Sắc mặt Tiêu Chấp không có nhiều thay đổi, nhưng người ở đây đều đã đi theo hắn lâu năm nên có thể biết cảm xúc của chủ tử, tất nhiên là biết câu nói kia rất hợp lòng hắn.
Lưu Phong kinh ngạc ngây người: "..." Thì ra thế tử thích nghe người ta khen hắn và Thẩm cô nương xứng đôi.
"Không ngờ thế tử lại là người như vậy".
Thiên Hàn hiếm khi gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Thật sự, đôi mắt sắp mù luôn rồi.
-
Thẩm Niệm cưỡi ngựa về đến nhà.
Từ xa đã nhìn thấy trước cửa Thẩm gia đều là người, nàng kéo dây cương đi chậm.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Tới gần một chút, nàng nhảy xuống ngựa.
Người trong thôn đang vây quanh cửa tránh đường.
"Niệm tỷ nhi đã trở lại".
"Con ngựa của Thẩm gia càng ngày càng tốt!"
Không một người nói đã xảy ra chuyện gì.
Mãn ca nhi nghe được tiếng vó ngựa lộc cộc liền chạy ra, đi đến trước mặt Thẩm Niệm giữ chặt góc áo của nàng.
"A tỷ". Đứa nhỏ mím môi, trong mắt mang theo hoảng sợ.
"Làm sao vậy?" Thẩm Niệm nhíu mày,
"Trong nhà xảy ra chuyện gì?"
Mãn ca nhi nhỏ giọng nói: "Nương nói, Phán nhi tỷ đã chết".
Thẩm Niệm chỉ cảm thấy một đạo sét đánh lên đỉnh đầu, mặt khó có thể tin: "Cái gì, sao lại thế này?"
Nói xong một tay bế Mãn ca nhi lên, một tay dắt ngựa đi vào nhà.
Thẩm gia lúc này rất loạn.
Cả nhà đều có mặt.
Thẩm lão gia tử cũng đã trở lại.
Lúc này ông ngồi ở trên ghế gập, mặt già đen âm trầm.
Lão Cao thị đứng ở bên cạnh cúi đầu giống như chim cút, đôi mắt thỉnh thoảng còn liếc cháu gái một cái, tức giận ngứa răng.
Thật là phế vật, ngay cả con mình cũng quản không tốt, làm hại bà ta bị lão gia tử mắng.
Phía dưới, đầu tóc Cao Nguyệt Hồng lộn xộn ngồi dưới đất, còn đang lớn tiếng kêu khóc.
"Nha đầu chết tiệt kia thật tàn nhẫn, ta sinh nàng dưỡng nàng, nàng thế mà không nói một câu liền nhảy sông, ông trời, ta đã tạo nghiệt gì chứ, tại sao lại sinh ra nha đầu..."
"Ta là nương của nàng, nói nàng vài câu thì làm sao vậy, nha đầu kia chính là làm ra vẻ, nàng nhảy sông thì tốt rồi, xong hết mọi chuyện, để lại ta và cha của nàng bị người ta chọc cột sống, sao ta lại sinh ra súc vật như vậy, nếu biết sớm nàng muốn tìm chết thì khi sinh nàng ra ta nên bóp chết nàng".
Người Thẩm gia nghe những lời này mà trái tim đều lạnh.
Đó là nữ nhi ruột thịt đấy.
Nữ nhi nhảy sông chết, ngay cả thi thể đều không tìm thấy, thế mà nương tử lão tứ lại nói ra những lời này.
Mạnh thị nghe không nổi nữa, đau lòng cho Thẩm Phán Nhi giận dữ nói: "Tứ đệ muội, Phán nhi không có! Về sau ngươi muốn gặp cũng không gặp được nàng, để lại cho chính mình chút thể diện đi, đó là nữ nhi của ngươi đấy".
Sắc mặt Cao Nguyệt Hồng cứng đờ, vô cùng bực bội.
Lại không phải bà ta làm nha đầu chết tiệt kia đi tìm chết.
Tiện nhân kia căn bản chính là đang chột dạ, chết cũng tốt, tránh cho bụng lớn rồi trở thành trò cười.
Nghĩ như vậy, Cao Nguyệt Hồng hoàn toàn quên mất tối hôm qua mình đã đánh chửi và nhục mạ Thẩm Phán Nhi thế nào.
Ôm mặt khóc to: "Đại tẩu nói lời này là dày vò ta mà".
Vừa gào vừa đấm ngực bạch bạch, vẻ mặt đau khổ như muốn chết.
Thẩm lão tứ và bà ta là cá mè một lứa, trên mặt không có nhiều đau buồn nhưng âm thanh lại rất lớn.
"Phán nhi của ta, ngươi làm ta đau lòng chết mất, sao đang êm đẹp lại nhảy sông, có chuyện gì không thể nói..."
Thẩm Niệm đã biết được nguyên nhân từ nhị ca.
Cô nương thẹn thùng ngượng ngùng tối qua, tới hôm nay liền không có...
Nàng nhìn phu thê tứ phòng làm bộ làm tịch, lạnh lùng nói: "Đừng khóc, có thấy giả tạo hay không a!"
"Khi nàng còn sống thì không đối xử tốt với nàng, người không có thì gào to hơn ai hết, các ngươi không thấy khó chịu nhưng lỗ tai của ta lại cảm thấy đau, Phán nhi tỷ chọn hai ngươi làm cha nương thật là xui xẻo 8 đời ..."
Vẻ đau đớn của Thẩm lão tứ và Cao Nguyệt Hồng cứng đờ ở trên mặt, không thể tiếp tục khóc được nữa.
"Niệm tỷ nhi, nha đầu này nói gì vậy, Phán nhi không có thì ta và tứ thẩm của ngươi cũng rất đau lòng, dù sao cũng là nữ nhi nuôi dưỡng ngần ấy năm, sao có thể không có tình cảm cho được".
Thẩm Niệm cười nhạo, bỏ thêm tinh thần lực ở trên người bọn họ, mặt không cảm xúc nói: "Các ngươi chỉ cần không thẹn với lương tâm là được".
Không biết vì sao, Thẩm lão tứ và Cao Nguyệt Hồng lại cảm thấy cả người lạnh run.
Thẩm lão gia tử nhịn nửa ngày, thấy hai phu thê lão tứ phát rồ, không hề nhận ra sai lầm của mình, ông lập tức lấy gia pháp đánh lên người Thẩm Tứ.
Bạch bạch bạch!!
Ba cây gậy gỗ đánh lên lưng Thẩm lão tứ.
"A ——"
Thẩm lão tứ kêu thảm thiết một tiếng, muốn chạy nhưng lại không dám, chỉ đành xin tha: "Cha, con sai rồi, đừng đánh".
Thẩm lão gia tử mắt điếc tai ngơ, càng đánh càng nặng tay.
"Súc sinh, sao ta lại có một đứa con súc sinh như ngươi! Hổ dữ còn không ăn thịt con, ngươi không bằng cả súc sinh, đó là một mạng người đấy..."
Lão gia tử vừa mắng vừa rơi nước mắt.
Cao Nguyệt Hồng chưa bao giờ nhìn thấy lão gia tử nổi giận như vậy, đột nhiên bị dọa tới không dám gào tiếp, ngơ ngác hoảng sợ nhìn.
Thẩm lão tứ cầu cứu lão Cao thị: "Nương, con biết sai rồi, người mau khuyên nhủ cha con..."
Lão Cao thị nhào tới muốn bảo vệ nhi tử, nhưng lại bị lão gia tử đẩy ra, trực tiếp bị vặn eo.
"Ai u ——"
"Lão nhân, đừng đánh, lão tứ biết sai rồi, ông tha cho hắn đi".
Lão thái thái đã vặn eo vẫn còn đang cầu xin thay nhi tử, khóc lóc rất thê thảm.
Lão gia tử không quan tâm bà ta mà vẫn tiếp tục đánh.
"Cha! Cha, con thật sự biết sai rồi..." Thẩm lão tứ kêu khóc không giống một nam nhân.
Mấy người con dâu Thẩm gia thấy cha chồng thật sự nổi giận liền vội đi lên đỡ lấy lão thái thái, đưa người vào trong phòng.
Lão thái thái liều mạng giãy giụa, mắng chửi không sạch sẽ: "Đồ tiện nhân, con khốn, các ngươi buông ta ra, lão tứ của ta, ông già, ngươi mau dừng tay..."
Mấy người Mạnh thị chỉ xem như không nghe thấy.
Thẩm lão gia tử đánh xong 30 roi, trên người Thẩm lão tứ tràn đầy vết roi, trên quần áo đều là vết máu.
Đánh xong, ánh mắt chán ghét lạnh lùng nhìn Cao Nguyệt Hồng.
"Nương tử lão tứ, ngươi về nhà mẹ đẻ đi, Thẩm gia chúng ta không nhận nổi con dâu như ngươi".
Sắc mặt Cao Nguyệt Hồng trắng bệch, quỳ trên mặt đất khóc kêu: "Cha, ta biết sai rồi, vì Phúc Toàn mà tha thứ cho ta lần này đi, Phán nhi đã không có, nếu Phúc Toàn lại rời đi ta thì ta thật sự không còn đường sống..."
Thẩm Phúc Toàn bị tình huống trong nhà doạ sợ tới mặt mũi trắng bệch.
Nghe ông nội nói muốn đuổi nương về nhà mẹ đẻ, cậu ta khóc lóc nhào lên ôm lấy đùi Thẩm lão gia tử.
"Ông nội, đừng đuổi nương đi, cháu cầu người, cháu không muốn làm đứa nhỏ không có nương ..."
Thẩm lão gia tử cứng đờ người, trong mắt chảy ra nước mắt.
Nhìn trên mặt nương tử lão tứ loé lên vẻ cười thầm, ông ấy cảm thấy bi thương thay cho cháu gái.
"Có cha nương như các ngươi, chẳng trách Phán nhi muốn nhảy sông tự tử, các ngươi quả thực không xứng làm cha nương".
"Cũng thế, cũng thế..."
Nói xong liền không hề nhìn bọn họ, lảo đảo bước chân rời đi.
Thẩm Nhị thấy cha ruột đau lòng, vội đi lên đỡ lấy ông: "Cha, lão tứ đúng thật là không bằng súc sinh, nếu ngài còn giận thì ta lại thay ngài đánh hắn một trận, ngài đừng tức giận làm hỏng thân thể".
Thẩm lão tứ đang quỳ trên đất nghe vậy liền hoảng sợ.
Thẩm Lão Nhị, tim của ngươi thật đen.
Thẩm lão gia tử nhìn Thẩm lão nhị, đau đớn trong lòng mới tan đi một chút.
"May mắn các ngươi không như vậy, nếu không ta sẽ tức đến chết".
Thẩm lão tứ nghe được lời này liền căm hận.
Nương nói không sai, ông già chính là bất công đám đê tiện do Vương thị sinh!
Thẩm gia xuất hiện trò khôi hài, Tiêu Chấp nhanh chóng biết được.
"Thẩm Phán Nhi..." Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm.
Luôn cảm thấy hắn biết người này.
Thế tử vuốt ve đầu ngón tay, ánh mắt thâm trầm.
Thẩm gia, Thẩm Phán Nhi...
Trong đầu có hình ảnh chợt lóe qua, hắn nghĩ ra rồi. ... Lại là nữ nhân kia?
"Lưu Phong, ngươi phái người đi tìm xem". Tiêu Chấp nghĩ đến một ít việc, đôi mắt hiện lên khói mù.
Có một số việc không thể sửa đổi được sao?
Lưu Phong thấy tâm trạng của chủ tử không được tốt, lập tức nhận lệnh đi xuống.
Lúc này Thiên Hàn đi vào.
"Thế tử, cung Thái Tử và trong phủ gửi thư và đồ vật tới".