Thẩm Nhị đi qua đi lại xem xét.
Dựa theo số nhân sâm rừng mà Thẩm Đại đã cất giữ mà suy ra kết luận: "Nhân sâm rừng đã được mười năm tuổi, giá trị ít nhất cũng là năm sáu lượng".
Rễ đã mục nát, nếu không chắc chắn sẽ còn bán được nhiều hơn.
Năm sáu lượng đối với một nhà nông mà nói là một số tiền vô cùng lớn, nhất là Ngưu Đại Sơn vừa mới rút được nhân sâm rừng ra, ông ấy có cha già nằm liệt giường và mẹ già có bệnh về mắt, thêm mấy đệ muội còn chưa lớn, cho nên nhân sâm rừng này đối với Ngưu Đại Sơn mà nói chính là cọng rơm cứu mạng.
Đôi mắt Ngưu Đại Sơn mở lớn: "Thẩm Nhị ca, ngươi nói thật chứ?"
Thẩm Nhị không nghĩ mình sẽ nhìn nhầm: "Sao có thể giả được, không tin ngươi cứ chờ sau khi xuống núi liền đến tiệm thuốc hỏi một chút".
Ngưu Đại Sơn vội nói: "Không có, ta tin".
Nói xong hốc mắt cũng đỏ.
"Chỉ là ta có chút không thể tin được".
Không ngờ người xui xẻo như ông ấy mà còn có lúc may mắn như vậy.
Thẩm Nhị biết Ngưu Đại Sơn sống cũng không dễ dàng gì, tâm tình ông ấy phức tạp chỉ biết vỗ bờ vai của Ngưu Đại Sơn an ủi, nói: "Sau này sẽ tốt thôi".
Không lời nói nào có thể khiến sự cảm động giảm xuống, Ngưu Đại Sơn cảm thấy năng lượng tràn trề, ông khiêng ba túi chứa cây trẩu, không cho người nào giúp đỡ mà đi xuống dưới chân núi.
Thẩm Niệm thấy ông ấy đi sai hướng vội gọi: "Thúc, đi ngược rồi".
Ngưu Đại Sơn dừng chân lại, trên khuôn mặt chất phác đỏ bừng, khi quay trở về luôn nép ở phía sau đám người.
"Ha -"
"Ha ha ha ha..."
Một đám người vốn muốn nhịn xuống nhưng vẫn không thể kiềm được mà bật cười thành tiếng, tiếng cười cũng giống như lây bệnh, hết đợt này đến đợt khác.
Không khí vừa rồi còn có chút nặng nề, trong phút chốc đã thoải mái hẳn lên.
Khi trời dần tối, đám người Thẩm Niệm cuối cùng cũng đi xuống núi.
"Phù!" Giống như đã thoát được cơn ác mộng đáng sợ nào đó, mọi người đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Dưới chân núi có mấy tiểu tử được cử đi canh ở miệng núi.
Thẩm Khôn cũng nằm trong số đó.
Đôi mắt hắn luôn nhìn chằm chằm về cánh rừng, nhìn đến có người xuất hiện thì đầu óc hắn chợt trống rỗng vài giây.
Giây tiếp theo đã lớn giọng gọi: "Xuống rồi, người lên núi đã xuống rồi".
Giọng nói vang thật xa, nghe được tiếng Thẩm Khôn gọi mọi người, không bao lâu tin tức đã truyền khắp cả thôn.
"Nhị ca, ta và cha đã trở về". Thẩm Niệm mỉm cười vẫy tay với nhị ca.
Thẩm Khôn rất lo lắng cho bọn họ, buổi tối khi đi ngủ cũng không ngủ ngon, ở dưới hai mắt đã có quầng xanh tím, nhìn có chút tiều tụy.
"Không xảy ra chuyện gì chứ?" Khi hỏi chuyện, hắn quan sát cha và muội muội từ trên xuống dưới.
Thẩm Nhị đi qua vỗ nhẹ vào vai nhi tử, thiếu niên cũng bình tĩnh trở lại.
Ông ấy hài lòng gật đầu, cười nói: "Có thể xảy ra chuyện gì chứ, về nhà thôi".
Một đám người đi về trong thôn.
Chưa đến cửa thôn đã có một đám người đi đến ở phía sau thôn trưởng.
Nhìn thấy chiếc giỏ trên lưng, trên tay của Thẩm Nhị và mấy người kia phồng lên, khác hoàn toàn với lúc đi vào núi.
Một người dân trong thôn nói vòng vo: "Chuyến đi này thu hoạch không ít nhỉ?"
Núi sâu không ai dám vào, bên trong chắc chắn có không ít thứ tốt.
Trong lòng Vương Nhị Cẩu phấn khích nhưng trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh, ông che miệng giỏ lại: "Cũng không có gì, mấy giỏ này chỉ có ít vịt và trứng vịt thôi, ngoài ra còn đào được một cây nhân sâm rừng có mười năm tuổi".
"Cái gì!!" Một giọng nói xen lẫn sự nghi ngờ vang lên: "Còn có thể đào được nhân sâm rừng à?"
Ai mà không biết nhân sâm rừng đáng giá thế nào, ánh mắt mọi người đều ghen tỵ đến đỏ cả đi.
Thẩm Nhị sợ những người này lén đi lên núi để đào, sợ bọn họ mất mạng nên nhíu mày nói: "Trên núi không chỉ có những thứ tốt mà còn có sói, rắn, báo, hổ. .".
Ông ấy nói xong còn những người khác bổ sung thêm.
Cái gì mà hoa ăn thịt, nhện độc lớn bằng cái mặt, sương mù khiến người ta không nhận ra được phương hướng...
Người cùng thôn lắng nghe như đang được nghe kể chuyện, có lúc hưng phấn, có lúc sợ hãi, tâm trạng như bay bổng lúc lên cao lúc xuống thấp.
Những hy vọng muốn đến trong núi thử vận may vừa mới nhú lên, trong phút chốc đã héo xuống.
Ừm, không phải bọn họ sợ, nhưng mạng người vẫn quan trọng hơn.
Thôn trưởng làm sao có thể không nhìn ra cảm xúc thay đổi của người trong thôn, ông hài lòng gật đầu, nhưng vẫn nói thêm vài câu.
"Những thứ nằm trong núi đều là thứ tốt, chuyện này có ai không biết chứ, tổ tiên đời đời của chúng ta đều biết, nhưng các ngươi phải nghĩ cho kỹ, sau khi vào núi còn có thể quay về hay không, đừng vì để nhặt một quả trứng mà bỏ cái mạng của mình, đến lúc đó để lại cô nhi và góa phụ".
Ông nói đến đây đã dừng.
Lời hay cũng khó thuyết phục một con quỷ muốn chết, nếu vẫn còn có người tìm đường chết vậy thì đó cũng là mệnh số của hắn.
Mọi người hiển nhiên đều đồng ý.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy những gì Thẩm Nhị và những người khác thu hoạch được thì tâm tình liền có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Sớm biết như vậy thì họ đã đi theo lên núi.
Thiệt!
Thiệt thòi lớn!
Những người lên núi sau khi trở về đều trả lời mấy câu hỏi, miễn cưỡng thỏa mãn lòng hiếu kỳ của người trong thôn, sau đó ai về nhà nấy.
Thẩm Nhị thấy sắc trời đã tối nên cũng bảo Tiêu Chấp ở lại.
"Tiêu công tử, thời gian cũng không còn sớm, nếu không chê thì ở lại tệ xá nghỉ một đêm, sáng mai hãy rời đi, ngươi thấy được không?"
Tiêu Chấp cầu còn không được, hắn chắp tay với người Thẩm gia, dịu dàng lễ phép nói: "Vậy xin làm phiền".
Từ nhỏ hắn đã được hưởng nền giáo dục cao nhất ở Đại Việt, mỗi một cử chỉ đều tao nhã đầy ý vị, Thẩm Khôn nhìn mà sửng sốt, trong phút chốc sự yêu thích với vị công tử này đã tăng lên gấp 10 lần.
"Cũng chỉ là chuyện thêm một chiếc giường thôi, không có phiền phức gì cả, Tiêu công tử không chê điều kiện đơn sơ là tốt rồi".
Dọc đường đi, Tiêu Chấp vẫn luôn trả lời mấy câu hỏi của Thẩm Khôn.
Nếu để người ở Trung Đô nhìn thấy dáng vẻ trầm ổn chu đáo này của hắn thì chỉ sợ người ta sẽ cho rằng Tiêu thế tử bị ác quỷ nhập thân...
Thẩm Niệm ở phía trước đi thật nhanh, khi đến cửa nhà liền bị Thẩm Phán Nhi bước theo hướng ngược lại đâm vào.
Nàng thì không sao, còn Thẩm Phán Nhi lại bị đâm trúng khiến cho nàng ấy lui về phía sau vài bước.
Thẩm Niệm vươn tay giữ chặt người lại, nàng hơi nhíu mày hỏi: "Phán Nhi tỷ, đã trễ thế này sao tỷ còn ở bên ngoài?"
Thẩm Phán Nhi bị người ta giữ chặt, phản ứng đầu tiên chính là muốn vùng vẫy.
Chờ đến khi nhìn thấy mặt của Thẩm Niệm thì khuôn mặt sợ hãi của nàng ấy mới trở lại bình thường.
"... Không sao". Nàng ấy nhỏ giọng nói.
Dừng một lúc giống như lấy hết dũng khí, nói thêm một câu: "Cảm ơn muội".
"Không sao, vừa rồi tỷ mới nhìn thấy gì sao? Ta thấy sắc mặt tỷ không được tốt cho lắm". Thẩm Niệm thẳng thừng hỏi.
Vừa rồi.
Trong mắt Thẩm Phán Nhi lộ ra vẻ sợ hãi, cơ thể run rẩy nhưng vẫn không nói gì.
"Không, không có việc gì".
Thẩm Niệm thấy nàng ấy không nói thì nàng cũng không hỏi nhiều, nàng lấy trái cây đưa đến bên miệng Thẩm Phán Nhi nói: "Há miệng".
Thẩm Phán Nhi ngoan ngoãn há miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng, hương vị ngọt ngào lan tỏa khắp trong miệng.
Trong phút chốc, vị ngọt đã xua tan nỗi sợ hãi và cực khổ ở tận đáy lòng nàng ấy.
Đây là lần đầu tiên tiểu cô nương nếm được vị ngọt.
Hóa ra là như thế này.
Khóe miệng nàng ấy cong lên, rụt rè, thanh tú, có sự xinh đẹp của thiếu nữ.