Phía trước.
Người trong thôn như hổ rình mồi, báo đen cũng không thể bước về phía trước nên hai bên chỉ im lặng giằng co.
Nghe được lời quý công tử nói, trong không khí căng thẳng đã dịu đi rất nhiều.
"Tất nhiên rồi, người trong thôn chúng ta thật sự không tệ đâu, tuy vẫn có những thành phần không tốt, nhưng phần lớn đều là người tốt". Vương Nhị Cẩu như mèo khen mèo dài đuôi.
"Phụt!" Cảm xúc của Thẩm Niệm đến nhanh cũng tan nhanh, nàng không nhịn được mà bật cười thành tiếng: "Ta có nghe nói qua một câu, một con sâu làm rầu nồi canh".
Mặt mọi người đều tái đi: ". .". Đừng tự chôn mình như thế được không?
Thẩm Niệm phát hiện bóng dáng bọn họ đều toát ra một tia oán hận, nàng sờ sờ mũi, đi ra khỏi vòng bảo vệ.
"Con báo này sao lại thế này, nó đang xem chúng ta như những tên ngốc mà đùa giỡn sao, cứ chậm chạp mệt chết đi được".
Thẩm Nhị liên tục bị hành động của Thẩm Niệm làm căng thẳng.
Vừa thấy nàng đi ra ngoài thì ông ấy đã nhảy ra nhào đến bắt lấy nàng.
Ông ấy đành phải nói: "Con đừng xông lên nữa, cha không chống đỡ được đâu".
Thẩm Niệm đúng là muốn xông lên thật, một quyền tiêu diệt con báo chặn đường này...
Nghe Thẩm Nhị nói làm nàng đột nhiên thấy chột dạ, đảo mắt một cái liền nói lời vô cùng nghiêm chính: "Con không có! Con chưa từng nhìn thấy báo đen nên muốn tới nhìn xem".
Nói như rất chân thật.
Thẩm Nhị: ". .". Con xem cha mình là kẻ ngốc sao, không thấy được sự nóng lòng muốn thử trong mắt con à?
Đúng lúc này, thanh âm lạnh lùng của Tiêu Chấp vang lên: "Con báo chạy rồi, chúng ta có thể xuống núi".
Thẩm Niệm nhìn qua...
Áo da báo cho nương của nàng đã không còn nữa!
Sau sự xuất hiện của con báo đen như một khúc nhạc đệm, Thẩm Niệm và những người khác gặp những con nhện to như cái chén, những con côn trùng có cánh sặc sỡ, những bông hoa há to miệng lộ ra hàm răng sắc bén...
Đáng sợ đến mức mọi người không có lòng nào để nói chuyện, mang theo thần kinh căng thẳng đi về phía chân núi.
Khi đi qua một khu rừng, vài người bị trái cây cứng có màu vàng xanh đập vào đầu.
Bụp bụp bụp vài cái, khiến đầu bị đập đến ngốc ra.
Một đám người tức giận nói: "Lại là quả này, không ăn được, không dùng được, còn làm người khác bị thương, thật đáng ghét mà, còn mọc khắp núi này nữa".
Thẩm Nhị cũng bị đập trúng, ông ấy xoa xoa đầu nhe răng nói: "Cái thứ này mà có thể ăn được thì nó đã sớm bị kéo xuống sạch sẽ, làm gì có thể để nó đập trúng người như thế này".
"Đúng vậy. .".
Mỗi năm đều bị đập cho vài phát, một đám người nghĩ đến mà bực bội.
Thẩm Niệm nhặt một quả lên, vui mừng nói: "Đây là cây trẩu đúng không?"
"Đúng vậy". Thẩm Nhị nói: "Chúng có ở khắp nơi trong núi, mọc thành từng chùm chỉ tiếc là không dùng vào đâu được".
"Ai nói không thể dùng chứ!" Thẩm Niệm nhận ra quả này mà vô cùng phấn khích.
Quả này đúng là không quá có ích. ... Nhưng đây chính là nguyên vật liệu để làm ra dầu.
Nàng nhìn xung quanh phát hiện có rất nhiều cây trẩu liền vô cùng vui mừng.
Đột nhiên nàng nhìn về phía Tiêu Chấp, đôi mắt sáng như sao: "Tiêu Cẩn Chi, chúng ta cùng nhau kiếm đồng tiền lớn được không?"
Một câu nói quen thuộc khiến Tiêu thế tử run sợ.
Kiếp trước hắn không xem trọng chuyện này, trong lòng hắn chỉ có hận thù và luôn nghĩ cách báo thù nên đã lạnh lùng từ chối.
Càng từ chối dứt khoát bao nhiêu thì sau này liền có bấy nhiêu hối hận.
"... Được". Tiêu Chấp không chút do dự đáp.
Hắn biết phu nhân muốn mượn thế lực của hắn, nhưng hắn không quan tâm.
Phu nhân muốn mượn thì hắn sẽ dâng nó đến trước mặt nàng.
Vẻ mặt Thẩm Nhị ngốc ra: "Niệm tỷ nhi, các con đang nói gì vậy, cái gì mà kiếm đồng tiền lớn?"
Nói xong ông ấy chỉ vào quả màu vàng xanh ở trên mặt đất: "Dựa vào cái này... ?!"
"Chỉ dựa vào cái này!" Thẩm Niệm nói lời chắc chắn: "Thứ này có thể tạo ra dầu, không phải là dầu để ăn mà là dầu thắp sáng, vải dầu, giấy dầu, xà phòng, có rất nhiều tác dụng".
"Con sẽ lấy ví dụ cho mọi người biết, chắc mọi người đều biết giấy dầu đúng không, dùng thứ này là có thể làm ra dầu để tạo ra giấy dầu, dù có dùng dao nhỏ để cắt nó thì cũng sẽ không cắt được".
"Không chỉ như vậy, quét dầu từ cây trẩu này lên trên gia cụ, có thể phòng ẩm không thấm nước, gỗ trong nhà cũng không nhanh chóng bị hư hỏng...".
Nói đến giấy dầu, nàng liền muốn đổi cửa sổ giấy.
"Giấy mà dao rạch cũng không rách à?" Thẩm Nhị khẽ nói, giọng điệu khó nén được vẻ sợ hãi: "Con không nói quá đấy chứ?!"
Ông ấy thông minh như vậy. vừa nghe khuê nữ nói vậy đã biết nàng nói kiếm đồng tiền lớn là có ý gì.
Nhưng nếu là thật, vậy chắc chắn có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Thậm chí còn có khả năng đưa tất cả người trong thôn giàu có lên.
Thẩm Niệm hơi nâng cằm lên nói: "Có phải hay không thì cha cứ chờ con làm ra là sẽ biết".
Tiêu Chấp nhìn dáng vẻ đắc ý của tiểu cô nương mà chỉ biết lắc đầu.
Hắn nhìn xung quanh, nhớ kỹ nơi này giúp nàng.
Hắn biết phu nhân thường không nhớ đường, đều dựa vào cảm giác để đi.
Đầu óc Vương Nhị Cẩu ngốc nhưng ông ấy biết ôm đùi.
Nghe xong lời nói chuyện giữa Thẩm Nhị và Thẩm Niệm, ông ấy lập tức nằm liệt trên mặt đất ôm chặt đùi Thẩm Nhị: "Thẩm Nhị, có phải chúng ta đã cùng nhau lớn lên không?"
Điều này khiến Thẩm Nhị ngốc ra, suýt chút nữa đã đá người kia đi: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Vương Nhị Cẩu quyết không buông tay, tiếp tục nói: "Ngươi nói trước đi có phải hay không, có phải hay không hả?"
"Phải phải phải". Thẩm Nhị như hoàn toàn hết cách: "... Có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng đi".
Kéo quần người ta làm gì, khuê nữ của ông ấy còn ở bên cạnh đấy.
Vương Nhị Cẩu từ một hán tử thô kệch trở thành một cái bánh quai chẻo lớn, ông ấy lớn tiếng nói: "Nếu nhà ngươi làm gì thì mang theo ta với".
Đám người Lư Đản nhìn sự vô liêm sỉ của Vương Nhị Cẩu, sắc mặt cũng đỏ bừng.
Huynh đệ này không biết xấu hổ như thế, làm cho người làm gì cũng cần mặt mũi như bọn họ có vẻ rất thụ động.
Thẩm Nhị: ". .".
Sau khi im lặng một lúc lâu, ông ấy lập tức rút chân về ra vẻ ghét bỏ nói: "Chuyện này mà cũng cần ôm đùi như thế, cốt khí của một nam nhân đâu rồi?"
Những hán tử nơi đây đều có sự ăn ý đến bất ngờ.
Bọn họ đều cùng nhìn về phía Thẩm Nhị, ánh mắt rất thẳng thắn, như muốn nói cần gì cốt khí chứ, cầu mang theo bọn họ!!!
". .". Thẩm Nhị đã trải qua cả nửa đời người nhưng chưa từng cảm thấy cạn lời như lúc này: "Được rồi, tất cả đều là người đã có tuổi, cần gì chơi trò này nữa, mau đi hái mấy quả này đi".
Dứt lời, cũng không quan tâm đến đám người đột nhiên nổi điên này, ông ấy bắt đầu hái quả trẩu.
Vương Nhị Cẩu và mọi người cũng lập tức nghiêm tức lấy bao tải ra bắt đầu hái theo.
Giữa tháng mười đến đầu tháng 11 đúng là thời điểm để hái quả này.
Bọn họ đến đây cũng vừa đúng lúc.
Ai cũng đều là nông dân nên làm việc rất nhanh nhẹn, không bao lâu đã chứa đầy mấy túi.
Thẩm Niệm vội cản người: "Hái hai ba túi là được, về nhà trước để thử xem hiệu quả, sau khi chắc chắn có thể sử dụng được thì mới cho người đi hái nữa".
Đúng lúc này, phía sau vang lên một tiếng phàn nàn: "Củ cải trắng lớn này có nhiều râu quá. .".
Củ cải trắng còn có râu à?
Thẩm Niệm xoay đầu nhìn.
Hửm, vật kia có hơi giống dược liệu mà đại bá có.
"Cha, người xem đồ vật kia đi, có phải rất quen mắt không?" Nàng lôi kéo tay áo Thẩm Nhị nói.
Thẩm Nhị đưa mắt nhìn sang cao giọng nói: "Nhân sâm rừng?!"
Ông ấy vừa dứt lời, tay của hán tử rút nhân sâm rừng như rút củ cải run lên, đồng tử đột nhiên mở to.
"Thẩm Nhị ca, ngươi vừa nói cái này là gì?"
Cho dù ông ấy không có học thức nhưng ông ấy cũng biết nhân sâm rừng là đồ đáng giá.
Ông ông ông ông... Nhổ được nhân sâm rừng à?!