Sau khi quyết định xong, Thẩm Nhị đến tìm tới mấy người bạn nói rõ tình hình.
Không ai nói không, đều lập tức đồng ý, xắn ống quần lên, mang theo một ít lương khô, đi về phía chân núi.
Lúc này, Thẩm thôn trưởng cũng dẫn Tiêu Chấp đến chân núi.
Nhìn thấy Thẩm Nhị và những người khác, ông ấy không yên tâm mà dặn dò: "Trong núi nguy hiểm, các ngươi nhất định phải cẩn thận một chút đó"
Mấy người Thẩm Nhị biết thôn trưởng có ý tốt, nên nói: "Thôn trưởng yên tâm, bọn ta sẽ cẩn thận"
"Bảo đảm sẽ trở về không thiếu một người"
Thẩm Niệm về nhà thay bộ váy, mặc quần áo thường dùng để lên núi.
Nàng buộc tóc lại nhìn tràn đầy năng lượng, rất hiên ngang.
Cõng theo một cái sọt tre lớn, biểu cảm bình tĩnh: "Đi thôi"
Bị người nhà lôi kéo nói những lời dặn dò phải cẩn thận, mọi người nhìn nhau, không được tự nhiên mà sờ chóp mũi, vội vàng đuổi theo.
Dưới chân núi mọi người thường xuyên lui tới nên con đường còn tính là dễ đi.
Một canh giờ sau, con đường dưới chân đã không còn rõ, ngọn cỏ còn cao hơn người.
Lúc này các thôn dân đều ở dưới chân núi có chút hoảng sợ.
"Niệm tỷ nhi, hết đường rồi" Thẩm Nhị mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám phương, canh giữ sát bên người Thẩm Niệm, bỗng nhiên lại mở miệng nói.
"Không có việc gì, đi theo con" Thẩm Niệm dùng một cây gậy chặt đứt những ngọn cỏ, dẫm ra một con đường: "Chờ vượt qua khu vực này là tốt rồi"
Nói xong nàng lại dặn dò thêm một câu: "Nơi này nhiều cỏ độc, tay đừng sờ lung tung"
Người trong thôn cứng đờ, nhanh chóng nói: "Không cử động, bọn ta đều không cử động"
Đây chính là núi sâu, nếu trúng độc thì muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.
Thẩm Niệm định nói chỉ cần đừng sờ lung tung sẽ không có việc gì, nhưng nghĩ lại làm bọn họ cẩn thận một chút cũng tốt, cho nên nàng không nói thêm gì nữa.
Tiêu Chấp nhìn ánh mắt mơ hồ của nàng, khoé miệng khẽ nhếch lên.
Lâu rồi chưa nhìn thấy phu nhân lừa dối người khác, rất thân quen.
Thẩm Niệm là một người rất nghiêm túc, nếu tiệp nhận nhiệm vụ uỷ thác rồi thì chắc chắn sẽ hoàn thành một cách thật hoàn mỹ.
Nàng vừa đi dầu dẫn đường vừa hỏi: "Ta rất quen thuộc ngọn núi này, ngươi muốn tìm loại thảo dược nào?"
Tiểu Chấp vẫn luôn chú ý đến Thẩm Niệm, nghe nàng hỏi như vậy thì hắn trả lời: "Nấm linh chi đỏ 500 năm"
Thẩm Niệm quay đầu lại nhìn hắn một cái: "Dược liệu 500 năm cũng không dễ tìm đâu"
Nhưng mà đối với nàng mà nói, nấm linh chi 500 năm này lại không khó tìm lắm.
Thẩm Nhị sợ nữ nhi đắc tội quý nhân, hơi ngăn cản ở trước mặt Thẩm Niệm, cười nói: "Nữ nhi của ta nói chuyện thành thật, công tử đừng so đo với con bé"
Nói xong, ông ấy duỗi tay vỗ đầu con gái, giả vờ răn dạy: "Nếu đồng ý rồi thì chúng ta phải làm hết sức"
Thẩm Niệm lộ vẻ mặt ngoan ngoãn, nghiêm túc gật đầu: "Dạ, dạ"
Nghiêm túc đáp lại, tiếp tục dẫn đường.
Cha Đại Bàng đi cùng nhẹ nhàng đâm bả vai của Thẩm Nhị, giọng điệu không giấu được sự hâm mộ: "Chẳng trách ngươi vẫn luôn cất giấu, tiểu nha đầu ngoan ngoãn như vậy, nếu là nữ nhi nhà ta thì ta cũng không nỡ dẫn ra ngoài"
Cũng chỉ có mấy người trong thôn kia suy nghĩ nhiều mới có thể đồn tiểu cô nương thành dáng vẻ đó.
Nghĩ như vậy, ánh mắt ông ấy nhìn về phía Thẩm Niệm nhiều thêm vài phần thương tiếc.
Mấy người nam nhân khác cũng vô cùng tán thành.
Tiêu Chấp có nội lực thâm hậu, tai thính mắt tinh, nghe được lời này thì trong lòng tràn đầy sự tự hào.
Có thể gặp lại phu nhân vào lúc nàng còn trẻ, bảo vệ nàng trưởng thành, loại cảm giác này thật sự làm người ta thấy máu huyết sôi trào.
"Sắp tới rồi" Thẩm Niệm nói, bước chân nhanh hơn.
Mấy phút sau, một đám người đi ra 'rừng rậm", thấy một mảng cỏ lớn.
Mặt hồ cách đó không xa chiết xạ ánh sáng mặt trời lung linh, con vịt trên mặt hồ chậm rãi vẫy cánh, giống như có mùi hoa quả đang lan toả...
"Nơi này..." Trong mắt của Thẩm Nhị hiện lên sự bất ngờ: "Không ngờ trong núi sâu lại có một nơi như vậy"
Cha của Đại Bàng ngạc nhiên cảm thán: "Các ngươi nhìn bên kia đi, đó là vịt hoang đúng không, nhiều như vậy!"
Mấy người nam nhân có điều kiện khó khăn chờ mong mà nhìn về phía Thẩm Niệm: "Niệm tỷ nhị, trước khi xuống núi chúng ta có thể bắt một ít vịt không?"
"Có thể" Thẩm Niệm lộ vẻ mặt ngạc nhiên: "Đồ vật trong núi vốn dĩ không phải là của ai cả, mọi người muốn bắt thì bắt, bên kia chắc là có trứng vịt, chờ làm việc chính xong thì mọi người cũng có thể đi nhặt một ít"
Đám người cha Đại Bàng cảm thấy trong lòng ấm áp nói không nên lời.
"Nói là nói như vậy, không có sai, nhưng mà nếu như không có ngươi dẫn bọn ta vào núi thì bọn ta cũng không nhặt được một cây củi nào, đương nhiên phải hỏi ý kiến của ngươi rồi"
Ai không biết trong núi sâu có rất nhiều thứ tốt chứ, nhưng cũng phải có mạng mới nhặt được!
Một đường bình an, bọn họ sẽ không ngây thơ cho rằng trên núi không có nguy hiểm.
Bọn họ rất tỉnh táo, nếu như một mình lên núi, có khi chưa đi được nửa đường thì xương cốt đã bị gặm sạch rồi.
Thẩm Niệm cười cong mi mắt, tươi cười ấm áp hơn: "Mọi người quá khách sáo rồi, nếu không phải vì giúp đỡ ta thì mọi người cũng không cần đi chuyến này..."
Nàng chớp mắt: "Hiếm khi mới đến đây một chuyến, cũng không thể trở về tay không được, cho nên mọi người cứ thỏa sức nhặt đi"
Khóe miệng của tiểu cô nương nhếch lên một nụ cười, vừa mềm vừa ngọt, trong nháy mắt Tiêu Chấp chỉ cảm thấy có gì đó chạy thẳng vào lòng ngực, không an phận mà nhảy nhót ở đầu trái tim của hắn.
Phu nhân thông minh lém lỉnh như vậy, đã lâu rồi hắn không được nhìn thấy.
Thẩm Niệm nhận ra một ánh mắt không có cách nào bỏ qua...
Quay đầu lại thì thấy.
Ôi chao, đã quên người uỷ thác rồi.
"Tiêu Cẩn Chi, ngươi cũng vậy nhé" Nàng nghiêm túc nói.
Tiêu Chấp vừa nhìn đã biết phu nhân đang qua loa có lệ mình, trong lòng rất buồn bực.
Nghĩ đi nghĩ lại, hiện tại hắn chỉ là một người xa lạ, phu nhân có thể nghĩ đến mình đã là rất tốt rồi, vì vậy hắn điều chỉnh lại tâm lý, thành công tự an ủi mình.
"Cảm ơn cô nương" Gương mặt hắn mang theo nụ cười.
Ánh sáng chiếu qua ngọn núi, tia sáng chiếu vào gương mặt kia làm đôi mắt của người khác không thể nhìn thằng.
Thẩm Niệm thẳng thắn nói: "Ngươi thật tuấn tú"
Đáy lòng của Tiêu thế tử khẽ rung động, đây là... một khởi đầu tốt đẹp đúng không?
"Túi da này có thể được cô nương thích cũng coi như có chút tác dụng"
Tiêu thế tử ghét nhất bị người khác nhắc đến gương mặt, nhưng vì để lại một ấn tượng tốt cho phu nhân mà hoàn toàn vứt bỏ khí khái của mình.
Thẩm Niệm nghe thất lời nói văn vẻ này, cảm thấy người cổ đại thật sự rất thú vị.
Bọn họ phải ở trong núi mấy ngày, mọi người hợp sức dọn dẹp một cái sơn động, làm nơi ngủ nghỉ tạm thời.
Thẩm Niệm quen thuộc mà rải thuốc phòng côn trùng, rắn rết ở xung quanh.
Vào núi sâu, sắc trời đã không còn sớm nữa, một đám người đơn giản lót bụng rồi chia thành hai đội thay phiên trực đêm, một đêm rất nhanh chóng trôi qua.
Hôm sau, Thẩm Niệm thức dậy từ rất sớm.
Sau khi rửa mặt xong, nàng đi xung quanh hái được một ít quả dại, đi đến cửa sơn động thì thấy Tiêu Chấp cũng đã thức dậy.
"Ngươi dậy rồi, ngủ ngon không?"
Nàng thuận miệng quan tâm một chút, trong lòng Tiêu Chấp thấy ấm áp hơn: "Cũng không tệ lắm"
Hai người nói chuyện mấy câu, những người khác đều đã tỉnh lại.
Đám người Thẩm Nhị vào núi sâu liền rất khó phân biệt được phương hướng, đều nghe theo Thẩm Niệm.
Thẩm Niệm thường chạy khắp nơi trong núi sâu, cũng có chút ấn tượng với những khu vực có dược liệu quý hiếm, bèn nói: "Hình như trước kia ta có nhìn thấy nấm linh chi đỏ ở một chỗ, hay là chúng ta đi xem thử đi?"
Đám người Thẩm Nhị không có ý kiến gì.
Tiêu thế tử làm người ủy thác gật đầu nói: "... Được, làm phiền cô nương dẫn đường"
"Đi thôi"
Thẩm Niệm dẫn đường, đoàn người mang theo dụng cụ cắt gọt dùng để phòng thân theo sát phía sau.
Đi chưa được bao lâu, bọn họ đi vào một thung lũng sâu.
Bởi vì mơ hồ nhớ tới một vị trí, cho nên Thẩm Niệm vừa nhìn thấy thân cây rất lớn kia thì đôi mắt to lập tức sáng lên rực rỡ, sau đó nàng chạy chậm qua đó.
Một lát sau nàng thò đầu ra nói: "Ở chỗ này!"