Thiên Hàn ôm kiếm đứng ở tại chỗ, mặt không có cảm xúc xem diễn.
Đột nhiên có người lại đây đi về phía hắn nói nhỏ gì đó.
"Ngươi đi xuống trước đi". Thiên Hàn đuổi người đi, sau đó đi đến nói với Tiêu Chấp: "Thế tử, cô nương ngài bảo người chú ý đã tới trong huyện".
Tay Tiêu Chấp run lên, bút lông quẹt sang bên cạnh, làm một bức tranh tốt đã có vết bẩn.
Hắn lại không hề để ý, đột nhiên đứng dậy: "Ta đi ra ngoài một chuyến".
Để lại một câu xong liền vận dụng chân khí lập tức biến mất.
Lại nói tới Thẩm Niệm bên này.
Đi vào trong huyện, nàng đi đến tiệm thuốc mua rất nhiều dược liệu trước.
Đi vào một chuyến đã tốn 200 lượng.
Sau khi ra khỏi tiệm thuốc lại đi tới tiệm thợ mộc Lạc gia.
Thẩm Hiệt nhìn thấy Thẩm Niệm, nói với sư phó một tiếng rồi đi về phía nàng.
"Niệm tỷ nhi, sao muội lại tới đây, trong nhà không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì, ta tới ủng hộ tiệm nha". Thẩm Niệm cười tủm tỉm nói.
Nói xong liền đưa qua một tờ giấy: "Hiệt ca, đây là bản vẽ, huynh nhìn xem có thể làm hay không".
Thẩm Hiệt vốn đang cho rằng đường muội là đang nói đùa, ai ngờ nàng đã mang theo bản vẽ tới.
"Được, để ta nhìn xem".
Sau khi nhìn kỹ, hắn phát hiện thứ này quá xa lạ, trước nay hắn chưa từng nhìn thấy.
"Niệm tỷ nhi, đây là công cụ đập nát gì đó sao?" Thẩm Hiệt suy đoán.
Thẩm Niệm búng tay một cái: "Đoán đúng rồi, có khen thưởng".
Nàng móc ra một hộp bánh từ trong sọt.
"Hiệt ca, cái này cho ngươi, buổi tối đói thì ăn lót bụng".
Thẩm Hiệt sửng sốt, vội vàng từ chối: "Ta không cần. Muội mang về nhà ăn đi".
Hắn nợ Niệm tỷ nhi rất nhiều, thời gian ngắn cũng không giúp được gì cho nàng, sao lại không biết xấu hổ lấy đồ vật của tiểu cô nương chứ.
Thẩm Niệm nhét vào tay Thẩm Hiệt không cho từ chối nói: "Đây là ta đặc biệt mua cho huynh, huynh không cần thì chính là không cho ta mặt mũi".
Thẩm Hiệt dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại cực kỳ ấm áp: "... Ta nhận".
Lạc sư phó nghe nói người Thẩm gia tới, từ phòng nghỉ ra nhìn thấy Thẩm Niệm liền sai người lấy đồ ăn vặt và rót trà mời nàng.
Tuy nói ông ấy không thích cô nương lần trước, nhưng ông ấy không phải người giận chó đánh mèo, nên khách sáo vẫn là phải khách sáo.
Thẩm Niệm tươi cười xán lạn nói cảm ơn: "Vừa lúc ta đang khát, cảm ơn Lạc sư phó".
Nàng thoải mái hào phóng, làm người khác rất thích.
Lạc sư phó theo bản năng đối lập với cô nương mấy ngày hôm trước, lại phát hiện hai người thật sự không thể so sánh.
"Đừng khách sáo".
Thẩm Niệm mỉm cười.
"Sư phó, đường muội của ta muốn làm cái này". Thẩm Hiệt đưa bản vẽ cho sư phó.
Lạc sư phó nhìn thoáng qua, không hỏi Thẩm Niệm dùng để làm gì mà chỉ nói: "Khi nào muốn?"
Thẩm Niệm: "Ta cần dùng gấp, đương nhiên là phải nhanh chóng làm ra".
Lý do của nàng thẳng thắn thành khẩn, không có chút khách sáo nào làm cho Lạc sư phó có ấn tượng tốt: "Năm ngày sau cho ngươi".
Thẩm Niệm có chút bất ngờ với thời gian này, suy đoán chính mình là đi con đường đặc thù, nàng cười cảm kích.
Móc ra 5 lượng bạc.
"Đây là tiền đặt cọc".
Lạc sư phó thấy tiểu cô nương đưa tiền rất dễ dàng, trong lòng xẹt qua một tia phức tạp.
Không phải ông ấy nâng một người dẫm một người khác, nhưng muội muội ruột thịt của Hiệt ca nhi thật sự quá kém vị đường muội này.
Xong xuôi, Thẩm Niệm rời đi tiệm thợ mộc.
Lạc sư phó nói: "Vị đường muội này của ngươi không tồi, nhớ giữ quan hệ tốt".
Đường muội cũng biết ca ca làm học đồ vất vả, khi tới còn mang theo đồ ăn, muội muội ruột thịt vô tâm thì thôi đi, nhưng vừa đến đã lại muốn chiếm lợi.
Nhìn là biết hai cô nương ai cao ai thấp.
Thẩm Hiệt biết sư phó nhớ tới chuyện của muội muội, thiếu niên cúi đầu, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ.
Liễu Hoa quanh co lòng vòng muốn lấy không một cái bàn trang điểm, thật sự làm hắn cực kỳ xấu hổ.
Lạc sư phó nhìn đồ đệ không có mặt mũi gặp người thì an ủi vỗ bờ vai của hắn.
"Đừng nghĩ nhiều, đi làm việc đi".
Sau khi rời đi tiệm thợ mộc, Thẩm Niệm đi đến cửa hàng của chính mình dạo một vòng.
Công nhân đang trang hoàng, cũng đã gần xong hết, có lẽ mấy ngày nữa là có thể khai trương.
Đừng nói, nàng còn thấy rất kích động.
Dù sao cũng là cửa hàng đầu tiên của nàng.
Tiêu Chấp vừa tới liền thấy phu nhân thời trẻ đang chắp tay sau lưng vui vẻ nhìn cửa hàng trước mặt, cười đến mi mắt cong cong.
Cảm nhận được ánh mắt xung quanh dừng ở trên người tiểu cô nương, ánh mắt thế tử trầm xuống, xẹt qua một tia hung ác.
Thẩm Niệm cảm thấy trên người có chút lạnh, lông tơ trên người dựng thẳng lên liền nhìn xung quanh.
Liếc mắt một cái liền thấy thiếu niên nướng cá ngon thứ hai kia.
"Tiêu Cẩn Chi, sao ngươi lại ở chỗ này?" Thẩm Niệm dẫn ngựa đi qua.
Tiêu thế tử nhanh chóng giấu đi sự lạnh lẽo trong mắt, dịu dàng cười nói: "Mới đến nên đi ra ngoài dạo một chút".
"Ồ, vậy ngươi đi dạo đi, ta phải đi về đây". Thẩm Niệm hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường.
Tiêu Chấp:... Chỉ như vậy thôi à?
"Cũng tốt". Tiêu thế tử lấy lui làm tiến, giọng điệu có chút tiếc nuối: "Đầu bếp trong phủ có làm bánh hoa quế hạt dẻ, vốn đang muốn mời cô nương đến nếm thử. Nếu ngươi sốt ruột trở về vậy thì đợi lần sau vậy".
Hắn thở dài: "Đáng tiếc tay nghề tổ truyền của đầu bếp kia".
Bánh hoa quế hạt dẻ? Nàng vẫn chưa từng ăn thử, không biết có khác gì với bánh ở trong huyện không.
Thẩm Niệm động lòng, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc: "Lãng phí là việc đáng xấu hổ, ta có thể ăn thử xong rồi lại trở về".
"Sẽ không chậm trễ thời gian của ngươi chứ?" Tiêu Chấp ra vẻ lo lắng nói.
Thẩm Niệm chờ mong nhìn hắn: "Sẽ không, chúng ta đi nhanh đi".
Tiêu Chấp buồn cười, tay để ở bên môi áp xuống ý cười mau tràn ra, bước đi nhẹ nhàng chậm chạp dẫn đường.
Người hầu trong phủ nhìn thấy thế tử mang theo một cô nương về phủ thì mỗi người đều sợ ngây người.
Thẩm Niệm thoải mái hào phóng phất tay: "Chào các ngươi nha".
"Cô, chào cô nương". Lưu Phong ngơ ngác trả lời.
Trong lòng Thiên Hàn cũng đã bị đánh sâu vào, kiếm trong tay đều suýt nữa rơi trên mặt đất.
Sau đó nhanh chóng phản ứng lại, lạnh lùng chắp tay: "Thiên Hàn gặp qua cô nương".
Ô, là một ca ca lạnh lùng nha!
Chỉ thấy Thiên Hàn có dáng người cao lớn, quần áo trên người không giấu được cơ bắp, không có cảm xúc, nhìn rất lạnh lùng.
"Chào ngươi". Thẩm Niệm đáp lại.
Tiêu Chấp thấy nàng cười tủm tỉm nhìn Thiên Hàn liền đánh nghiêng bình dấm năm xưa.
"Thiên Hàn, ngươi đi bảo đầu bếp chuẩn bị thêm vài món thức ăn, lại làm người đưa một ít bánh bánh hoa quế hạt dẻ đến đây".
Thiên Hàn bị ánh mắt lạnh lẽo của thế tử nhìn đến thân thể cứng đờ, nghe thấy thế tử dặn dò xong liền lập tức đi tới phòng bếp.
Đi được vài bước, lời thế tử lại văng vẳng ở bên tai, đầu bếp có làm bánh hoa quế hạt dẻ... Sao?
Từ khi đầu bếp béo đi vào Tuy Châu thì vẫn luôn rảnh rỗi.
Nghe người ta nói chủ tử dẫn tiểu cô nương tới trong phủ, đều không cần thế tử dặn dò đã nhanh chóng đi vào phòng bếp lấy hết tay nghề ra.
Thiên Hàn nhìn vẻ mặt hưng phấn của ngự trù liền truyền lời của thế tử.
Truyền lời nói xong liền lập tức rời đi.
Đầu bếp béo hơi sửng sốt.
Cô nương kia muốn ăn bánh hoa quế hạt dẻ ư? Đơn giản, làm ngay.
Thẩm Niệm đi đến sân của Tiêu Chấp, đình đài lầu các đều tinh xảo, chỉ là trong sân nhìn có chút trơ trọi.
"Sân này không trồng chút rau dưa thì quá đáng tiếc".
Tiêu Chấp: "... Hôm nào sẽ trồng".
Thẩm Niệm cho hắn một ánh mắt tán thưởng.
Nàng chưa nói được bao nhiêu thì người hầu đã bưng hai cái đĩa lại đây.
Mùi thơm của bánh ngọt truyền đến làm Thẩm Niệm sáng mắt lên.
"Cảm ơn". Khách sáo nói cảm ơn. sau đó đưa tay về phía khối bánh hình hoa xinh đẹp.
Khi đầu ngón tay cách bánh ngọt một khoảng ngắn thì bị cản lại, Thẩm Niệm nhìn bàn tay bị cản lại mà tức giận trừng mắt.
"Sao lại không cho ta ăn, ngươi đang ngăn cản ta? Ngươi biết kết cục của người dám ngăn cản ta không?" Nàng hung dữ nói.
"Không phải không cho ngươi ăn, ngươi chưa rửa tay". Giọng Tiêu Chấp bất đắc dĩ.
Sắc mặt Thẩm Niệm hòa hoãn, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không rửa tay thì không rửa tay, tại sao lại không thể ăn".
Lúc cực kỳ đói thì đâu có chú ý nhiều như vậy.