"Nghe nói, ta đi, lâu rồi Trung Đô không náo nhiệt như thế, tranh thủ vị kia rời đi thì chúng ta phải thả lỏng một chút"
Một người khác nói: "Ta cũng đi!"
"Vậy được rồi, sáng ngày mai chúng ta gặp nhau ở ngoài cửa thành"
Hẹn thời gian xong, có một quý công tử do dự một chút nói: "... Muốn gọi Ân Chương đi không?"
Mọi người im lặng,"..."
Một lúc sau mới nghe thấy có người nói: "Gọi đi, hiện tại chúng ta đi sao?"
"Đã lâu không gặp Ân huynh, đi xem cũng tốt"
Đoàn người đi đến Ân phủ.
Ân phủ, từ khi bị Tiêu Chấp chém đứt cánh tay, Ân Chương bắt đầu cuộc sống nhốt mình ở trong nhà.
Từ một thiếu niên hơn người biến thành tàn tật, trong lòng chênh lệch không thể nói là không lớn, hơn nữa hàng năm nghẹn ở trong phủ nên người liền càng thêm biến thái.
Nghe người hầu nói bạn tốt đến thăm hỏi, sắc mặt Ân Chương lạnh lẽo, chỉ nói một câu: "Gọi bọn họ vào đi"
Một lát sau, vài tiếng cười truyền đến.
Ân Chương nhìn qua, trên mặt hiện lên vặn vẹo. ... Mỗi người đều cười rất vui vẻ nha.
Mấy thiếu niên trẻ tuổi vào sân liền thấy đôi mắt rét căm căm kia.
Tràng khí lạnh từ gót chân truyền đến.
"Ân, Ân Chương..."
Ân Chương thu lại tầm mắt, liếc nhìn gã sai vặt: "Còn không nhanh đi pha trà, nếu tay vô dụng thì ta có thể thành toàn cho ngươi"
Gã sai vặt bị dọa sắc mặt trắng bệch, quỳ trên mặt đất tát chính mình xin tha: "Thiếu gia tha mạng, thiếu gia tha mạng, nô tài không có ánh mắt, thiếu gia dạy dỗ rất đúng ..."
Hắn ra tay tàn nhẫn, mấy bàn tay đi xuống là mặt liền sưng lên.
Cũng không biết làm sao để lấy lòng Ân Chương, luôn miệng xin đại thiếu gia giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho hắn ta.
"Cút xuống pha trà đi"
"Cảm ơn thiếu gia." Gã sai vặt hoảng sợ cảm ơn quỳ rời khỏi sân.
Vài công tử tới Ân phủ hai mặt nhìn nhau.
Trời ạ, Ân Chương càng ngày càng điên rồi!
Suy nghĩ trong lòng không thể nói ra, mấy người bày ra gương mặt lễ phép giao tiếp.
"Ân Chương, chúng ta nghe nói vị công tử phủ Ngự Sử ngày mai hẹn người tới Kinh Giao đua ngựa, ngươi có đi không?"
"Đua ngựa..." Ân Chương mở miệng, không nghe ra ý tứ.
Hắn ta nhìn thoáng qua cánh tay phải trống rỗng của mình, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ.
"Các ngươi là tới xem trò cười của ta sao?"
Ân gia như mặt trời ban trưa, mọi người đâu dám thừa nhận lời này, vội nói: "Sao có thể, chúng ta phát hiện đã lâu không gặp ngươi, cho nên muốn hẹn ngươi đi ra ngoài giải sầu"
Một người mở miệng, những người khác đều gật đầu.
Ân Chương cười nhạo, giọng điệu mang theo nghiến răng nghiến lợi: "Tiêu Chấp đâu?"
Hắn biết nếu Tiêu Chấp ở Trung Đô thì những người này cũng sẽ không trắng trợn đến Ân phủ.
Tiêu Chấp rời đi Trung Đô là chuyện mọi người đều biết, người dẫn đầu cũng không cố tình gạt, nói: "Tiêu thế tử rời đi Trung Đô rồi"
Ân Chương thoáng ngồi dậy, khóe miệng mỉm cười làm người nhìn phát lạnh: "Đi nơi nào?"
"Này..." Người nọ lắc đầu: "Hành tung của Tiêu thế tử quỷ dị, ta thật sự không biết"
Đừng nói không biết, ngay cả biết cũng không dám nói ra.
Ân gia và Vinh Thân vương phủ đánh nhau, bọn họ đứng ở bên ngoài ăn dưa là được, trộn lẫn quá nhiều sẽ làm gia tộc dễ bị liên lụy.
Ân Chương cười lạnh, không nói chuyện.
Hôm sau.
Sáng sớm, một đám công tử thế gia ở Trung Đô cưỡi ngựa đi đến Kinh Giao.
Người vào thành còn chưa vào thành, từ xa đã nhìn thấy một đám ngựa lao nhanh đến khiến cho bụi đất giống như bọt sóng quay cuồng.
Mọi người vội vàng tránh đi.
Một lát sau là tiếng ngựa chạy qua, người tránh né bị bụi đất thổi tới mặt xám mày tro, giận mà không dám nói gì.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa đi ra từ con đường nhỏ bên cạnh.
"Phi phi!" Mã phu ăn một miệng đất phi phi thành tiếng.
Liễu quốc công xốc màn xe lên, nhìn thấy đầy trời là đất thì nhíu mày.
"Có chuyện gì vậy?"
Lập tức có người đi dò hỏi.
Sau khi hỏi thăm tình huống, trở lại xe ngựa bẩm báo: "Quốc công gia, các thiếu gia Trung Đô đi tới Kinh Giao đua ngựa..."
Liễu quốc công nhướng đôi mắt hổ, hiển nhiên là không quen nhìn: "Mới ra thành đã giục ngựa giơ roi, thật là to gan lớn mật!"
Nói xong liền dặn dò xa phu: "Về phủ đi"
Xe ngựa phủ Quốc Công chậm rãi đi vào thành.
Nhanh chóng đi đến trước cửa phủ Quốc Công.
Trước cửa chỉ có hai con sư tử đá đứng sừng sững, cánh cửa màu đỏ rượu đóng chặt.
Liễu Thiệu Hành nhìn thoáng qua, hàng mi sắc bén cau nhặt, trên gương mặt hiện lên một tia nghi ngờ.
Ban ngày ban mặt lại đóng chặt cửa, có chuyện gì không thể để người biết sao?
"Đạp cửa đi" Giọng Liễu quốc công mang theo sự tàn khốc.
"Đúng vậy" Thị vệ đi theo đáp lại, tiến lên đạp cửa lớn.
Ầm vang một tiếng, cửa lớn ngã xuống.
Tiếng động này làm kinh động người của phủ Quốc Công, mấy tên thị vệ lúc này mới thong dong tới muộn.
"Ai dám tới phủ Quốc Công lỗ mãng!"
Liễu Thiệu Hành phủi ống tay áo, ánh mắt không chứa một tia cảm tình đảo qua: "Sao nào? Ông đây về nhà mình còn phải xin phép các ngươi à?"
Giọng điệu không sắc bén, nhưng gương mặt quen thuộc kia lại làm sắc mặt mọi người trắng bệch.
Thị vệ trưởng đi theo Liễu quốc công về phủ quát chói tai: "Quốc công gia về phủ, còn không mau nghênh đón."
"Quốc, quốc công gia..." Người hầu phủ Quốc Công đều bị dọa choáng váng, thân thể mềm nhũn, thất thố ngã xuống mặt đất.
Liễu quốc công nhàn nhạt bước vào cửa.
Xem ra vấn đề trong phủ còn nghiêm trọng hơn những gì Tiêu thế tử nói.
Sau khi vào phủ, theo bản năng quan sát, Liễu quốc công phát hiện trong phủ không có quy củ, mày cau chặt.
Trên đường đi càng lúc càng giận.
Khi đến chính viện, sắc mặt đã đen như mực than.
Quốc công phu nhân Lý thị nghe người hầu bẩm báo nói quốc công gia về phủ, vội vàng đứng dậy từ trên sập vội vã đi ra ngoài nghênh đón.
Nhìn thấy Liễu Thiệu Hành đen mặt, trái tim Lý thị run rẩy, căng da đầu tiến lên hành lễ, dịu dàng nói: "Thiếp thân gặp qua quốc công gia, ngài đã trở lại sao không nói trước một tiếng, thiếp thân sẽ phái người đi đón ngài"
Liễu quốc công lạnh lùng liếc bà ta một cái, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo: "Bổn quốc công về phủ đệ của mình còn phải thông báo cho ngươi trước sao"
Sắc mặt Lý thị trắng nhợt, nước mắt dâng lên ấm ức nói: "Thiếp thân không dám"
Lý thị và Lý Ngọc Châu rất giống nhau, đều có diện mạo yếu đuối nhẹ nhàng như cành liễu trong gió, khi muốn khóc nhưng không khóc đều làm người hận không thể móc trái tim ra.
Đối mặt với mỹ nhân rơi lệ, tim Liễu quốc công như sắt, hoàn toàn không dao động.
"Ngươi khóc cái gì? Phủ Quốc Công bị ngươi quản thành như vậy, ông đây cũng chưa khóc thì ngươi khóc cái gì"
Liễu Thiệu Hành chỉ nghĩ đến việc sau khi nữ nhi ngoan về nhà sẽ sống trong phủ Quốc Công như vậy là lửa giận trào dâng lên, tính cách ở quân doanh bày rõ.
Lý thị bị phu quân mắng trước mặt nhiều người hầu như vậy, bà ta chỉ cảm thấy chính mình không còn mặt mũi, thân thể đong đưa lay động giống như bị rất nhiều đả kích.
"Quốc công gia cần gì phải như thế, làm tổn thương trái tim thiếp thân ..."
Giọng Quốc công phu nhân nghẹn ngào, vô cùng ấm ức: "Thiếp thân tự biết mình không có năng lực quản gia, nhưng nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, hiện tại ngài lại răn dạy thiếp thân trước mặt mọi người, thiếp thân không phục"
"Ngươi không phục là chuyện của ngươi" Liễu quốc công là nam nhân sắt thép, chỉ nên mềm ở trước mặt người nên mềm, ở trước mặt người ngoài thì trước nay luôn tục tằng nói thẳng.
Không để ý tới ánh mắt khó tin của Lý thị, tiếp tục nói: "Nếu ngươi biết mình không có năng lực quản gia, vậy việc trong phủ giao cho người khác thì ngươi sẽ không để ý phải không"
"Được rồi, từ hôm nay trở đi sẽ giao cho Cao ma ma quản gia, phu nhân nghỉ ngơi đi"
Nói xong, chưa cho Lý thị cơ hội giữ lại liền bước nhân đi tới tiền viện.
Lý thị nhìn bóng dáng nam nhân vô tình kia, khăn trong tay sắp bị xé rách.
Tốt!
Rất tốt!
Đây là phu quân của bà ta.
Lồng ngực Lý thị đập phập phồng, nổi giận đùng đùng trở lại trong phòng, dưới sự tức giận liền sai người đưa sổ sách trong phủ và chìa khóa nhà kho cho Cao ma ma.