Lý Tú Nương lắc đầu, cười dịu dàng yêu thương: “Có lẽ là ra ngoài đi dạo, chắc là mấy ngày nay ở nhà thấy buồn bực rồi”
Thẩm Mãn nghe được cuộc nói chuyện của cha nương thì ném cây gậy gỗ luyện chữ trên tay xuống rồi chạy đến trước phòng của Thẩm Niệm.
Gọi nhỏ vài tiếng, phát hiện tỷ tỷ thật sự đã đi ra ngoài, gương mặt nhỏ của cậu có chút không vui.
“Cha, nương, con đi tìm a tỷ”
Nói xong, cậu bé nhăn mày vội vàng chạy ra khỏi nhà.
"Nhìn bộ dáng Mãn Ca Nhi nhọc lòng kìa, thằng bé còn giống ca ca hơn cả lão đại và lão nhị" Lý Tú Nương dở khóc dở cười lắc đầu nói.
Thẩm Nhị không để ý nói: “Nam nhân nên gánh vác trách nhiệm bảo vệ gia đình, Mãn Ca Nhi là nam tử hán!”
Thẩm Mãn ra khỏi nhà, tìm một vòng những nơi tỷ tỷ thường đến cũng không nhìn thấy bóng dáng của nàng.
Vô thức đi đến nơi đi học trong thôn.
“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang...”
Tiếng đọc sách lanh lảnh vang lên.
Nghe thấy âm thanh này làm mắt Thẩm Mãn sáng ngời, tràn đầy khát vọng.
Ngay sau đó liền không tiếng động đọc theo.
“Hạ qua đông đến, thu thu đông tàng...”
Không biết qua bao lâu.
Đinh!
Tiếng chuông tan học vang lên.
Cậu bé ngoài cửa bừng tỉnh sau cơn mê man, liếc nhìn trường học trước mắt rồi bỏ chạy.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa mở ra, một đám thiếu niên trạc tuổi nhau vừa nói vừa cười đi ra.
Trong đó có một cậu bé hơi béo nhìn thấy bóng dáng Thẩm Mãn thì dùng khuỷu tay đẩy Thẩm Phúc Toàn ở bên cạnh.
“Này, cậu nhóc vừa rồi có phải Mãn Ca Nhi nhà ngươi không?”
Thẩm Phúc Toàn hít cái mũi, cười xấu xa: “Thẩm Mãn à? Cậu ta tới nơi này làm cái gì? Không phải là muốn đến đọc sách chứ?”
Nói xong liền cười ha ha, giọng điệu mang theo khinh bỉ.
“Nhị phòng rất nghèo, căn bản không có tiền đưa hắn đi học, hắn cũng chỉ có thể hâm mộ chúng ta”
Khi nói, trong mắt Thẩm Phúc Toàn tràn ngập vẻ kiêu ngạo.
Cậu bé mập mạp lại bĩu môi nói: “Cũng chưa chắc, trước kia nhị thúc của ta cũng nghèo, sau đó giúp quý nhân một việc liền có tiền, nghe nói trong nhà còn chuẩn bị xây nhà ngói đấy”
Sắc mặt Thẩm Phúc Toàn liền thay đổi, nắm chặt túi đựng sách bút trong tay.
“... Ta đi về trước đây”
Dọc theo đường đi miên man suy nghĩ, khi về đến nhà vẫn luôn cau mày.
Cao Nguyệt Hồng nhìn thấy con trai u sầu thì quan tâm hỏi: “Phúc Toàn, con làm sao vậy, tiên sinh giảng bài không hiểu sao?”
Thẩm Phúc Toàn nghe vậy liền không vui, cảm thấy chính mình bị xem thường, thở phì phì nói: “Con thông minh như vậy, sao có thể nghe không hiểu chứ!”
Nghĩ đến việc Thẩm Mãn trộm đi tới trường làng, mặt cậu ta kéo thật dài: “Con thấy Thẩm Mãn ở cửa trường làng”
Lúc đầu Cao Nguyệt Hồng chưa hiểu nên cười nói: “Thấy thì thấy nha...”
Thẩm Phúc Toàn còn nhỏ, nhưng lòng dạ xấu xa lại nhiều như tổ ong vò vẽ.
“Nếu như Thẩm Mãn làm ầm ĩ muốn đọc sách thì phải làm sao bây giờ, trong nhà vốn không có nhiều bạc”
Giấy bút mà cậu ta dùng đều do ngũ thúc để lại.
Nếu như trong nhà lại đưa Thẩm Mãn đi học, vậy thì tài nguyên cho cậu ta lại càng ít đi.
Cao Nguyệt Hồng cẩn thận suy nghĩ, sắc mặt cũng thay đổi.
Ánh mắt bà ta trầm xuống: “Để nương đi tìm bà nội của con, con yên tâm, nương sẽ không để cho các phòng khác được lợi từ trong nhà”
Khi nói lời này, Cao Nguyệt Hồng quên mất Thẩm gia vẫn chưa phân nhà, tiền bạc đều là do mọi người cùng nhau kiếm, không tồn tại vấn đề những phòng khác được lợi hay không.
Nhìn bóng dáng tiểu Cao thị vội vã rời đi, Thẩm Phúc Toàn đắc ý nhếch miệng cười, lấy ra một hộp bánh từ trong ngăn tủ lén lút ăn lót bụng.
Bánh này là do lão Cao thị lén đưa cho cháu trai, những người khác đều không có.
-
Giờ Thìn.
Thẩm Niệm xuất hiện ở dưới chân núi.
Người trong thôn lên núi chặt củi nhìn thấy phía sau nàng có một đống con mồi liền bị doạ như gặp phải quỷ.
Củi rơi trên mặt đất cũng không lo nhặt, cất bước chạy xuống núi.
“A!!!”
“Ngôi sao chổi nhà Thẩm Nhị bị quỷ trong núi bám vào người ——”
Vừa chạy vừa gào như bị quỷ đuổi theo.
Thẩm Niệm cứng họng.
Nàng nhìn về phía sau, phía sau có một con hổ, hai con lợn rừng, bên cạnh còn treo gà rừng và những vật nhỏ khác.
Có gì to tát lắm sao!
Nàng không vui hừ nhẹ một tiếng, Thẩm Niệm kéo con mồi xuống núi.
Con mồi hoang dã ở trong tay nàng nhẹ giống như cọng lông.
Không lâu sau, Thẩm Niệm được dị năng cải tạo thân thể mang theo thần lực trời cho xuất hiện ở cửa thôn.
Đón nàng là một đám người từ trong thôn chạy tới.
Người nói trước chính là người lên núi nhặt củi: “Thấy chưa, ta đã nói ta không nhìn lầm rồi, con gái Thẩm Nhị thật sự rất quái dị ...”
Một tiểu cô nương đột nhiên biến thành lực sĩ, như vậy không phải trúng tà thì là gì?
Thôn dân thôn Trúc Khê cũng không biết là vì sợ hãi danh tiếng ngôi sao chổi của Thẩm Niệm hay là sợ hãi con hổ tuy đã chết nhưng vẫn oai phong kia, họ đều dừng chân mà không dám tới gần.
“Ông trời, là con hổ đó!”
“Đây là do con gái Thẩm Nhị giết ư?”
"Trên núi thế mà thật sự có hổ, quá dọa người!!"…
Người Thẩm gia nghe được tin tức cũng vội vàng chạy tới.
Tới sớm nhất chính là Thẩm Mãn.
Cậu bé nhìn thấy 'ngọn núi' bên cạnh Thẩm Niệm thì không thể tin được mà xoa đôi mắt.
Sau khi phát hiện hình ảnh trước mặt không biến mất, cậu bé há to miệng.
"Tỷ, đây là cái gì?" Mãn Ca Nhi chỉ vào con vật to lớn có chữ vương trên đầu kia.
Thẩm Niệm hưng phấn chia sẻ thành quả với đệ đệ: “Con hổ, lợn rừng, gà rừng, còn có con thỏ, đều là thịt đấy”
Thẩm Mãn lặng lẽ di chuyển chân nhỏ, dịch sang bên cạnh Thẩm Niệm, vừa đi vừa khẩn trương nhìn con quái vật khổng lồ trên mặt đất.
"Tỷ, đây đều là do tỷ giết... ?" Mãn Ca Nhi tỏ vẻ khiếp sợ đến mức cằm muốn rơi xuống.
Sau đó giống như nghĩ đến cái gì đó mà sốt ruột hỏi: “Tỷ, ngươi không bị thương chỗ nào chứ?”
"Ta không sao, những thứ nhỏ bé như vậy không thể làm ta bị thương được" Thẩm Niệm tự tin nói.
Những người trong thôn sợ lợn rừng muốn chết: “???”
Thứ nhỏ bé?
Trong mắt Thẩm Mãn tràn ngập sự sùng bái, đôi mắt cực kỳ sáng.
"Tỷ, ta có thể sờ một chút không?" Cậu bé chờ mong nâng khuôn mặt nhỏ lên cao.