Cô cô nói cái gì mà đau nàng ta nhất chỉ sợ là giả dối mà thôi.

Thế giới này, người nàng ta có thể dựa vào chỉ có chính mình.

"Chúng ta đi" Lý Ngọc Châu căm hận nói.

Nha hoàn Lục Thiền nghe ra tiểu thư oán trách, khó có thể tin mà trợn to mắt.

Tiểu thư đây là đang trách tội quốc công phu nhân sao?

Ở trong mắt nàng ta, quốc công phu nhân thật sự đã tận tình tận nghĩa với tiểu thư, cũng quá không có đạo lý rồi...

Lục Thiền không hiểu, ngơ ngác giật mình đứng tại chỗ.

Lý Ngọc Châu thấy nàng ta nửa ngày không có động tác, sắc mặt liền lạnh đi: "Lục Thiền"

Lục Thiền lập tức hoàn hồn, vội đáp lời: "Nô tỳ đáng chết"

"... Thôi, đi thôi" Đối với nha hoàn hầu hạ bên cạnh, Lý Ngọc Châu còn tính là dung túng.

Không lâu sau, Lý Ngọc Châu dẫn theo người hầu trở lại sân.

Nàng ta nhìn xung quanh nơi mình ở, trên mặt là vẻ lưu luyến.

Nha hoàn người hầu trong sân đều biết chủ tử đã bị đuổi ra khỏi phủ, trên mặt mỗi người không tỏ thái độ nhưng trong lòng lại bất ổn.

Nô tài như họ, chủ tử tốt thì bọn họ mới có thể tốt, chủ tử xui xẻo thì bọn họ càng xui xẻo.

Hiện tại Lý Ngọc Châu xúi quẩy, người trong sân này đều thấy lo lắng.

Lý Ngọc Châu không muốn bị người cười nhạo, nhanh chóng thu lại ánh mắt lưu luyến, sai bảo Lục Thiền: "Lục Thiền, thu dọn đồ đạc đi, chúng ta lập tức rời khỏi phủ Liễu Quốc Công"

Lời nói thanh cao quả quyết, rất dễ để lại ấn tượng tốt.

Người hầu nhìn nàng ta có thể buông bỏ cuộc sống giàu có ở phủ Quốc Công thì đều sôi nổi liếc mắt nhìn.

Không phải khâm phục Lý Ngọc Châu mà là cảm thấy nàng ta điên rồi.

Một cô nương lập tức cập kê không có gia tộc dựa vào, nếu không có phủ Quốc Công che chở, nói khó nghe chính là bé gái mồ côi, làm mai cũng khó!

Tại sao lúc này vị biểu tiểu thư kia còn cười được?

Lý Ngọc Châu không biết suy nghĩ của bọn người hầu, nàng ta bị vấn đề của Lục Thiền đánh tới đột nhiên không kịp phòng ngừa: "Tiểu thư, dọn dẹp hết toàn bộ sao, ngọc thạch trên nền thì sao, cũng muốn cạy ra sao?"

Lý Ngọc Châu: "..."

Nàng ta rất muốn cạy đi, nhưng bọn người hầu còn đang nhìn đấy, nếu nàng ta cạy cả ngọc thạch trên nền thì sẽ bị người cười nhạo mất.

"Ngươi nhìn rồi dọn dẹp đi"

Lục Thiền không nghe ra miệng Lý Ngọc Châu không đúng lòng, đáp lại một tiếng liền dẫn người đi dọn dẹp.

Người Trung Đô cũng chưa truyền sai, Lý Ngọc Châu dựa vào phủ Liễu Quốc Công, đúng thật là còn tốt hơn các tiểu như có gia thế.

Nhìn vân cẩm làm thành váy, từng bộ trang sức... Ngay cả sách lót chân bàn đều là bản đơn lẻ.

"Rương này cứ đặt trước ở nơi này, cẩn thận một chút, đó là gốm sứ tiểu thư thích nhất, đánh nát cẩn thận da của ngươi..." Lục Thiền chỉ huy mọi người dọn dẹp đồ vật, cẩn thận dặn dò.

Từng rương đồ đạc được sửa sang ra.

Khi mặt trời sắp lặn, trong sân đã đặt đầy rương lớn bé.

Lý Ngọc Châu đi ra nhìn về phía Lục Thiền nói: "Ngươi đi gọi thị vệ trong phủ bảo bọn họ hỗ trợ đưa đồ vật đến thành đông"

Thành đông mà Lý Ngọc Châu nói tới chính là bất động sản nàng ta vì phòng ngừa mà đã cầu Lý thị mua cho chính mình vào mấy năm trước.

Tuy sân ở thành đông không lớn, nhưng nằm ở trên con đường tốt, xung quanh đều là quan lớn quý nhân.

Lý Ngọc Châu tin tưởng dựa vào tâm cơ thủ đoạn của mình thì được các quý nhân để ý không phải là việc khó.

"Nô tỳ đi gọi người ngay" Lục Thiền nói xong liền đi ra ngoài.

Chưa đi tới cửa đã thấy quản gia phủ Quốc Công đi tới.

"Đều ở đây sao" Nam nhân trung niên có diện mạo mượt mà cười tủm tỉm nói.

"Sao ngài lại tới đây?" Lục Thiền nhìn thấy người liền ngẩn ra, buột miệng thốt lên không cần nghĩ ngợi.

Sau khi ý thức những lời này không dễ nghe lại vội nói: "Lời của Lục Thiền không có ..."

Nam nhân trung niên xua tay, rất dễ nói chuyện: "Không ngại, đừng khẩn trương như vậy"

Vị quản gia này chủ yếu quản tiền viện, tuy rằng Lý Ngọc Châu sinh sống ở phủ Quốc Công nhiều năm như vậy, nhưng lại không quen người này.

Thấy quản gia Liễu quốc công đột nhiên đến sân của mình, trong lòng Lý Ngọc Châu có loại dự cảm không tốt.

"Sao quản gia lại đến sân của ta?"

Quản gia ngẩn ra, im lặng nhìn Lý Ngọc Châu một lúc lâu, sau đó mới lắc đầu nói: "Đây không phải sân của ngươi nha, quốc công gia nói toàn bộ phủ Quốc Công đều là của đại tiểu thư Chi Chi, không liên quan đến tiểu thư Ngọc Châu"

Lời này quá vả mặt, mặt Lý Ngọc Châu đỏ lên giống bị tát hai bàn tay.

Quản gia còn tiếp tục nói: "Quốc công gia bảo lão nô truyền lời..."

Nói tới đây, ông ấy hắng giọng nói, bắt chước giọng điệu của Liễu quốc công: "... Một cây cỏ trong phủ Quốc Công đều là của Chi Chi, ngươi đi nhìn, đừng làm cho người Lý gia mang đồ vật của nữ nhi ngoan của ta đi, tính tình của nha đầu Chi Chi rất mang thù, nếu như nàng biết đồ vật của mình bị người khác mang đi thì sợ là sẽ làm ầm ĩ..."

Từng câu từng chữ của Liễu quốc công đều suy nghĩ cho vị biểu muội mà nàng ta 'đưa đi', Lý Ngọc Châu không khống chế được thấy ghen ghét.

Nàng ta giống như tự ngược mà suy nghĩ lúc Liễu quốc công nói ra lời này sẽ có bộ dáng như thế nào, trái tim giống như bị tưới dấm chua, cực kỳ chua.

Nếu như nàng ta cũng có phụ thân như vậy thì nàng ta cần gì phải tính kế...

A, trời xanh bất công, nàng ta lại càng muốn nghịch thiên mà đi.

Lý Ngọc Châu sợ người khác nhìn thấy trên mặt mình vặn vẹo nên vội vàng cúi đầu.

Quản gia không nhìn ra sắc mặt của nàng ta, nhưng cũng có thể đoán ra tâm tình của nàng ta đang như thế nào.

Đơn giản là không cam lòng mà thôi.

"Ta đã nói lại lời của Quốc công gia, tiểu thư Ngọc Châu tự giải quyết cho tốt đi, lão nô cáo lui"

Người hầu trong sân không dám thở dù chỉ một chút, lòng người lại lần nữa lay động.

Lý Ngọc Châu bị lần lượt tát vào mặt, da mặt bị xé xuống cũng không dám tính kế thêm gì, cuối cùng liếc nhìn đống rương trong sân cắn răng nói: "Lục Thiền, chúng ta đi"

Liễu quốc công, chúng ta chưa xong đâu!

-

Núi sâu rừng già, độ ấm giảm mạnh, ngay cả gió cũng mang theo sự lạnh lẽo.

Tiêu Chấp đột nhiên hắt xì.

Làn da thiếu niên trắng bạch, hắt xì một cái xong mũi đều đỏ.

Lạnh lẽo quanh thân thế tử tan đi, thay vào đó là nhiễm khói bụi.

Thẩm Niệm lấy ra một khối đường đỏ, lại cắt gừng hoang dại vừa đào được thành từng miếng, sau đó cho vào nồi nấu lên.

Khi đang chờ nước sôi, nàng dùng đao tước một cái chén trúc.

Ánh mắt Tiêu Chấp trầm xuống khi nhìn con đao trong tay nàng.

Con đao này ... Lại gặp mặt.

Tâm trạng của thế tử cực kỳ phức tạp.

Xử lý đơn giản chén trúc vừa làm, Thẩm Niệm múc một chén canh gừng đưa cho Tiêu Chấp.

"Tiêu Cẩn Chi, tranh thủ khi còn nóng mà uống đi"

Suy nghĩ của Tiêu Chấp hoàn toàn bị chủy thủ kia chiếm cứ, sau khi hoàn hồn, Thẩm Niệm đã nấu canh gừng xong.

"Cảm ơn Thẩm cô nương" Hắn nhận lấy nói một câu cảm ơn.

Đối với những giấc mơ đó, Tiêu Chấp xem chúng là kiếp trước của chính mình.

Kiếp trước khi phu nhân còn sống, chỉ cần hắn bị cảm lạnh thì phu nhân sẽ tự mình đến phòng bếp nấu cho hắn một chén canh gừng.

Ban đầu hắn rất chán ghét mùi vị của canh gừng, mỗi lần nàng đều phải dỗ thì hắn mới bằng lòng nuốt xuống.

Sau này phu nhân đi rồi... Mặc kệ hắn cảm lạnh như thế nào thì cũng không còn ai nấu cho hắn nữa.

Canh gừng trong chén tản ra hơi nóng làm mờ khuôn mặt của Tiêu Chấp, khó nhìn rõ biểu cảm của hắn.

Ngơ ngẩn bưng chén, một lúc lâu sau hắn mới uống một ngụm.

Cực kỳ ấm!

Ấm từ ngực truyền khắp toàn thân.

Có thể được uống lại chén canh gừng mà phu nhân tự tay nấu cho đã là trời cao ban ân cho hắn.

Đưa canh gừng cho Thẩm Nhị xong, Thẩm Niệm kinh ngạc nhìn trên mặt Tiêu Chấp hiện lên vẻ thoải mái, liền nghĩ lầm rằng hắn rất thích uống canh gừng.

Thế mà lại có người thích uống canh gừng, còn hưởng thụ như vậy, thật là kỳ lạ.

Nhưng dù gì thì thói quen của người khác không liên quan đến mình, Thẩm Niệm vứt bỏ suy nghĩ trong lòng nói: "Uống xong rồi thì đi nghỉ ngơi đi, sáng mai săn thú xong chúng ta phải xuống núi"

"Được" Tiêu Chấp nuốt canh gừng cay trong miệng xuống, phối hợp lên tiếng đáp lại.

Một đêm này, ngoài thỉnh thoảng có tiếng sói tru và tiếng chim kỳ quái kêu thì còn tính là bình yên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play