Bà nội của Đại Bàng cũng không phải loại người không muốn con dâu trở nên tốt hơn, thấy Phương tẩu tử có con đường phát triển tốt cũng rất vui mừng, còn trầm mặt dặn dò: "Phương Nương à, Tú Nương tin tưởng con nên mới giao công việc này cho con, chúng ta đừng phụ lòng tin của nàng, nhất định phải làm việc cho tốt"
Nương của Đại Bàng gật đầu: "Nương yên tâm, con biết rồi ạ"
Công việc tốt như vậy, một ngày có thể kiếm được 30 văn tiền, nếu bà ấy không làm tốt thì đúng là đầu óc có vấn đề.
Lý Tú Nương lại nói công việc cụ thể của việc mở cửa hàng một lúc, sau đó rời khỏi nhà của Đại Bàng.
Nương của Đại Bàng nghĩ nếu như có một công việc ổn định, như vậy điều kiện trong nhà sẽ tốt hơn, đôi mắt có chút đỏ hoe.
Bà nội của Đại Bàng vỗ tay con dâu, an ủi nói: "Khóc cái gì, đây là chuyện tốt"
Nương của Đại Bàng nín khóc mỉm cười, trên gương mặt tang thương có chút tia sáng: "Con đang vui mừng"
Đại Bàng vào nhà thì nhìn thấy đôi mắt của nương đỏ hoe, vội vàng đi qua lo lắng hỏi: "Nương, nương làm sao vậy?"
Nương của Đại Bàng từ ái mà xoa đầu con trai nói: "Nương không có việc gì. Con chờ, chờ nương tích góp đủ tiền bạc sẽ đưa con đi học đường"
Vừa nghe được lời này, Đại Bàng lập tức hóa đá, nụ cười cương cứng trên mặt, bắt đầu làm nũng: "Nương, con không muốn đi học đường"
Đi học đường sẽ phải ăn roi, cậu bé không muốn đi học đâu.
Vẻ từ ái trên gương mặt nương của Đại Bàng lập tức biến mất, véo lỗ tai của cậu bé nói: "Cái gì? Được đi học mà còn kén cá chọn canh, thằng nhóc thối kia, con muốn lên trời sao"
Đại Bàng ngây ngẩn cả người, cầu cứu bà nội của cậu bé: "Bà nội, lỗ tai cháu trai lớn của ngài sắp bị véo đứt rồi, ngài mau cứu cháu đi"
Bà nội của Đại Bàng biết con dâu có chừng mực, nên cười nói: "Nương của cháu nói rất đúng, cháu cũng nên được dạy dỗ"
Đại Bàng không ngờ bà nội yêu thương mình nhất lại mặc kệ cậu bé như vậy, cậu bé lập tức nhận sai: "Nương, con sai rồi, con đi học, con sẽ đi học"
Nương của Đại Bàng phi một tiếng, cười mắng: "Thằng nhóc thối nghĩ rất hay, còn chưa có tin tức của quà nhập học đâu, con cứ từ từ mà mơ đi"
Đại Bàng: "..." Cậu bé quá khó khăn mà.
-
Tiêu Chấp cưỡi ngựa đi vào thôn Trúc Khê.
Người trong thôn thấy có người ngoài tới thôn, theo bản năng mà cảnh giác.
Cửa thôn có một người nam nhân dũng cảm ngăn cản hắn lại, chắp tay nói: "Chào công tử, không biết ngài đến thôn của bọn ta có việc gì không?"
Tiêu Chấp ở trên cao liếc mắt nhìn xuống người này một cái, xoay người xuống ngựa, đầu ngón tay thon dài ngắm nhìn dây cương, thuận miệng tìm một cái cớ: "Ta muốn lên núi sâu hái thuốc, thôn các ngươi có người nào bằng lòng dẫn đường không, sẽ có tạ ơn"
Hắn kiếm chế khí thế trên người mình, nhưng từ mỗi lời nói cử chỉ lại lộ ra khí chất làm người ta không dám coi thường.
Thôn dân nói: "Việc này phải tìm thôn trưởng, mời công tử đi theo ta"
Cách người nọ càng gần, Tiêu Chấp liền cảm thấy lồng ngực đập thình thịch.
Hắn có chút căng thẳng, sắc mặt trông có vẻ rất lạnh lùng, làm thôn dân dẫn đường ở bên cạnh nghĩ lầm là quý nhân bất mãn với mình, trong lòng thấp thỏm không biết phải làm sao.
Tiêu Chấp nghĩ đến phu nhân là người yêu thích sắc đẹp, cúi đầu quan sát quần áo trên người mình.
Áo gấm lụa màu xanh thêu hoa quý, đeo đai lưng quanh eo, chắc là không thất lễ.
Nghĩ như vậy làm hắn thoáng yên lòng.
Nửa nén hương sau, Tiêu Chấp được thôn dân dẫn đến gặp thôn trưởng.
Thẩm thôn trưởng vừa nhìn thấy công tử phú quý như vậy đến thôn mình thì vừa mừng vừa sợ, lập tức dâng lên mười hai phần tinh thần.
Sau khi biết mục đích của vị công tử này, đầu óc của ông ấy nhanh chóng xoay chuyển...
Hình tượng Thẩm Niêm uy vũ kéo một con vật lớn thoáng hiện lên trước mặt ông ấy.
"Thôn bọn ta thật sự có một người có thể đánh hổ, chỉ là người này là một cô nương, không biết công tử có để ý không?"
Đáy lòng Tiêu Chấp rung động một chút nói: "Chỉ cần đối phương dũng cảm và quen thuộc đường núi là được"
Thôn trưởng nghe vậy liền yên tâm, nói với người nam nhân dẫn đường: "Nhị cẩu tử, mau đi gọi Thẩm Niệm lại đây"
Thẩm Niệm nghe nói có một vị công tử vô cùng tuấn tú tới trong thôn, cho nên chạy đến đây xem trò hay.
Nghe nhắc đến tên của mình, nàng lập tức thò đầu ra từ trong đám người: "Thôn trưởng thúc, cháu ở chỗ này"
Mái tóc của thiếu nữ chỉ dùng một sợi dây buộc lên, trên người mặc váy áo màu xanh lơ, đôi mắt long lanh sinh động, trên mặt treo một nụ cười tươi tắn rạng rỡ...
Tiêu Chấp bình tĩnh nhìn nàng, trong lòng lại tràn đầy đau xót, lại có loại vui mừng như điên khi vượt qua ngàn chông gai từ chỗ sâu bên trong dâng trào lên, mang theo lực lượng không thể ngăn cản.
Phu nhân, đã lâu không gặp.
Thẩm Niệm đi ra ngoài, quan sát Tiêu Chấp một chút, cười tủm tỉm nói: "Ta là Thẩm Niệm, ngươi tên là gì?"
Lời dạo đầu vô cùng quen thuộc.
Trái tim của Tiêu Chấp lao nhanh như có vạn con ngựa chạy qua, ngón tay run rẩy, nắm bàn tay thật chặt, lúc này mới khó khăn lắm làm bản thân mình không mất bình tĩnh ở trước mặt mọi người.
Hiện tại đối với phu nhân thì hắn chỉ là một người xa lạ, không thể nóng vội.
Ở trong lòng xây dựng tâm lý mấy lần, hắn nói: "Ta tên là Tiêu Cẩn Chi"
Thẩm Niệm cười, thuận miệng khen một câu: "Tên của ngươi nghe rất hay"
Thật ra đây chỉ là lời khách sáo, chứ nàng còn không biết tên của người ta viết như thế nào đâu.
Thẩm thôn trường thấy nàng mạnh dạn như vậy, trái tim đã sắp nhảy ra ngoài, sợ quý nhân tức giận, ông ấy giả vờ răn dạy một câu: "Niệm tỷ nhi, không được nói lung tung"
"Không sao" Tiêu Chấp liếc mắt nhìn ông ấy một cái, rõ ràng là ánh mắt rất bình thường, nhưng lại làm Thẩm thôn trưởng cảm thấy phía sau toát mồ hôi.
Lúc chuyển hướng về phía Thẩm Niệm, trong mắt có thêm vài phần dịu dàng.
"Nghe nói cô nương có năng lực đánh hổ, lại còn rất quen thuộc đường núi, không biết cô nương có bằng lòng dẫn ta vào núi sâu một chuyến hay không?" Giọng nói của hắn rất hiền hoà, rất khó làm người khác sinh ra ác ý.
"Được" Thẩm Niệm lập tức đồng ý, đối với nàng mà nói, lên núi cũng giống như đi chơi, dẫn theo một người mà thôi, rất nhẹ nhàng.
Là việc tiện đường, còn có thể kiếm được tiền, một công đôi việc.
Trong ánh mắt của Tiêu Chấp thoáng hiện lên ý cười, chắp tay nói: "Vậy Cẩn Chi đành làm phiền cô nương"
Quả nhiên là bình tĩnh tự kiềm chế, khí chất hơn người!
Thẩm Niệm học theo dáng vẻ của hắn, cũng chắp tay nói: "Khách sáo, khách sáo rồi"
Tiêu Chấp nhìn gương mặt non mềm giống như hoàn toàn không có mũi nhọn của nàng, đáy mắt tràn đầy ý cười.
Phu nhân lại giả vờ vô hại nữa rồi.
Thôi, hắn phối hợp với nàng là được.
Thẩm Niệm đối diện với đôi mắt của người này, cảm thấy hắn giống như đã nhìn thấu mình vậy, ánh mắt nhìn qua mang theo sự tìm tòi nghiên cứu.
Còn rất cẩn thận... Trong lòng Tiêu thế tử cảm thấy buồn cười, bình tĩnh mà rũ mắt xuống.
"Ngươi chờ ta một chút, ta đi nói với cha nương ta một tiếng rồi tới dẫn ngươi lên núi" Thẩm Niệm nói.
Tiêu Chấp gật đầu: "Được, làm phiền cô nương rồi"
Nghe nói nữ nhi muốn dẫn người ta đi vào núi sâu, Thẩm Nhị và Lý Tú Nương đều lộ ra vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
"Niệm tỷ nhi, cha đi cùng con" Thẩm Nhị không cho phép từ chối mà nói.
Hai người còn không biết nữ nhi to gan lớn mật, đã sớm xem núi sâu là sân sau của nhà mình.
Lý Tú Nương gật đầu đồng ý: "Tướng công phải đi theo, nói là công việc, nhưng nếu như trai đơn gái chiếc cùng nhau lên núi, nói không chừng về sau sẽ bị người ta đặt điều nói này nói nọ đó"
Nói dứt lời, bà ấy vẫn không yên tâm mà nói: "Hay là kêu thêm vài người đi cùng đi"
Thẩm Nhị cũng rất có tự mình hiểu lấy, sợ bản thân không bảo vệ được nữ nhi: "Đúng là nên gọi thêm mấy người"
Nhiều người sẽ có sức lực lớn, gặp phải dã thú... Phần thắng cũng có thể lớn hơn một chút.