Mọi người cẩn thận đi qua đó.
Chỉ thấy ở dưới rễ cây có một 'cây nấm lớn', toàn thân bên ngoài tỏa sáng.
"Trông rất giống cây nấm lớn" Có một thôn dân nói.
Thẩm Nhị: "Đúng là giống, mọi người đều nhìn cho rõ, về sau đừng nghĩ lầm thứ này là nấm mà ăn, thứ này có giá trị rất nhiều tiền đó"
Mọi người vừa nghe vậy, tròng mắt trừng thật lớn, nhìn chằm chằm cây nấm linh chi đỏ kia, giống như muốn khắc ghi thứ này vào trong đầu.
Thẩm Niệm cảm thấy bất đắc dĩ với trò đùa thú vị của Thẩm Nhị.
Nấm linh chi đỏ có yêu cầu đặc biệt đối với hoàn cảnh sinh trưởng, cũng không phải củ cải trong đất.
"Ngươi có thể nhìn ra cây nấm linh chi đỏ này bao nhiêu năm không?" Thẩm Niệm hỏi Tiêu Chấp.
Mọi người trong thôn sôi nổi nhìn qua.
Nếu cây nấm linh chi này có thể thỏa mãn yêu cầu thì sáng mai bọn họ có thể quay về thôn rồi.
Ở núi sâu luôn phải lo lắng đề phòng.
Bên tai vang lên tiếng hổ gầm, tiếng sói hú hết lần này đến lần khác, thật sự quá đáng sợ.
Tiêu Chấp không ngờ sẽ thuận lợi như vậy, nhẹ nhàng vén vạt áo lên, nửa ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát.
Ánh mắt của hắn nghiêm túc lại chăm chú, nhớ lại phương pháp nhận biết năm tuổi của nấm linh chi đỏ nghe được từ chỗ Từ ngự y, từ màu sắc đến trọng lượng của một cây linh chi, lại xem lỗ sâu đục linh tinh...
Thẩm Niệm cũng ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên, chỉ cảm thấy chỗ nào của người này cũng đẹp.
Cảm nhận được ánh mắt của nàng, trái tim của Tiêu thế tử không khống chế được mà đập nhanh hơn.
Thật muốn mạng hắn mà.
Rõ ràng đã từng thành hôn...
Thế tử ngầm bực chính mình không có tự chủ với phu nhân, nhưng tận sâu đáy lòng lại có chút vui mừng.
Ban đầu phu nhân cũng nhiệt tình như lửa vậy sao... ?!
Hắn ho nhẹ áp xuống cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, dùng giọng nói nhẹ nhàng giải thích cho Thẩm Niệm: "Muốn xác định năm của linh chi đỏ thì nhìn vào màu sắc của nó, ngươi xem nơi này..."
Giọng nói của thiếu niên dễ nghe, Thẩm Niệm cũng thích nghe nên cũng không chê phiền.
Cuối cùng còn học được một số phương pháp cơ bản để phân biệt năm của linh chi đỏ.
"Nếu giống như ngươi nói, vậy đóa này nhiều nhất cũng chỉ được 300 năm?" Thẩm Niệm nhíu mày: "Không đủ năm, nếu không lại tìm lần nữa, núi lớn như vậy thì tìm thêm vài nơi, sớm muộn gì cũng có thể tìm được"
Nếu thật sự không được, cùng lắm thì nàng giục sinh ra một gốc cây!
Đương nhiên đây là cách cuối cùng.
Tiêu Chấp thật sự cần linh chi đỏ 500 năm, đây là một loại dược liệu quan trọng trong phương thuốc giải độc của Thái Tử.
Biết linh chi đỏ 500 năm không dễ tìm, hắn cũng không nghĩ tới việc tìm một lần là có thể tìm được.
"Không ngại" Giọng nam dễ nghe lại vang lên: "Tìm được linh chi đỏ đã là không dễ, cảm ơn cô nương"
Thẩm Niệm xua tay: "Ngươi bỏ tiền ta bỏ sức, trao đổi ngang giá nên không cần phải cảm ơn"
Cha Đại Bàng vui sướng nói: "Vậy chúng ta có thể xuống núi chưa?"
Thẩm Nhị cũng rất chờ mong.
Ở trong núi sâu rừng già lâu, cả người vẫn luôn trong tình trạng căng thẳng.
Tiêu Chấp gật đầu: "Ừ"
Đoá linh chi đỏ này có thể bán hai ngàn lượng, có số tiền này thì phu nhân sẽ không cần phải vào núi sâu đi săn nữa.
Thật ra hắn muốn trực tiếp đưa tiền, nhưng hiện tại không thân cũng chẳng quen, hắn lo lắng phu nhân sẽ đánh chính mình ... cho nên chỉ có thể như thế.
Trong lòng Tiêu thế tử buồn bực nhưng trên mặt lại không hiện ra.
Không người chú ý tới có một con rắn đen to lạnh lẽo đang lặng yên không một tiếng động từ trên thân cây trườn xuống, phun ra lưỡi rắn thật dài.
Thẩm Niệm liếc mắt một cái liền nghĩ đến thịt rắn tươi ngon, trong mắt hiện lên sự nóng lòng muốn thử.
Động tác của nàng rất nhỏ nhưng vẫn bị Tiêu Chấp nhìn thấy.
Thế tử từ 3 tuổi đã bắt đầu tập văn học võ chỉ cần dùng một giây là có thể cố định con rắn ở trên cây, nhưng hắn lại không nhúc nhích.
Vèo!
Con rắn đột nhiên lao về phía Thẩm Niệm.
Thẩm Niệm đang muốn phản kích, ai ngờ lại bị Tiêu Chấp kéo lại, con rắn kia cắn lên tay thiếu niên một ngụm.
Chỉ trong nháy mắt, trên cổ tay trắng nõn xuất hiện một lỗ đen.
"Có rắn!!" Một nam nhân hét lên, ném đồ vật trong tay về phía con rắn.
Trong cơn hoảng loạn thế nhưng vừa lúc đánh trúng bảy tấc của nó.
Bùm! Con rắn rơi xuống mặt đất.
Thẩm Nhị đi lên chém hai đao, con rắn đen to lớn bị chém thành ba đoạn.
Bên này, Thẩm Niệm nhìn thấy Tiêu Chấp bị rắn cắn, nàng không chút suy nghĩ đã nắm tay hắn lên.
Khi Tiêu Chấp còn chưa kịp phản ứng thì đôi môi mềm ấm của nàng đã đặt lên lỗ đen kia.
"Phốc!" Thẩm Niệm phun ra một ngụm máu đen tanh hôi.
Cúi đầu tiếp tục hút, phun ra, lại hút, lại phun. ... Phản ứng và động tác vô cùng thuần thục giống như đã làm vô số lần.
Môi của tiểu cô nương mềm mại nóng ẩm, Tiêu thế tử chỉ cảm thấy cả người đần ra, dòng máu nóng truyền khắp cả người, bên vành tai ửng đỏ.
Cũng quên đi việc ném tay ra trước.
Vẫn là Thẩm Nhị phản ứng lại trước, khuôn mặt ông sợ tới mức tái nhợt.
"Niệm tỷ nhi, con không sao chứ?"
Vừa nói chuyện vừa đưa tay kéo Thẩm Niệm ra đứng vào giữa hai người.
Thẩm Niệm bình tĩnh phun ra một ngụm máu đỏ: "Không sao"
Hút máu độc thì có thể có chuyện gì.
Tiêu Chấp nhìn Thẩm Niệm bị kéo ra, đôi mắt lạnh như băng có chút gợn sóng, nhưng sau khi nhìn thấy trên cổ tay có dấu vết, vẻ lạnh lẽo đã bị sự dịu dàng thay thế.
Dưới yêu cầu của Thẩm Nhị, Thẩm Niệm phải súc miệng vài lần.
Thấy nàng không sao thì Thẩm Nhị mới yên tâm, chỉ là sắc mặt vẫn rất khó xem.
Hiển nhiên là đang tức giận!
Ông giận dỗi không rên một tiếng mà chỉ đứng im ở nơi đó, khí lạnh trên người liên tục giảm xuống.
Thẩm Niệm cảm thấy có chút chột dạ, đi qua chọc chọc cánh tay Thẩm Nhị, nhỏ giọng dỗ: "Cha, cha đừng tức giận, hay là con đi bắt cho cha một con hổ để cha cưỡi chơi nhé?"
Mọi người: "!!!"
Thẩm Nhị trợn to đôi mắt, mặt tái mét: "Con còn dám nói à?!"
Giọng nói lớn đến mức làm chim trong rừng sâu vẫy cánh bay đi.
"..." Thẩm Niệm lại tỏ ra nghiêm túc: "Cha yên tâm, con sẽ không có việc gì"
Thẩm Nhị nghẹn lại, không thể phun ra được một câu.
Thẩm Niệm thấy cha không nói nữa, cho rằng ông đã tin tưởng bản lĩnh của chính mình, lướt qua ông đi về phía Tiêu Chấp.
Lấy ra một hộp thuốc mỡ đưa qua.
"Bôi cái này lên miệng vết thương, mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi"
"Cảm ơn cô nương" Trong lòng Tiêu Chấp sinh ra sự vui mừng, khóe miệng hơi nhếch lên, hoàn toàn bỏ qua hộp thuốc mỡ Thánh Thượng ban thưởng ở trong lồng ngực, nhận lấy hộp thuốc mỡ mà Thẩm Niệm đưa rồi cẩn thận bôi lên.
Hắn rũ mắt, đôi mắt mang theo lạnh lẽo kia phai nhạt đi, cả người toát ra vẻ vui vẻ đặc trưng của một thiếu niên.
Vẫn là thiếu niên ...
Thẩm Niệm cười nói: "Vừa rồi cảm ơn ngươi nha"
Ánh mắt Tiêu Chấp chợt lóe, trên mặt mang theo một tia cười khổ lại có chút ngượng ngùng nói: "Là ta nên cảm ơn cô nương mới đúng, nếu không phải cô nương phản ứng mau thì hiện tại ta đã trúng độc bỏ mình rồi"
Mỗi biểu cảm đều rất chân thật, làm người hoàn toàn không nhìn ra... việc làm Thẩm Niệm trở thành 'ân nhân cứu mạng' là kết quả hắn tính kế.
Sắc mặt Thẩm Niệm nhàn nhạt nhưng lại rất nghiêm túc: "Nếu ta đã đồng ý dẫn ngươi lên núi thì nhất định phải dẫn ngươi trở về hoàn chỉnh"
Tiêu Chấp cảm thấy đôi mắt trong trẻo của thiếu nữ giống như có thể chiếu ra toàn bộ sự âm u của hắn, làm hắn không chịu nổi mà dời mắt đi.
Kể từ khi mơ thấy kiếp trước, tới cuối cùng hắn đã không còn là Tiêu thế tử như trời quang trăng sáng kia. ... Cũng không đúng, từ khi phụ vương xảy ra chuyện thì hắn đã không phải rồi.
Quỷ quyệt hay thay đổi, âm hiểm, mặt lạnh tâm lạnh, lắm mưu nhiều kế... Đây mới là hắn trong miệng mọi người.
-
Cùng lúc đó ở Trung Đô.
Sau hơn một năm, giới quý tộc bởi vì cháu trai của đương kim Thánh Thượng là thế tử Vinh thân vương rời đi Trung Đô mà lại một lần nữa náo nhiệt lên.
Bắt đầu diễn ra các loại hoạt động!
Trong một quán trà, vài công tử mặc cẩm y ngồi ở chỗ kia uống trà nói chuyện.
"Vài vị huynh trưởng, các ngươi nghe nói chưa, đại công tử nhà Ngự Sử hẹn người đi Kinh Giao đua ngựa, ngày mai các ngươi có đi xem không?"