Biểu cảm của Thẩm Niệm có hơi đắc ý, giống như nàng đã đào được một bảo vật gì đó và thành công chia sẻ với người thân.

Tiêu Chấp thấy vậy thì ý cười trong mắt cũng tăng lên.

"Nếu Thẩm bá phụ thích thì hôm nào cháu lại nướng cho người"

Không thể lãng phí cơ hội nào để lấy lòng nhạc phụ tương lai.

Thẩm Nhị cũng biết rõ chuyện trong thiên hạ làm gì có bữa cơm nào miễn phí, nghe vậy ông ấy cười nói: "Không cần, không cần, ta đã được biết trên đời này có món ngon như thế này, như vậy đã chiếm lợi từ công tử rồi, nếu còn có lòng tham muốn tiếp tục thì trời cũng không nhìn được"

Câu trả lời này của ông ấy cũng đã được Tiêu Chấp đoán từ trước, Tiêu thế tử cũng đã sớm nghĩ ra lý do rồi.

"Thẩm bá phụ khách sáo rồi, là Thẩm cô nương đã cứu mạng ta nên nướng thêm mấy con cá đã tính là gì"

Nếu có thể thì hắn còn hận không thể đóng gói chính mình đưa cho phu nhân.

Trong lòng Thẩm Nhị muốn giữ khoảng cách giữa Niệm tỷ nhi và vị công tủ này, cho nên ông ấy cũng không miệt mài bám theo đề tài này.

"Tiêu công tử mới là người khách sáo, không nói tới chuyện chúng ta đưa ngươi vào núi nên việc đưa ngươi an toàn đi xuống là chuyện đương nhiên, mặc dù nhìn thấy người lạ bị thương thì chúng ta cũng sẽ cứu, công tử không cần để ý nhiều làm gì"

Biểu cảm Tiêu Chấp nghiêm túc, vô cùng kiên quyết nói: "Bá phụ không cần khuyên, phu tử đã dạy rằng người khác giúp mình dù chỉ là một giọt nước thì cũng phải báo đáp ân tình ấy bằng cả một hồ nước, huống chi đây còn là đại ân nhân cứu mạng của tại hạ, nếu không báo đáp thì trong lòng ta sẽ thấy không yên"

Nói đùa à, hắn vất vả lắm mới "nợ" được ân tình này với phu nhân, làm sao có thể vì dăm ba lời mà xóa bỏ được?

Những câu nói của Tiêu Chấp rất có lý, nên Thẩm Nhị không thể phản bác được.

Khi ánh mặt trời dâng cao qua đầu, người trong thôn liền thu hoạch tràn trề mà xuống núi.

Thẩm Niệm nhướng mày: "Được thu hoạch lớn như vậy, không tệ, không tệ, chắc là các thím sẽ vui mừng tới không ngủ được mất"

Mọi người đều cười ha ha.

"Cũng nhờ vào phúc của cháu"

"Hiếm khi đi lên núi sâu một chuyến thì đương nhiên là chúng ta phải nhặt đủ".

"Chúng ta cũng biết rất rõ, núi sâu này nếu không có ngươi dẫn theo thì ai dám đến chứ, lần này nhân lúc có Niệm tỷ nhi ở đây, chúng ta nhặt mấy cái trứng vịt về, có thể luộc mà cũng có thể rán lên ăn, ha ha ha".

Một đám hán tử muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra thành lời.

Thẩm Niệm nhìn gương mặt tươi cười chất phác hài lòng của bọn họ thì trong lòng cũng vui lây.

"Mọi người đều rất vui đúng không, nếu vui mừng đủ rồi thì mau xuống núi thôi, trước khi trời tối chắc cũng đã trở về trong thôn".

Mọi người cũng không có ý kiến khác, thu dọn mọi thứ xong thì đều đi xuống chân núi.

Đến con đường mà Thẩm Niệm thường đến, những vật nguy hiểm trên đường đều đã được nàng dọn sạch sẽ, cho nên khi đi đến đoạn này dường như không gặp được nguy hiểm gì.

Còn một con đường tắt khác để xuống núi, nhưng con đường này khó đi lại còn nguy hiểm hơn.

Cây cối rậm rạp, sương mù dần dâng lên, những người phía sau không còn thấy bóng dáng của người phía trước.

Bốn phía đều là rừng cây, thỉnh thoảng sẽ phát ra một tiếng xào xạc vô cùng dọa người.

"Niệm, Niệm tỷ nhi, con đường này không đúng cho lắm". Một người trong thôn cẩn thận nhìn xung quanh, cất giọng hỏi.

Nếu Thẩm Niệm đã dám dẫn bọn họ đi con đường này, vậy thì nàng vẫn có thể bảo vệ bọn họ

Sức mạnh tinh thần giữ mọi người ở trong một vòng bảo vệ, để chỉ cần phát hiện ra vấn đề nào thì sẽ thuận tay giải quyết.

Tiêu Chấp bước đi thật nhẹ nhàng, chậm chạp, nhìn như không nhanh nhưng thật ra đang theo sát bên cạnh Thẩm Niệm.

Hắn ở vị trí không xa, không gần, khoảng cách vừa đủ để có thể cứu nàng ngay lập tức khi gặp phải nguy hiểm.

Nàng bảo vệ người trong thôn, còn hắn bảo vệ nàng.

Thẩm Niệm không chú ý đến tâm tư của Tiêu Chấp, nàng giải thích: "Con đường này xuống núi sẽ tiện hơn".

"Mọi người theo sát ta, nếu có vấn đề gì thì gọi ta".

"Được rồi". Những người cùng nhau lên núi không biết là do gan lớn hay vì điều gì khác mà lại không hề sợ hãi, giọng điệu đáp lại rất nhẹ nhàng.

Thẩm Niệm không hiểu vì sao, nàng liền quyết định không nghĩ nữa.

Cô nương thẳng tính, chưa từng làm khó xử chính mình.

Đi được ba mươi phút, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt đột ngột sáng ngời khiến người ta cảm thấy sương mù dày đặc khiến người ta bất an đã biến mất.

Khi thấy rõ được người đi cùng mình, mọi người đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Thẩm Niệm vừa quay đầu nhìn lại liền thấy một màn như vậy, có chút ngốc ra: "... Ta còn tưởng mọi người thật sự không sự chứ".

Hóa ra chỉ giả vờ thôi.

Cha Đại Bàng ngây ngô gãi đầu, cười nói: "Chẳng phải do chúng ta không muốn gây áp lực cho ngươi sao. .".

"Đúng vậy, khi đó sợ hãi cũng không được gì, không bằng toàn tâm toàn ý tin tưởng ngươi". ...

Qua khỏi một chuyến này, sự hiểu biết của Thẩm Niệm đối với người trong thôn cũng đã có thay đổi rất lớn.

Họ đều là những người rất giản dị và tốt bụng.

Hưu!!

Đi được vài bước trong rừng, một con báo màu đen đột nhiên xuất hiện.

Thân hình to lớn, con thú có đôi mắt màu nâu vô cùng lạnh lùng, hàm răng sắc nhọn khiến người ta cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Không ai nói gì, trong không khí lan tràn sự giằng co trì trệ.

Thẩm Niệm nhìn con báo đen này liền cảm thấy màu lông không tệ: "Cha, người cảm thấy dùng da con báo này để làm một lớp áo khoác cho nương thế nào?"

Nàng vuốt cằm, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

Thẩm Nhị bị kinh sợ tới muốn đánh nàng.

Đây chính là con báo đấy!!!

Lấy con dao phay từ bên hông ra, đôi mắt nhìn chằm chằm con báo đen kia, ông ấy đi đến trước người Thẩm Niệm che chắn nàng thật cẩn thận.

"Mọi người không cần sợ, một khi chúng ta hoảng sợ là con dã thú này sẽ điên cuồng lên, vậy thì cả đám người chúng ta coi như xong đời". Thẩm Nhị nói.

Hiện tại mọi người chỉ thiếu câu này, khi vừa nghe được lời này thì đều lập tức lấy vũ khí phòng thân ra.

Người cầm lưỡi liềm thì cầm lưỡi liềm, người cầm bùa thì cầm búa...

Trên khuôn mặt giản dị và lương thiện của mọi người đều có mấy phần dũng khí không sợ chết.

Tiêu Chấp nhìn thấy màn này thì như đã sớm đoán được, vẻ mặt cũng không thay đổi gì.

Chỉ có đôi mắt sâu thẳm dừng trên người Thẩm Niệm, không biết suy nghĩ điều gì.

Hắn biết hiện tại lòng cảnh giác của phu nhân mạnh mẽ thế nào, đừng thấy trên mặt nàng cười hì hì nhưng thật ra lại xa cách hơn bất kỳ ai.

Tuy rằng thôn Trúc Khê có những người không tốt, nhưng cuộc sống ở đây lại đậm đà tình người, làm nàng mở rộng lòng mình mà tiếp nhận thế giới này... Đây là do phu nhân chính miệng nói với hắn trong kiếp trước.

Và đây cũng là một trong những lý do này mà Tiêu Chấp chưa từng tiết lộ tung tích của Thẩm Niệm cho Liễu Quốc Công.

Trong mắt Thẩm Niệm mang theo sự hoang mang.

Nàng cảm thấy con người nơi đây thật kỳ lạ.

Rõ ràng yếu kém như vậy.

Vừa sợ hãi con báo nho nhỏ này.

Nhưng lại lập tức trở nên dũng cảm.

Dám rút dao ra để chiến đấu với dã thú trong mắt bọn họ.

Chẳng phải bọn họ nên bỏ chạy sao?

Giống như người thường ở mạt thế, vì mạng sống mà họ phải phản bội cả dị năng giả mà giây trước còn cứu lấy họ.

Đây không phải là lựa chọn mà người bình thường nên làm sao?

Thẩm Niệm được bao vây ở chính giữa và chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Nhị và những hán tử trong thôn.

Không cao nhưng cảm thấy rất an toàn.

Nàng cảm thấy rất mơ màng. ... Đây chính là nguyên nhân khiến cho dì Tần thà chết cũng muốn thoát khỏi mạt thế sao?

Tiêu Chấp cúi đầu thấy lông mi Thẩm Niệm khẽ động, hiển nhiên tâm trạng lúc này của nàng đang khó có thể bình tĩnh.

"Người trong thôn các ngươi không tệ". Hắn tựa như thuận miệng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play