Sáng sớm hôm sau.
Mọi người ở bên hồ rửa mặt một chút, ánh mắt chờ mong nhìn về phía Thẩm Niệm.
Biết bọn họ đều nhớ thương việc săn mồi và nhặt trứng vịt, Thẩm Niệm khí thế vung tay lên.
"Đều đi bắt đi, đừng rời đi tầm mắt của ta quá xa, có việc thì kêu lớn lên"
Người trong thôn nghe được lời này liền cảm ơn nàng, hai người một tổ đi săn con mồi.
Thẩm Nhị cảm thấy trong núi nguy hiểm, không yên tâm về Thẩm Niệm nên dứt khoát ở lại bảo vệ nàng.
Thẩm Niệm nhìn ra trong mắt cha mình có sự nóng lòng muốn thử liền nói: "Cha, cha cũng đi đi, con ngồi ở đây chờ, nơi nào cũng không đi, cha quay đầu lại là có thể thấy con"
Cũng không biết cha nàng thấy nàng yếu ớt chỗ nào, ngay cả con hổ nàng cũng có thể đánh chết cơ mà...
Nếu không trên đường xuống núi đánh chết một con trước mặt lão cha?!
Thẩm Niệm vuốt cằm cân nhắc, Tiêu Chấp cảm giác trong mắt nàng loé lên tia sáng không thích hợp, lập tức đánh lên tinh thần.
Nhìn về phía Thẩm Nhị nói: "Thẩm bá phụ cứ đi đi, ta sẽ ở chỗ này. Tuy rằng Cẩn Chi không mạnh nhưng vẫn có sức lực gọi người"
Người ta đã nói đến như vậy, Thẩm Nhị cũng không thể lại từ chối, đành phải đi đến chỗ đám người trong thôn cách đó không xa.
"Nơi đó có táo mèo, ngươi có muốn nếm thử không?" Thẩm Niệm đột nhiên hỏi.
Tiêu Chấp nhìn theo mắt nàng, tỏ ra bộ dáng việc công xử theo phép công: "Ngươi đừng nhúc nhích, để ta đi hái"
Nói xong cầm giỏ tre mang theo lên núi hái quả dại.
Đúng lúc này, Thẩm Nhị quay đầu lại nhìn thoáng qua, Thẩm Niệm ngo ngoe rục rịch lập tức ngồi lại tại chỗ.
Nhàm chán lười biếng cầm một cái que gỗ vẽ lung tung trên mặt đất.
Khi không có người lớn thì nàng là vua trong núi, muốn đi chỗ nào thì đi, khi có người lớn bên người, nàng liền biến thành một con chim nhỏ bị nhốt ở trong lồng sắt ...
Thẩm Niệm thở dài một hơi.
Tiêu Chấp rửa quả dại xong trở về liền nghe thấy tiếng thở dài của nàng, hắn hơi dừng động tác.
"Làm sao vậy?"
Thẩm Niệm dùng vẻ mặt ngươi không hiểu: "Ngươi không hiểu"
Cầm một quả dại ném vào trong miệng, vừa thơm vừa ngọt, tâm tình của nàng tốt hơn một chút.
Trong mắt Tiêu thế tử hiện lên sự bất đắc dĩ.
Mang đầu bếp ra cửa thật sự là việc sáng suốt, làm con đường theo đuổi nương tử của hắn dễ dàng hơn.
"Muốn ăn cá nướng không?" Tiêu Chấp nhìn thấy cá trong nước hỏi.
Thẩm Niệm chớp mắt, vẻ mặt chờ mong: "Ngươi biết nướng à?!"
Đôi mắt của nàng như sao trời, lúc này càng sáng hơn sao trời đêm qua.
"Biết một chút" Tiêu Chấp ra vẻ khiêm tốn.
Thẩm Niệm thất vọng nói: "Thì ra ngươi cũng giống ta, chỉ có thể nướng chín, thôi"
Sau khi được ăn cá nướng thơm ngon thì nàng đã không còn muốn ăn cá nướng bình thường nữa.
Tiêu thế tử nghẹn: "..." Quên mất, khiêm tốn ở trước mặt phu nhân là đang bôi đen chính mình.
Hắn biết cho dù nói thế nào cũng không được, Tiêu Chấp dứt khoát dùng hành động nói chuyện.
Động tác nhanh nhẹn bắt con cá, rửa sạch sẽ, móc ra gia vị đã chuẩn bị...
Nhìn cũng ra dáng ra hình.
Không bao lâu sau, một mùi hương nồng đậm truyền đến, Thẩm Niệm mở to hai mắt.
"Thơm quá!!"
Trong lòng Tiêu Chấp có chút đắc ý.
Kiếp trước hắn bị A Uế ngược rất lâu về việc nướng cá.
Phu nhân đi rồi, mỗi ngày hắn đều luyện tập nướng cá, khẩu vị hoàn toàn dựa theo sở thích của nàng, hương vị làm ra đương nhiên sẽ làm người nào đó chảy nước miếng.
"Vừa rồi ta đã nói sai rồi" Thẩm Niệm đột nhiên nói như vậy, làm Tiêu thế tử hốt hoảng cho rằng hắn đã làm sai chỗ nào, ai ngờ nàng tạm dừng một chút lại nói: "Ngươi và ta không giống nhau, ngươi biết nhiều hơn ta"
Biểu cảm của thiếu nữ vô cùng nghiêm túc, hiển nhiên là thật lòng chịu thua.
Trái tim Tiêu Chấp mềm nhũn.
Phu nhân nghiêm túc thật đáng yêu, muốn ôm.
Nghĩ đến tấm da hổ trong nhà, hắn tạm thời từ bỏ ý tưởng này.
Thôi, để mạng lại còn có ích.
Đôi mắt Thẩm Niệm sáng lấp lánh, chờ mong hỏi: "Khi nào có thể ăn?"
"Ngươi đếm đến 10 là được" Tiêu Chấp liếc nhìn nàng một cái cười nói.
Vì ăn được cá thơm ngon, đếm cái gì nàng cũng có thể chịu được, Thẩm Niệm bắt đầu đếm ngược: "10,9, 8..."
Thấy tiểu cô nương cực kỳ phối hợp, mắt Tiêu thế tử càng trầm sâu hơn, món ngon công lược đã có tương lai!
Đếm xong, Thẩm Niệm tiến lại gần Tiêu Chấp.
Mùi hương dễ chịu của cỏ cây trên người nàng như hóa thành một cái lồng trong suốt đưa hai người lại gần nhau.
Tiêu Chấp hít thở đều nhẹ nhàng, có chút thật cẩn thận.
Ánh mắt thế tử sâu hơn, còn thâm thúy hơn bóng đêm tối hôm qua.
Trong lúc nhất thời, tóc gáy Thẩm Niệm dựng đứng, trong lòng nàng cảm thấy bị một loại nguy hiểm nào đó nhắm tới.
Liếc nhìn người bên cạnh, hắn đang đặt cá đã nướng xong lên lá cây, mặt mày cực kỳ nghiêm túc, không có hại.
Thẩm Niệm nhíu mi, trong mắt hiện lên suy nghĩ sâu xa.
Liệu người hoàn toàn không có hại dám cùng người xa lạ vào núi sâu sao?
Có nơi cậy vào là tất nhiên, như vậy thì vị Tiêu công tử này đang cậy vào cái gì?
Thẩm Niệm có chút tò mò.
Tiêu Chấp không muốn cố tình che giấu chính mình, nhưng lúc này, đối mặt với ánh mắt trực tiếp nhiệt tình của phu nhân, hắn vẫn không được tự nhiên quay mặt đi.
"Cá đã xong, tranh thủ lúc còn nóng mà ăn đi"
Đối mặt với món ngon, Thẩm Niệm lập tức bị dời đi sự chú ý.
Nhận lấy lá cây, cầm cá lên cắn một ngụm, tư vị tuyệt vời nổ tung ở trong khoang miệng.
Đôi mắt của nàng sáng hơn, ngay sau đó cong thành một vầng trăng non.
Quá ... ngon!!
"Ăn ngon" Thẩm Niệm bị nóng nhẹ nhàng a một tiếng, nhưng tốc độ lại không hề chậm lại.
Có thể so với cá nướng A Uế làm.
Nghĩ đến tiểu đáng thương kia, suy nghĩ của nàng bay xa một lúc, sau đó nhanh chóng rút về rồi chìm vào cá nướng thơm ngon.
A Uế đang bị người đuổi giết đột nhiên hắt xì một cái, quay đầu tránh thoát ám khí.
Ám vệ Vinh thân vương phủ giây tiếp theo phải ra tay: "..."
Thật mơ hồ!
Thẩm Niệm không hề biết những việc này, nàng ăn hết ba con cá, ăn rất ngon miệng.
Thẩm Niệm và Tiêu Chấp ngồi cách nhau một khoảng cách, thỉnh thoảng trò chuyện một câu, bầu không khí không tính thân thiện nhưng cũng tuyệt đối không lạnh lẽo.
Rõ ràng là người hai thế giới, một người tôn quý trầm ổn, một người thong dong, nhưng hơi thở lại hoà nhập vào nhau.
Thẩm Nhị và những người khác từ xa nhìn một màn này lại có ảo giác đây là một đôi thần tiên không thể quấy rầy.
Phi, mẹ nó không đành lòng quấy rầy, Thẩm Nhị tát nhẹ mình một cái.
Ông đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì thế này? Khuê nữ còn nhỏ mà!
Đúng vào lúc này, Nhị Cẩu Tử đột nhiên nói: "Hai người kia nhìn rất xứng đôi, giống như trời sinh một đôi trong kịch..."
Thẩm Nhị nghe vậy liền tái mặt.
Hoàn toàn không còn sự vui sướng vì thu hoạch phong phú.
"Chó má trời sinh một đôi, Niệm tỷ nhi nhà ta không gả người, ta cũng không phải không nuôi được nàng, thành thân có gì tốt, làm nô tì gì đó cho nhà người khác ư?"
Trong miệng lẩm bẩm, cũng không có tâm tình nhặt trứng vịt gì đó nữa, Thẩm Nhị đi về phía Thẩm Niệm.
Khuôn mặt cha Đại Bàng đầy vui mừng đi đến, không hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, ông khó hiểu hỏi: "Chuyện này là sao?"
Có người chậc một tiếng, lắc đầu nói: "Vương Nhị Cẩu đâm trúng ống phổi của một người cha già"
Cô nương được cưng chiều nhà ai mà bàn tới chuyện cưới hỏi thì đều sẽ luôn khiến cho người cha cảm thấy đau lòng.
Thẩm Niệm nhìn Thẩm Nhị, nàng đưa cho ông ấy một con cá nướng.
"Cha, ăn cá đi, ăn rất ngon"
Thẩm Nhị vừa héo úa đã lấy lại tinh thần ngay, ông ấy nhận lấy cá trong tay khuê nữ đưa đến, trên mặt nở nụ cười tươi như hoa.
"Nào, để cha nếm thử một chút"
Cắn xuống một miếng làm ánh mắt cũng thay đổi.
Trời ạ, đây là loại cá thần tiên gì vậy, thơm quá đi mất. ... Đáng tiếc nương tử không ăn được.
Cũng không sao, ông ấy ăn nhiều hơn mấy phần để bù vào cũng được, trở về sẽ diễn tả lại cho nương tử biết, như vậy xem như bà ấy cũng được ăn.
Nghĩ như vậy ông ấy liền ăn một miếng lớn, còn giơ ngón tay cái lên với Tiêu Chấp: "Tiêu công tử, ngươi nướng cá giỏi thật!"