươi không vội đi sao?"
Thẩm Niệm xua tay, tỏ vẻ không biết xấu hổ là gì: "Không vội, không vội, cưỡi ngựa rất nhanh".
Tiêu Chấp trêu chọc nàng vài câu, lúc này mới nhả ra: "Đi thôi".
Nói xong liền dẫn đầu đi đến căn phòng truyền ra mùi hương.
Đầu bếp béo nhìn thấy thế tử tới liền vội hành lễ: "Gặp qua thiếu gia".
Đi vào Tuy Châu, người hầu cũng đã sửa lại xưng hô với Tiêu Chấp.
Hành lễ xong, đôi mắt nhỏ không chịu khống chế liếc nhìn Thẩm Niệm.
Ôi, đây là thế tử phi tương lai sao?
Nhìn đẹp hơn các tiểu thư ở Trung Đô, chỉ là ăn mặc có chút keo kiệt.
Thế tử cũng không biết tặng chút vải cho cô nương người ta, không được, ông ấy phải nhắc nhở mới được.
Thế tử gia hiếm khi không chán ghét một cô nương, bỏ lỡ người này thì người tiếp theo còn không biết ở đâu nữa...
Tiêu Chấp nhàn nhạt mở miệng: "Vị này chính là Thẩm cô nương, là ân nhân cứu mạng của ta".
Đầu bếp béo hành lễ với Thẩm Niệm, khách sáo chào hỏi: "Gặp qua Thẩm cô nương".
Vẫn là ân nhân cứu mạng à, ân cứu mạng nên lấy thân báo đáp, cũng không biết cô nương này có nhìn trúng thế tử của bọn họ hay không.
Sầu!
Thẩm Niệm không biết vị đầu bếp béo này đang suy nghĩ gì, ngửi mùi hương, nàng giật cái mũi.
"Ngươi đang làm cái gì vậy?"
Đầu bếp béo nghe thấy thế tử phi hỏi chính mình liền ưỡn ngực ngẩng đầu: "Bồ câu nuốt yến, trăm ô triều phượng, thịt anh đào, vây cá nấu ..."
Đều là món ăn cung đình.
Nghe thôi đã cảm thấy rất ngon, Thẩm Niệm hít hà một tiếng, quay đầu lại nhìn Tiêu Chấp, đôi mắt đen giống như sao trời đêm hè.
"Tiêu Cẩn Chi, ngươi còn nhận ân cứu mạng hay không?"
Tiêu Chấp nghiêm túc gật đầu, ánh mắt thâm thúy: "Nhận, nhận cả đời".
Tia sáng trong mắt Thẩm Niệm càng sâu: "Vậy ta lại ăn ké thêm một bữa cơm thì ngươi không ngại chứ?"
Đôi mắt nhỏ có chút hung dữ, vẻ mặt như nếu ngươi dám từ chối thì ta sẽ chém ngươi.
"Không ngại".
Nghe được lời này, ý cười trên mặt Thẩm Niệm càng thêm chân thành, ánh mắt nhìn về phía đầu bếp béo, chờ mong hỏi: "Có thể ăn cơm chưa?"
Người làm đầu bếp luôn thích người như vậy, đầu bếp béo vui vẻ nói: "Có vài món đã nấu xong, cô nương có thể giúp ta nếm thử trước".
Thẩm Niệm nghe vậy liền đánh lên tinh thần, đi theo ông ấy vào bên trong: "Được nha, được nha, để ta nếm thử xem".
Tiêu thế tử tử nhìn phu nhân bị vài món ăn câu đi: "..."
Thẩm Niệm không chú ý đến người nào đó đang ai oán, nàng đi cùng đầu bếp béo tiến vào phòng bếp, mùi hương bên trong mê chết người.
Nàng cũng không khách sáo, cũng không từ chối mà đều nếm thử hết, ngón tay cái chỉ kém ấn lên trên mặt đầu bếp.
"... Ưm, ăn quá ngon -!!"
Khuôn mặt nhỏ của tiểu cô nương căng tròn, đôi mắt vì vui vẻ mà cong thành vầng trăng non, nhìn rất đáng yêu.
Đầu bếp béo đã lớn tuổi nên nhìn nàng như vậy thì trái tim cũng mềm nhũn.
"Ăn từ từ, còn nhiều lắm, bảo đảm đủ cho ngươi ăn". Nói xong còn có chút đáng tiếc: "Đáng tiếc nguyên liệu không đầy đủ, nếu không còn có thể làm phật khiêu tường cho ngươi ăn, hương vị kia mới tuyệt vời, nhớ năm đó ta ở cung... trong phủ, các chủ tử đều rất thích ăn..."
Thẩm Niệm nuốt xuống đồ vật trong miệng: "Thật sự ăn rất ngon à?"
"Đúng vậy".
Nhiều nguyên liệu, tốn thời gian, không ngon mới là lạ.
Thẩm Niệm lại nhìn về phía Tiêu Chấp, đôi mắt tràn ngập vẻ chờ mong, lấp lánh làm làm người không thể từ chối.
"Hôm nào chuẩn bị đủ nguyên liệu lại kêu hắn làm cho ngươi".
Tiểu cô nương không thích quần áo trang sức, không tham vàng bạc ... Nàng chỉ thích ăn uống, đương nhiên là phải thỏa mãn nàng.
Mi mắt Thẩm Niệm cong cong, than thở: "Tiêu Cẩn Chi, làm ân nhân cứu mạng của ngươi thật tốt".
Thế tử:... Không, bổn thế tử thật ra càng muốn làm phu quân của cô nương.
Giờ Dần.
Thẩm Niệm xách theo hộp chứa đầy bánh, vẻ mặt thỏa mãn dẫn ngựa rời đi Tiêu phủ.
Đầu bếp béo đưa người đến cửa, nhiệt tình nói: "Cô nương, sau này đến thường xuyên nhé, ta sẽ làm nhiều món hơn, bảo đảm làm cô nương ăn đến tận hứng".
Hôm nay Thẩm Niệm ăn rất tận hứng, trước kia căn bản không biết có nhiều món ngon như vậy,
Nghe đầu bếp béo nói như thế liền cười rất thoải mái: "Được rồi, ta nhất định sẽ tới".
Tiêu Chấp nhìn giữa hai người không có sự mới lạ khi vừa gặp mặt, đau đầu véo nhẹ giữa mày.
"Ta đi đây, hôm nào lại đến thăm ngươi". Thẩm Niệm xoay người lên ngựa.
Một tiếng roi vang lên, ngựa chạy như bay rời đi.
Lưu Phong thấy địa vị của thế tử nhà mình ở trong lòng vị kia cô nương kia còn không bằng đầu bếp béo, hắn muốn cười nhưng lại không dám cười.
Đây là báo ứng của thế tử khi mắng khóc các quý nữ Trung Đô sao?
Những ngày sau này sẽ không nhàm chán rồi.
Đầu bếp béo cảm giác được tâm tình của thế tử không tốt, sợ bị thế tử nhớ thương thượng liền liều mạng khen người trong lòng của hắn: "Ánh mắt của thế tử thật tốt, Thẩm cô nương vừa xinh đẹp lại hào phóng, sóng vai cùng thế tử giống như một đôi tình lữ trong tranh".
Lời này làm Tiêu thế tử trong lòng đang buồn bực vì không được phu nhân để ý tới lập tức trở nên vui sướng lâng lâng.
"Khụ..." Hắn ho nhẹ một tiếng, sau đó bước nhanh vào phủ.