"Tứ thẩm là hổ giấy, nếu tỷ càng sợ bà ta thì bà ta sẽ càng quá đáng, khi nào cần phản kháng thì tỷ cứ phản kháng. Thỏa hiệp chưa chắc đã có thể mang đến sự ấm áp như tỷ mong muốn đâu, tỷ suy ngẫm lại đi. Nếu có cần giúp đỡ thì có thể đến tìm ta".
Thẩm Niệm có ấn tượng không tệ đối với Phán Nhi tỷ, đây là cây măng tốt mọc ra từ tre xấu, cho nên nàng nhiều lời hơn một chút.
Chưa từng có người nào nói với nàng ấy những lời thế này, có thể biết trong lòng Thẩm Phán Nhi có gợn sóng lớn thế nào.
"... Cảm ơn".
Thẩm Niệm lắc đầu, nàng đưa một túi quả ngọt cho nàng ấy, chớp mắt nói: "Giấu thật kỹ để ăn đi".
Nói xong đã trở về sân nhị phòng.
Bên ngoài, tiếng Cao Nguyệt Hồng mắng Thẩm Phán Nhi vô cùng chói tai.
"Đi ra ngoài đưa đồ mà đến tối muộn như vậy mới về, ở trong nhà không được sao, ngươi là đứa được nuôi dạy, đừng có bắt chước theo những thứ không được nuôi dạy kia, hỏng thanh danh của ngươi rồi thì ai muốn ngươi nữa. .".
Thẩm Phán Nhi không nói gì, trong đầu chỉ hiện lên cuộc gặp gỡ ở nửa khắc trước.
Một bóng người từ trong chỗ tối nhảy ra ôm lấy nàng ấy, cái miệng thối hoắc hôn lên cổ của nàng ấy... Cảnh tượng ghê tởm đến mức trong dạ dạy của Thẩm Phán Nhi cuộn trào lên từng đợt, nàng ấy đột nhiên nôn ra.
Lần đầu tiên sự thù hận lớn lên trong trái tim đã tê liệt của nàng ấy.
Cao Nguyệt Hồng thấy Thẩm Phán Nhi nôn ra như vậy, bà ta chán ghét lui lại mấy bước.
Không biết nghĩ đến điều gì mà ánh mắt bà ta trở nên vô cùng khác lạ, tựa như đang nghi ngờ điều gì.
Nha đầu chết tiệt này khi không lại nôn thế này, chẳng lẽ đã làm chuyện đáng xấu hổ gì?
Suy nghĩ này vừa nảy lên trong đầu, cuối cùng vẫn không đè nén xuống được.
Cao Nguyệt Hồng u ám nhìn chằm chằm Thẩm Phán Nhi bằng ánh mắt đáng sợ.
Thẩm Phán Nhi bị đánh chửi từ nhỏ nên lá gan vô cùng nhỏ, bị nhìn chằm chằm như vậy, nỗi hận thù vừa dâng lên được một chút đã bị dọa cho biến mất, cơ thể run rẩy.
Mà biểu hiện này của nàng ấy lại khiến cho Cao Nguyệt Hồng càng thêm tin tưởng vào nghi ngờ của mình.
"Nha đầu ti tiện không biết xấu hổ này!"
Hai bàn tay bà ta đánh tới.
Khuôn mặt Thẩm Phán Nhi phút chốc sưng lên.
Cao Nguyệt Hồng vẫn chưa hả giận, bà ta lôi kéo tóc của Thẩm Phán Nhi vào trong phòng.
"Nương, con đau". Giọng nói của tiểu cô nương vô cùng nhỏ còn mang theo sự nức nở.
Da đầu như sắp bị kéo xuống, trong vô thức Thẩm Phán Nhi hơi quay đầu về phía bên Cao Nguyệt Hồng, khiến cho một vệt đỏ trên cổ của nàng ấy lộ ra.
Cao Nguyệt Hồng nổi điên.
Trong mắt của bà ta thì đây chính là bằng chứng cho việc nha đầu chết tiệt không biết xấu hổ này làm chuyện xằng bậy bên ngoài.
"Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ, cái thứ vứt đi này, mặt của lão nương đều bị ngươi làm cho mất hết rồi, hôm nay ta không thể không đánh chết ngươi. .".
Cơn giận dâng đến não, Cao Nguyệt Hồng vớ lấy cây chổi ở góc tường đánh tới tấp lên người Thẩm Phán Nhi.
"Ta cho ngươi dám làm chuyện hèn hạ, ta cho ngươi dám lẳng lơ, ngươi có bao nhiêu tuổi đầu mà đã dám quyến rũ nam nhân, ngươi có biết xấu hổ không hả, ta đánh chết ngươi cái thứ không biết xấu hổ này!"
Thẩm Phán Nhi còn chưa ăn tối đã bị đưa ra bên ngoài, cơ thể yếu ớt còn bị đánh liên tiếp khiến cho người lập tức hôn mê bất tỉnh.
Trong lòng Cao Nguyệt Hồng vẫn còn nổi giận, bà ta hận không thể khiến cho nữ nhân không biết xấu hổ này chết quách đi cho rồi, bà ta nhốt nàng ấy ở trong phòng mặc cho nàng ấy nằm trên mặt đất cũng không quan tâm.
Cuối cùng chỉ hứ một tiếng rồi xoay người rời đi.
Căn phòng trở nên tối tăm.
Tiểu cô nương nằm trên mặt đất vô cùng chật vật, trái cây trong lòng ngực bị đè ép nên vỡ ra, trước người tràn ra một mảnh đỏ ửng giống như máu.
Khuôn mặt nàng ấy tái nhợt, hô hấp yếu ớt.
Ánh trăng cũng không thể chiếu sáng vào căn phòng lạnh lẽo.
Lúc này Tiêu Chấp có chút thất thần, vừa rồi ở bên ngoài hắn gặp phải cô nương kia trông rất quen.
Chỉ có điều hắn không nhớ được đã từng gặp ở nơi nào.
Thẩm Niệm vừa mới nói một câu nhưng không nghe được câu trả lời, nàng quay đầu nhìn Tiêu Chấp ở trước mặt, vươn tay vẫy vẫy ở trước mặt hắn.
"Nghĩ cái gì vậy, ta hỏi ngươi mà ngươi cũng không trả lời". Thẩm Niệm không vui bĩu môi.
"Xin lỗi". Tiêu Chấp lập tức hoàn hồn, giọng nói mang theo sự xin lỗi.
Thẩm Niệm đưa ra ba ngón: "Ba con cá nướng".
Trên khuôn mặt tuấn tú của Tiêu thế tử lộ ra nụ cười yếu ớt chiều chuộng, hắn nhỏ giọng nói: "Thích ăn cá nướng đến vậy à?"
"Ừm". Thẩm Niệm mở to mắt nhìn, vẻ mặt đầy chờ mong.
Phu nhân muốn ăn thì hiển nhiên Tiêu Chấp sẽ không từ chối, hắn lập tức đồng ý: "Được".
Cho nên hiện tại, trong cảm nhận của phu nhân thì tay nghề nướng cá của hắn là số một đúng không?
Tiêu thế tử rối rắm muốn hỏi, nhưng cũng không biết nên hỏi thế nào nên chỉ có thể chịu đựng.
Giải quyết ba con cá nướng, Thẩm Niệm cảm thấy vô cùng mỹ mãn mà nhắc đến chuyện quan trọng: "Nhà ta chỉ có ba phòng dành cho người ở, đêm nay huynh đến phòng của ca ta ngủ cùng được không?"
Khách nghe theo chủ, Tiêu Chấp không có ý kiến gì, cũng không dám có ý kiến.
"Được".
Thẩm Niệm khen nói: "Ta quả nhiên không nhìn sai! Huynh rất khác biệt".
Không giống như ngũ thúc kia, đọc mấy năm sách vở đã quên mất mình họ gì.
Cứ nghĩ hắn ta giỏi.
Tiêu Chấp biết rõ nàng chỉ thuận miệng khen, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất ấm áp.
Thầm mắng bản thân mình thật vô dụng, trên mặt thế tử cũng bình tĩnh lại.
Sau khi sắp xếp chỗ cho quý nhân xong, giao người cho đám người đại ca, Thẩm Niệm liền trở về phòng.
Ở cùng phòng với quý công tử có gia thế không bình thường, điều này khiến ba huynh đệ Thẩm Càn có áp lực không hề nhỏ.
Rõ ràng vị công tử này ôn hòa lễ phép, nhưng mỗi khi bị người này nhìn chăm chú bằng ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng kia, bọn họ đều cảm thấy như bị Thái Sơn đè đầu, luôn vô thức muốn đứng lên.
". .".
Tiêu Chấp ở nơi này còn tự do hơn so với ở Vương phủ.
Hắn cho rằng buổi tối sẽ không ngủ được hoặc cả đêm sẽ nằm mơ, không ngờ một đêm không mộng, sau khi tỉnh lại nét mặt sáng bừng, toàn thân càng thêm tuấn tú.
Khởi đầu suôn sẽ, lên kế hoạch trước rồi hành động sau, sớm hay muộn thì điều mong muốn cũng sẽ thành hiện thực.
Thế tử biết đạo lý hăng quá hóa dở, nên sau khi đứng lên rửa mặt liền để lại ngân phiếu hai ngàn lượng, coi như đây là tiền công đã dẫn hắn lên núi lần này, rồi cưỡi ngựa rời khỏi thôn Trúc Khê.
Tiếp theo nên tìm lý do gì để trở lại đây, trên đường trở về huyện thì trong đầu thế tử luôn là vấn đề này.
Cả nhà nhị phòng Thẩm gia nhìn ngân phiếu trên bàn, trong lúc nhất thời không ai nói gì.
Ngoài Thẩm Niệm và Mãn ca nhi ra thì Thẩm Nhị hít sâu mấy cái.
Hai ngàn lượng!! Ông ấy không còn tỉnh táo được nữa.
Thẩm Niệm thấy nửa ngày trời cũng không có ai nói gì liền gõ nhẹ cái bàn: "Mọi người thất thần làm gì?"
Mọi người đều nhìn về phía nàng.
"Muội không phấn khích sao?" Thẩm Khôn không thể tin nói.
Đây chính là hai ngàn lượng đó!
"Cái này thì có gì để phấn khích, sau này loại tình huống như thế này sẽ còn nhiều nữa, cho nên mọi người làm quen sớm một chút là được". Thẩm Niệm giả vờ lạnh lùng.
Thẩm Nhị và những người khác: ". .".
"Niệm tỷ nhi, con là người đã góp công lớn trong việc kiếm được số tiền này, con quyết định nên phân chia thế nào đi". Thẩm Nhị nói.
"Chuyện này thì có gì khó. .". Thẩm Niệm vô cùng bình tĩnh: "Số tiền cụ thể không thể nói ra bên ngoài, nếu không cuộc sống của nhà ta sẽ không còn yên bình nữa, như thế này đi, 1500 lượng sẽ là của con, còn 500 lượng thì chúng ta đào đường trong thôn trước, nếu còn dư thì đưa cho người đi vào trong núi giúp đỡ".
Đường trong thôn gồ ghề lồi lõm, nàng thấy cũng nên sửa lại.
Nói thật, những người ở lại trong thôn thì không ai là không muốn làm lại đường.
Hai mắt Thẩm Nhị bừng sáng: "Có thể làm đường sao".