"Ai thèm quản những thứ rách nát này, mệt chết mệt sống cũng không nhận được một câu nói tốt, bổn phu nhân ước gì ném văng ra"

Nha hoàn trong phòng thấy phu nhân tức giận đến xanh mặt thì cũng không dám khuyên, cầm đồ vật đi đến chính viện.

Cao ma ma là lão ma ma phủ Quốc Công, được quốc công gia tín tưởng nên được sắp xếp ở tiền viện, ngay cả phu nhân nhìn thấy đều phải khách sáo vài phần.

Nha hoàn chính viện tất nhiên không dám chậm trễ.

Sau khi giao đồ vật xong liền trở lại chính viện.

Cao ma ma là ma ma từ trong cung, rất có quy củ, cũng phê bình kín đáo quy củ trong phủ từ lâu.

Hiện tại được quốc công gia tin tưởng liền lập tức hành động, bắt đầu quét sạch 'dơ bẩn' trong nhà.

Bên kia, Lý Ngọc Châu vừa biết được chuyện cô cô bị Liễu quốc công răn dạy, cũng bị đoạt đi mất quyền quản gia.

Sắc mặt nàng ta khẽ thay đổi, sốt ruột làm người hầu đưa nàng ta đi chính viện.

Lý thị nghẹn nửa ngày, lúc này không có tinh thần.

Nghe nói cháu gái ngoan tới thì tâm tình mới tốt hơn một chút, vội bảo người hầu mời nàng ta tiến vào.

"Ngọc Châu, sao cháu lại tới đây, thân thể đã khoẻ hơn chút nào chưa?"

Lý Ngọc Châu đi đến ngồi vào bên cạnh Lý thị, ôm lấy cánh tay bà ta tươi cười dịu dàng: "Đã không sao rồi ạ"

Nói xong còn an ủi Lý thị.

"Cô cô đừng buồn, dượng nhất định là bị kẻ ác che mắt mới không nhìn thấy ngài tốt, thời gian trôi qua thì ngài ấy nhất định sẽ hối hận"

Cho dù Lý thị tức giận cỡ nào thì cũng sẽ không phát tiết ở trên người cháu gái, vỗ tay Lý Ngọc Châu thẫn thờ nói: "Hy vọng như thế đi"

Không muốn nhắc tới những chuyện phiền lòng đó, bà ta nói đến chuyện Nhu phi tính toán làm tiệc ngắm hoa.

"Ngọc Châu, cháu cũng biết mấy ngày nữa nương nương trong cung sẽ làm tiệc ngắm hoa phải không?"

Lý Ngọc Châu đã nghe Liễu Thịnh nhắc tới, đáy mắt loé lên tia sáng.

Nàng ta thẹn thùng gật đầu, nhỏ giọng nói: "... Biết"

Trên danh nghĩa là tiệc ngắm hoa, thật ra mọi người đều biết đây là Nhu phi đang xem mắt thay cho Tam hoàng tử.

Nếu nàng ta có thể làm Tam hoàng tử phi...

Nghĩ như vậy, trái tim Lý Ngọc Châu đập bùm bùm, trên mặt cũng đỏ bừng.

Lý thị thấy cháu gái như vậy liền vô cùng yêu thương mà vuốt nhẹ tóc nàng ta, dịu dàng nói: "Mấy ngày nay chuẩn bị thật kỹ, Ngọc Châu nhà chúng ta lớn lên xinh đẹp như hoa, tính tình cũng lương thiện dịu dàng, dư dả để làm hoàng tử phi"

"Cô cô -" Lý Ngọc Châu hờn dỗi một tiếng, trên mặt hoàn toàn đỏ bừng.

Đang lúc lúc này, bên ngoài truyền đến nha hoàn.

"Phu nhân, quốc công gia phái người tới"

Lý Ngọc Châu kéo tay Lý thị, chớp mắt: "Cô cô, nhất định là dượng phái người tới xin lỗi ngài"

Lý thị nghe vậy thì ánh mắt chợt lóe, trong lòng có chút chờ mong.

"Cho người vào đi"

Một lát sau, một nha hoàn diện mạo bình thường tiến vào, cung kính hành lễ.

Sau đó mặt không có cảm xúc nói: "Quốc công gia nói trong phủ không nuôi dưỡng người lung tung rối loạn, bảo phu nhân xử lý sạch sẽ người bên cạnh"

Khi nói đến người lung tung rối loạn liền liếc mắt nhìn Lý Ngọc Châu.

Lời này vừa ra, trong phòng đột nhiên yên tĩnh.

Sắc mặt Lý thị xanh trắng, thở ra vài hơi mới cắn răng nói: "Cái gì là người lung tung rối loạn?"

"Ngọc Châu là cháu gái của bổn phu nhân thân, là biểu tiểu thư trong phủ, có phải ngươi đang giả tạo lời của quốc công gia không? Ngươi đáng chết!"

"Người tới, bắt lấy nha hoàn này lại cho bổn phu nhân, đánh một trăm trượng"

Bà ta nói hùng hổ, nhưng không có một người dám động.

Người sinh sống ở trong gia đình giàu có luôn có ánh mắt nhìn.

Nha hoàn này là nha hoàn của quốc công gia, đánh chó còn phải xem mặt chủ nhân, bọn họ đâu dám động chứ.

Lý thị thấy không ai có động tác thì tức phát run.

"Ngươi, các ngươi..."

Bọn hạ nhân quỳ xuống cùng kêu lên: "Phu nhân bớt giận"

Không người để ý tới sắc mặt Lý Ngọc Châu trắng như tờ giấy.

Người lung tung rối loạn ... ?

Khinh người quá đáng!

Phủ Liễu quốc công khinh người quá đáng!

Chỉ trong giây lát, nàng ta hận cả Liễu quốc công luôn luôn nhàn nhạt với chính mình.

Nha hoàn truyền lời là thị nữ Liễu quốc công chuẩn bị cho đích tiểu thư, có võ công còn hiểu chút thảo dược, vẫn luôn đi theo quốc công gia.

Đối mặt với phụ nhân ở trong nội trạch hoàn toàn không chút sợ hãi.

"Nô tỳ đã chuyển lời, phu nhân mau chóng sắp xếp đi, nô tỳ cáo lui"

Nói xong liền xoay người rời đi.

Cả người Lý thị nhoáng lên ngã ở trên giường, sắc mặt còn trắng hơn vừa rồi bị răn dạy trước mặt mọi người.

Bà ta nắm chặt tay Lý Ngọc Châu, đôi mắt đỏ bừng, hận ý trong lòng điên cuồng tuôn ra.

"Ngọc Châu..."

Tay Lý Ngọc Châu bị Lý thị nắm chặt đau đớn, nhưng trái tim nàng ta còn đau hơn gấp trăm lần.

"Cô cô, để ta đi thôi" Đôi môi nàng ta tái nhợt run rẩy, nước mắt luôn rơi: "... Cô cô đừng vì ta mà cãi nhau với quốc công gia, coi như là, coi như là Ngọc Châu không có phúc!"

"Có thể sống cùng cô cô nhiều năm qua đã trời cao ban ân cho Ngọc Châu, ta nên thấy đủ. Chờ ta đi rồi, cô cô phải nhận sai với dượng, các ngươi đã làm bạn với nhau từ khi còn là thiếu niên, dượng nhất định sẽ tha thứ cho ngài. Chỉ cần cô cô sống tốt là Ngọc Châu đã cảm thấy thỏa mãn..."

Câu nói nào cũng rất thỏa đáng, làm người nghe cảm thấy là quốc công gia quá vô tình.

Lý thị nghe lời này, lồng ngực nghẹn lại giống như có một cục đá đè lên.

Quốc công gia muốn đuổi Ngọc Châu ra phủ, đây là đang đào tim bà ta à, sao người kia lại nhẫn tâm như vậy.

Bà ta đau lòng ôm lấy Lý Ngọc Châu bắt đầu khóc.

"Ngọc Châu, cô cô không bảo vệ được ngươi..."

Biểu hiện của bà ta kiên cường, nhưng thật ra trong lòng bà ta biết chính mình có được tất cả, có bạc không tiêu hết, có được sự tôn trọng của người khác ... Đều là dựa vào phu quân.

Chỉ một câu nói của người nọ là bà ta có thể mất đi tất cả.

Trong miệng Lý thị cay đắng, trong lòng sinh ra một chút oán trách không nên sinh ra.

Phủ Quốc Công phú quý giàu có như vậy, nuôi dưỡng Ngọc Châu thì làm sao chứ?

Vẫn là không biết sai ở nơi nào!

Lý Ngọc Châu treo nước mắt, sắc mặt có chút cứng đờ.

Nàng ta mịt mờ nhìn vào mắt Lý thị, nhìn ra cô cô không muốn nghĩ cách cho chính mình, trong mắt nhanh chóng hiện lên sự thất vọng.

Nói cái gì mà thương yêu nàng ta nhất, đều là giả dối cả.

Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, Lý Ngọc Châu làm chính mình bình tĩnh lại.

Trong khoảnh khắc, trong lòng nàng ta đã có tính toán trước.

Nếu đã là nhất định phải đi, vậy thì sao không đi có chút tôn nghiêm.

Nghĩ như vậy, Lý Ngọc Châu đột nhiên đứng dậy, cung kính thong dong quỳ xuống.

Lý thị thấy thế vội vàng tiến lên đỡ nàng ta, nhưng lại bị Lý Ngọc Châu kiên quyết từ chối.

"Cô cô để ta quỳ đi, nếu không ngày tháng sau này của Ngọc Châu khó yên ổn"

Lý thị cứng đờ cả người, một lát sau mới ngồi lại chỗ cũ. ... Ngọc Châu đây là đang xa lạ với bà ta!

Lý Ngọc Châu dập đầu trên mặt đất, giọng nói mang theo sự nghẹn ngào: "Ngọc Châu cảm ơn cô cô đã nuôi dưỡng"

"Ngọc Châu từ nhỏ không có cha nương, là cô cô nuôi dưỡng ta lớn lên, dạy ta cách đối nhân xử thế, Ngọc Châu luôn ghi nhớ trong lòng. Cứ tưởng thời gian còn dài, sớm muộn gì ta cũng có thể trả ân tình cho cô cô, nhưng không ngờ ..."

"Sau này Ngọc Châu không thể làm bạn ở bên cạnh cô cô, xin cô cô bảo trọng, Ngọc Châu cũng sẽ cầu nguyện trước Phật, hy vọng Phật Tổ bảo vệ cho cô cô và các biểu ca cuộc đời này trôi chảy, quãng đời còn lại vui sướng"

Nói xong dập đầu thật mạnh rồi đứng dậy rời đi.

Lý thị đã khóc tới không thở nổi, đôi mắt đều sưng lên.

Nhìn cháu gái mà bà ta xem là con gái yêu thương nuông chiều nuôi từ nhỏ đến lớn quyết tuyệt rời đi...

Thật sự quá bị đả kích, quốc công phu nhân lập tức ngất đi.

Lý Ngọc Châu đi nhanh, chân của nàng ta vẫn chưa khỏe hẳn, nhìn có chút thất tha thất thểu.

Nếu không phải bên cạnh có nha hoàn đỡ thì nàng ta đã ngã xuống.

Đi được một đoạn, Lý Ngọc Châu quay đầu nhìn lại.

Không ai đuổi theo.

Giờ khắc này, tim nàng ta lạnh lẽo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play