Đám người Tiêu Chấp cũng không biết bọn họ đã trở thành trung tâm câu chuyện.
Liên tục lên đường hơn hai tháng, mọi người đều có chút mệt mỏi về thể xác và tinh thần, thu dọn đồ đạc xong thì từng người trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Đối với Tiêu Chấp, tòa nhà ở nơi này cũng không xa lạ, ở trong mơ hắn và Thẩm Niêm đã từng ở chỗ này một khoảng thời gian.
Tiêu thế tử tự tay trải tấm da hổ lên giường, sau đó nằm xuống.
Có lẽ bởi vì ngày mai có thể nhìn thấy người nọ, thế tử gia vẫn luôn bình tĩnh, lúc này trong lòng lại rất lâu không thể bình tĩnh lại được.
Tư thế ngủ của hắn ngay ngắn, đôi mắt nhìn nóc nhà, nửa đêm về sau mới ngủ được.
Ngủ không được bao lâu đã chìm vào một giấc mộng hồi ức lại kiếp trước.
"Thế tử, nghe nói vị đại nhân kia bị rút hết máu, bị thiên đao vạn quả, đã... đã chết"
"Chỉ huy sứ thà chết cũng không tiết lộ tin tức của Hắc Diễm quân, thế tử, chúng ta phải báo thù cho hắn"
"Thế tử, vị chỉ huy sứ kia để lại phong thư cho người"...
Nằm mơ cả đêm, Tiêu Chấp giống như bị quỷ áp giường, cảm thấy cả người đau đớn.
Mở mắt ra, nghĩ đến giấc mơ mới xuất hiện, hắn nắm chặt đầu ngón tay, trong mắt phụt ra tia giết chóc, làm người ta nhìn thấy đều cảm thấy sợ hãi.
Tiêu Uế.
Ra cửa phòng, Tiêu Chấp ra lệch cho Lưu Phong: "Phái mấy ám vệ đi bảo vệ Tiêu Uế"
Nói xong, hắn dừng lại một chút, sau đó nói: "Không nguy hiểm đến tánh mạng thì không cần xuất hiện"
Hắn từ trong giấc mơ biết được kế tiếp Tiêu Uế sẽ bị bắt ném vào rừng Vạn Độc, cửu tử nhất sinh mới có thể sống sót.
Mặc dù còn sống, nhưng không biết đã trải qua điều gì mà trở nên càng thêm có thù tất báo, âm ngoan ác độc.
Sau đó mỗi lần phu nhân nhắc tới đều tỏ ra rất tiếc nuối...
Tiêu Uế? Vị mà cha không thương nương không yêu, quái vật đại danh đỉnh đỉnh kia sao.
Ấn tượng về người này xẹt qua ở trong đầu, Lưu Phong lại khó hiểu.
Không nhịn được mà hỏi: "Thế tử, ngài và Tiêu Uế công tử..."
Hắn ta muốn nói lại thôi, trong mắt lại lóe lên tia sáng tò mò, hiển nhiên hắn ta rất muốn hỏi nguyên nhân.
Ánh mắt của Tiêu Chấp nhàn nhạt liếc về hướng hắn ta, không rõ ý đồ mà cười hỏi lại: "Bổn thế tử giải thích cho ngươi một chút nhé?"
Lưu Phong lập tức đứng thẳng người, vội vàng nói: "Không cần, không cần, thuộc hạ lập tức đi sắp xếp"
Ăn cơm sáng xong, Tiêu Chấp không muốn chờ thêm một giây phút nào nữa mà một người một con ngựa đi tới thôn Trúc Khê.
Lúc này, nhị phòng Thẩm gia đang nói về chuyện cửa hàng ở trong huyện.
"Niệm tỷ nhi, cửa hàng trong huyện đã sửa chữa xong rồi, con dự định làm cái gì?" Thẩm Nhị hỏi ý kiến của Thẩm Niệm.
Thẩm Niệm không suy nghĩ nhiều đã nói: "Bán thức ăn đi, cha nương cảm thấy thế nào?"
Thẩm Nhị nghe thấy nữ nhi hỏi ý kiến của mình thì trong lòng rất thoải mái: "Dân coi đồ ăn là quan trọng nhất, bán thức ăn rất tốt"
Đúng lúc này Lý Tú Nương hỏi: "Ta cũng cảm thấy bán thức ăn rất tốt, nhưng mà bán cái gì thì chúng ta cần suy nghĩ thêm"
Nếu Thẩm Niệm đề xuất bán thức ăn, vậy đương nhiên nàng đã có ý tưởng, nàng lập tức nói: "Bán cơm hộp ạ"
"Cửa hàng cách bến tàu không xa, sẽ có rất nhiều công nhân muốn ăn cơm, bán cơm hộp chắc chắn không lo không bán được"
Thẩm Khôn có tính tình nóng nảy, lập tức hỏi ra vấn đề mà mọi người đều tò mò: "Muội muội, cơm hộp là cái gì?"
Thẩm Niệm lời ít mà ý nhiều giải thích: "Bên dưới là cơm khô, bên trên là đồ ăn, mỗi phần đều có giá giống nhau, thịt và đồ ăn tính riêng"
Thẩm Nhị cảm thấy việc mua bán này khá tốt, nhưng mà có một vấn đề nhỏ: "Cơm khô lãng phí lương thực, phí tổn cao, sợ là không kiếm được bao nhiêu tiền"
Ông ấy ở trong huyện còn chưa từng nhìn thấy có nơi nào trực tiếp bán cơm khô.
"Cơm khô không nhất định phải dùng gạo trắng nấu cơm" Thẩm Niệm rất bình tĩnh: "Hơn nữa cái này là lãi ít tiêu thụ mạnh, sẽ không có chuyện không kiếm được tiền"
Quan trọng nhất chính là nàng không phải chỉ bán cơm hộp.
Cửa hàng kia khá lớn, đến lúc đó có thể lại tách ra một cái cửa sổ để bán cá nướng.
Nghĩ đến nướng cá A Uế làm, Thẩm Niệm lại thấy thèm.
Cũng không biết hắn nướng như thế nào, thật sự rất ngon.
Người làm chủ gia đình là Thẩm Nhị nói: "Được, vậy bán cơm hộp"
Lý Tú Nương đi theo nói: "Cửa hàng kia nhà ta không thể lộ mặt, đến lúc đó phải tìm người quản lý"
Thẩm Niệm không có ý kiến gì với vấn đề này: "Được ạ, nương xem rồi tìm đi ạ"
"Con yên tâm, nương bảo đảm sẽ sắp xếp ổn thỏa cho con" Cũng giống như Thẩm Nhị, Lý Tú Nương rất hưởng thụ việc được con gái ỷ lại.
Ở trong lòng tìm kiếm những người đáng tin cậy trong thôn một lúc, bước đầu xác định ra người được chọn.
"Mọi người cảm thấy nương của Đại Bàng thế nào?"
Thẩm Càn vẫn luôn im lặng bỗng mở miệng nói: "Ta cảm thấy rất thích hợp, thím Phương thành thật chăm chỉ, tay nghề nấu cơm cũng rất tốt, trong nhà có trưởng bối từ ái hiểu lý lẽ, vãn bối chính trực hiểu chuyện, nếu tìm người giúp đỡ thì nhà bọn họ rất thích hợp"
Tìm người làm việc không thể chỉ xem một mình người đó, còn phải xem người trong nhà, trong nhà có người không phân biệt phải trái thì tuyệt đối không thể thuê.
Thẩm Khôn gật đầu: "Con tán đồng ý kiến của đại ca"
Mãn ca nhi ở bên cạnh ra hình ra dáng mà viết chữ, nghe người trong nhà nhắc tới đồng bọn của mình, giống như ông cụ non mà nói: "Đại Bàng ca ca rất tốt, chưa bao giờ bắt nạt con gái và mấy đứa trẻ nhỏ hơn mình"
Thẩm Niệm không phát biểu ý kiến, những người khác chuyển ánh mắt về phía nàng.
"Đừng nhìn con, con không có ý kiến"
Người một nhà đều đồng ý, Lý Tú Nương lập tức nói: "Vậy được, vậy chọn Phương tẩu tử, ta lập tức đi tìm bà ấy"
Dứt lời, bà ấy vội vàng đi ra ngoài.
Thẩm Niệm thấy lúc nương bận rộn chuyện của cửa hàng rất lanh lẹ lại có tinh thần, hạ quyết tâm chờ sau khi phân nhà sẽ đặt mua một ít cửa hàng để cho bà ấy vui mừng một chút.
Lý Tú Nương không biết lòng hiếu thảo của nữ nhi, bà ấy bước chân nhẹ nhàng đi vào nhà Đại Bàng.
"Phương tẩu tử"
Đại Bàng đang cho gà ăn, nhìn thấy bà ấy thì nhiệt tình chào hỏi: "Chào thím Lý, nương của cháu ở trong nhà ạ"
Sau đó hướng vào nhà kêu to một tiếng: "Nương, thím Lý tìm nương ạ"
Lý Tú Nương vào nhà, cười nói: "Đại Bàng nuôi mấy con gà này thật tốt"
"Cảm ơn thím Lý." Đại Bàng được khen có chút đỏ mặt, vẫn thoải mái hào phóng cảm ơn, còn thuận tiện chia sẻ kỹ xảo nuôi gà của mình: "Cháu bắt con giun cho gà ăn"
"Đại Bàng thật chăm chỉ" Lý Tú Nương vừa nói dứt lời, nương của Đại Bàng liền vén rèm lên đi ra ngoài nói: "Tú Nương tới, thằng nhóc thối này không chịu nổi lời khen, lúc quậy lên làm người ta rất tức giận, người vào nhà đi"
Lý Tú Nương được nương của Đại Bàng mời vào nhà.
"Phương tẩu tử, tạm thời đừng vội làm gì, ta có việc muốn nói với ngươi"
Nương của Đại Bàng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bà ấy, cũng nghiêm túc hỏi: "Sao vậy?"
Bà nội của Đại Bàng cũng buông công việc đang làm, nói: "Tú nương, xảy ra chuyện gì, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì ngươi cứ nói ra, bà già ta không có ích lợi gì, nhưng có thể giúp đỡ thì tuyệt đối sẽ không từ chối"
Lý Tú Nương cười nói: "Thím Hoa, Phương tẩu tử, các ngươi đừng sốt ruột, từ từ nghe ta nói"
"Chuyện là thế này..."
Bà ấy dứt khoát lưu loát mà nói ra chuyện muốn mời Phương tẩu tử quản lý cửa hàng.
Bà nội và nương của Đại Bàng liếc mắt nhìn nhau, đều có chút không phản ứng kịp.
Một lát sau, nương của Đại Bàng mới nói bằng vẻ mặt ngơ ngác: "Tú Nương, ta không có nghe nhầm chứ, ngươi muốn mời ta đi quản lý cửa hàng ở trong huyện à?!"
Lý Tú Nương: "Bọn ta còn ở nơi này, sao có thể là giả được"
Nương Đại Bàng tàn nhẫn véo mình một cái, đau đớn đến mức nhe răng.
Sau khi xác nhận đây là sự thật, bà ấy mới kích động nói: "Tú Nương, chỉ cần ngươi cảm thấy ta được thì ta hứa sẽ thay ngươi quản lý cửa hàng thật tốt"