Vừa lúc lấy làm lý do để qua loa có lệ với lão thái thái.
"Con cũng đồng ý". Thẩm Khôn giơ tay: "Làm đường rồi, vào ngày mưa đi lại cũng dễ hơn".
"Quyết định vậy đi". Thẩm Niệm cầm lấy ngân phiếu, tính toán lấy ra 500 lượng đưa cho cha, nhưng chợt nàng phát hiện mình không biết một chữ nào: ". .".
Ký hiệu quanh co lòng vòng này là cái quỷ gì.
Im lặng một lúc lâu, nàng bĩu môi nói: "Cha, người cầm 500 lượng, con sẽ dùng số còn lại".
Thẩm Nhị rút ra một tờ, nói: "Niệm tỷ nhi nên học biết chữ".
Thẩm Niệm xoay cái cổ cứng đờ qua nhìn ông ấy, cảm thấy đồ ăn vặt trong miệng không còn ngon nữa: "!!!"
Biết chữ?
Đùa gì vậy.
Nàng chỉ muốn nằm thôi, không muốn phải vất vả.
Giọng điệu Thẩm Nhị kiên định, vẻ mặt Lý Tú Nương cũng đồng ý.
Nhìn sang Thẩm Càn và Thẩm Khôn, hai huynh đệ di chuyển mắt sang nơi khác không dám nhìn nàng.
Nhưng đôi mắt Mãn ca nhi lại mở to sáng ngời, vô cùng nghiêm túc nói: "A tỷ, để ta dạy cho tỷ".
Thẩm Niệm: "... Ta cảm ơn đệ".
Bị sự u oán nồng đậm trong mắt nàng dọa đến, mấy người Thẩm Nhị liếc nhìn lẫn nhau một cái, đi thôi... Sau đó tất cả đều bỏ chạy không thấy bóng dáng.
Bọn họ cũng không muốn ép Niệm tỷ nhi, nhưng nàng cũng không thể không biết một chữ nào ...
Thẩm Niệm buồn bực xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Mãn ca nhi.
Mãn ca nhi bất đắc dĩ chịu đựng a tỷ tàn phá, nhìn đầu tóc của mình lộn xộn, ánh mắt trầm tĩnh nói: "A tỷ đừng buồn, biết chữ rất đơn giản nha, a tỷ thông minh như vậy sẽ học được nhanh thôi".
"... Nói như vậy cũng không sai". Thẩm Niệm hừ một tiếng nói.
Lập tức bị dỗ vui vẻ.
Thẩm Nhị trốn ở góc tường thấy tâm trạng của khuê nữ chuyển biến tốt đẹp liền lau hồ môi trên cái trán.
Không giận là được.
Mặc kệ Thẩm Niệm có nguyện ý hay không, chuyện biết chữ đã được quyết định xong xuôi.
Ăn cơm sáng xong, Thẩm Niệm nói với trong nhà một tiếng rồi cưỡi ngựa đi vào trong huyện.
Thẩm Nhị lắc đầu: "Trông vẫn còn giận đấy".
"Ông cũng không thể mềm lòng được". Lý Tú Nương nghiêm mặt nói: "Chuyện khác đều có thể tùy nàng, nhưng không thể đồng ý với nàng chuyện không muốn biết chữ".
"Ta biết". Thẩm Nhị cười nói.
Bộ dáng tiểu nha đầu phồng mặt giận dỗi còn khá buồn cười.
Nghĩ đến chuyện khuê nữ nói sửa đường cho trong thôn, Thẩm Nhị lấy ra 500 lượng ngân phiếu rồi gọi Thẩm Khôn.
"Khôn ca nhi, con đi tìm lão tộc trưởng nói quý nhân vì cảm ơn Niệm tỷ nhi dẫn đường cho hắn nên định sửa đường cho thôn chúng ta, bảo ông ấy đi đến nhà thôn trưởng một chuyến".
Chuyện tốt đã làm rồi thì chắc chắn không thể cất giấu.
Ông chính là muốn cho toàn thôn đều biết trong thôn có thể sửa đường là vì dựa vào Thẩm Niệm.
Thẩm Khôn cũng đang có suy nghĩ này, lập tức thấy tinh thần trở lên hăng hái.
"Dạ được".
Còn chưa nói xong thì người đã biến mất ở trong sân.
"Không ổn trọng một chút nào". Thẩm Nhị cười mắng một câu.
Nhìn về phía Lý Tú Nương nhắc nhở: "Có lẽ nương sẽ đến tìm việc, bà đi sang nhà bên cạnh trốn hoặc là ở trong phòng đừng lên tiếng, đừng làm cho bà ta tóm được".
"Ta biết rồi". Trong lòng Lý Tú Nương hiểu rõ.
Lão thái thái giống như con mèo ngửi được mùi tanh, một khi bắt được bím tóc nhị phòng thì sẽ rất phiền toái.
Thẩm Nhị thấy nương tử đã hiểu rõ thì cũng hơi mỉm cười rồi đi ra khỏi nhà.
Mỗi tháng thôn trưởng sẽ có lương nên điều kiện nhà thôn trưởng khá tốt, trong nhà cũng là nhà ngói, còn mới hơn Thẩm gia một chút.
Hai bên nói chuyện một lúc mới nói đến chuyện chính.
Thôn trưởng nghe nói Thẩm gia muốn sửa đường cho thôn, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó vui sướng cười thành tiếng.
"Sửa đường tốt! Sửa đường rất tốt a".
"Niệm tỷ nhi nhà ngươi là người tốt".
Đúng lúc này, Thẩm lão tộc trưởng chậm rãi đi tới.
Sau khi ngồi xuống nhìn về phía Thẩm Nhị hỏi: "Nhà ngươi xác định muốn sửa đường cho thôn à?"
"Là sự thật, nhưng không phải là nhà ta sửa đường mà là quà cảm ơn của quý nhân dành cho Niệm tỷ nhi".
Lão tộc trưởng là người sống lâu năm, đôi mắt nhiễm đục hiện lên một tia sáng.
"Chỉ cần sửa đường thì Niệm tỷ nhi chính là ân nhân của toàn bộ thôn, sẽ không có người nói nàng một câu không tốt".
Thẩm Nhị đã đạt được mục đích, trong lòng vui vẻ nhưng ngoài miệng lại nói: "Cái gì ân nhân hay không ân nhân, Niệm tỷ nhi là người trong thôn, tìm kiếm chỗ tốt cho thôn chúng ta là chuyện nên làm, trong lòng con bé cũng rất vui".
Lời này nói ra rất xuôi tai, mọi người đều rất thích nghe.
Lão tộc trưởng vui vẻ lên tiếng trêu Thẩm Nhị: "Ngươi đó, thật là có cái miệng thật biết nói chuyện".
Thẩm Nhị cười hàm hậu, làm như không biết ông đang nói gì.
Lão tộc trưởng không quản Thẩm Nhị giả ngu giả ngơ, nhìn về phía thôn trưởng: "... Làm các hộ nhà phái hai người lớn đi tới từ đường, ta có chuyện muốn nói".
Thôn trưởng đáp: "Ta liền đi thông báo".
Người trong thôn không hiểu có chuyện gì nhưng vẫn đến từ đường trước.
Nhìn thấy lão tộc trưởng thì mọi người càng ngơ ngác hơn.
Đã xảy ra chuyện gì lớn mà cả tộc trưởng cũng xuất hiện thế này?
Thôn Trúc Khê phần lớn đều là họ Thẩm, lão tộc trưởng là người chính trực, rất được mọi người tôn kính.
Nhìn thấy ông ấy thì mọi người đều không nói chuyện, chỉ chờ ông ấy mở miệng.
Lão tộc trưởng cũng không nói dong dài, mở miệng liền nói đến việc chính.
"Các ngươi nhất định đều rất tò mò lý do chúng ta triệu tập mọi người đến đây để nói gì đúng không, hiện tại ta sẽ nói cho các ngươi..."
"Thẩm Niệm nhà Thẩm Nhị mang quý nhân lên núi, quý nhân kia nói muốn cảm ơn nàng. Nhưng Thẩm Niệm là cô nương thành thật nên nói là muốn sửa đường cho trong thôn, bắt đầu từ ngày mai các thanh niên trai tráng làm việc trong đất xong đều phải tham dự..."
Sửa đường?
Nghe được tin tức này, từ đường yên tĩnh giống như đang là nửa đêm.
Thôn trưởng hiểu mọi người kinh ngạc thế nào, bởi vì ban đầu ông ấy cũng khiếp sợ tới choáng váng.
"Các ngươi không hề nghe lầm, Niệm tỷ nhi đúng thật là muốn sửa đường cho trong thôn, sửa đường có chỗ tốt như thế nào thì các ngươi hẳn là đã biết. Trở về dặn dò bà nương trong nhà, đừng làm cho các nàng cả ngày nhìn chằm chằm vào một tiểu cô nương nói thị phi, mỗi người đều lớn rồi mà còn nói chuyện không đúng mực, về sau cần chú ý".
Thôn trưởng răn dạy xong, lão tộc trưởng cũng không nói thêm cái gì, chỉ là ở trong lòng lắc lắc đầu.
Nói như vậy thì sợ là người trong thôn sẽ không để trong lòng.
Nói xong, tất cả mọi người ở đây đều ai về nhà nấy.
Nghe nói trong thôn muốn sửa đường, mỗi nhà đều náo nhiệt lên.
Có một phụ nhân hay lắm mồm bị người làm chủ trong nhà răn dạy cảnh cáo: "Ta cảnh cáo ngươi sau này đừng có truyền tin lung tung về cô nương nhà Thẩm Nhị, đó là hành vi bưng chén kêu nương, ném chén xuống liền chửi má nó, ông đây không quen nhìn".
Sửa đường còn có tiền công, chỗ tốt đều dành cho bọn họ, nếu như bọn họ không biết ơn thì chẳng phải không bằng cả súc sinh sao.
Nhóm phụ nhân đều thành thật đồng ý.
Chỉ có hai ba người tâm tư u ám cảm thấy Thẩm gia lấy chỗ tốt của quý nhân để giành vinh quang, quả thực là mặt dày vô sỉ.
Chỉ là hiện tại toàn bộ thôn đều cảm ơn nhị phòng Thẩm gia, các nàng cũng không dám ngoi đầu tìm việc, chỉ dám hận ở trong lòng.
-
Khi Tiêu Chấp trở lại toà nhà trong huyện, hắn sai người đưa đoá linh chi đỏ kia về Trung Đô.
Sau khi tắm gội xong liền ngồi ở trong sân vẽ tranh.
Trên mặt hắn mang theo ý cười, không còn thấy dáng vẻ lạnh lẽo hung ác khi còn ở Trung Đô, từng sợi tóc đều tản ra sự sung sướng.
Lưu Phong tò mò muốn chết, lấm la lấm lét mà đi lên.
"Thế tử, ta thấy tâm tình của ngài rất tốt, gặp phải chuyện tốt gì sao, cũng làm chúng ta vui vẻ theo một chút đi".
Tiêu thế tử dừng bút lại liếc mắt nhìn hắn, thong thả ung dung nói: "Ngươi đường đường là võ tướng tứ phẩm nhưng lại giống như phụ nhân lắm mồm, thật sự không ra thể thống gì. Đi luyện nguyên bộ kiếm pháp, 50 lần".
Lưu Phong dại ra: "..." Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút.
Thấy thế tử thu hồi tầm mắt, rũ mắt vẽ tranh không giống như đang nói giỡn, Lưu Phong thành thật cầm lấy kiếm ở trong sân luyện lên.