Lão Cao thị và tiểu Cao thị vừa rời đi, Lý Tú Nương liền bắt đầu tính sổ sách với Thẩm Niệm và Mãn ca nhi.
Đi đến trước mặt một lớn một nhỏ, chọc cái trán của hai tỷ đệ.
"Nhìn trò hay của nương rất vui sao?" Bà ấy tức giận nói: "... Xem trò hay còn nhìn tới trên đầu nương, hai tên quỷ nhỏ này"
Mặc dù nói như vậy, nhưng lá gan của bọn nhỏ lớn hơn cũng khiến cho Lý Tú Nương rất vui mừng.
Thẩm Niệm: "Hay, chỉ là sức chiến đấu của bà nội và tứ thẩm quá yếu"
Nói xong, nàng còn ghét bỏ mà lắc đầu.
"Không thể làm gì chúng ta lại còn luôn tới gây chuyện, người vô dụng lại còn thích làm trò"
Lý Tú Nương: "..." Không thể tán đồng hơn được nữa.
"Niệm tỷ nhi, con muốn phân nhà sao?" Bà ấy không có bất kỳ báo hiệu nào mà hỏi ra một câu như vậy.
Trong khoảng thời gian này Thẩm Niệm cũng có hiểu biết về chuyện trong thôn, biết phân nhà dường như là một chuyện rất kiêng kị.
"Muốn ạ, nhưng mà không dễ phân đúng không"
Trong lòng Lý Tú Nương hiểu rõ nói: "Cái này thì chưa chắc. Trong nhà nhiều người, các tiểu bối đều đã trưởng thành, trong thôn những đứa trẻ lớn giống các con đều đã sớm làm mai rồi, chỉ có nhà ta vẫn chưa... Chờ việc này bị nhắc tới thì cũng sắp tới lúc phân nhà rồi"
Đặc biệt là nhị phòng bọn họ có ba đứa con trai đó, phải tốn không ít tiền sính lễ, lão thái thái nỡ bỏ tiền ra sao?
Mãn ca nhi nhíu mày nói: "A tỷ không hỏi cưới!"
Lý Tú Nương chỉ nghĩ là trẻ con cáu kỉnh mà thôi, không để ý tới cậu bé, nói với Thẩm Niệm: "Chờ phân nhà thì nương sẽ đặt mua của hồi môn cho con, bảo đảm làm người ta không dám xem thường nữ nhi của nương"
Mãn ca nhi thấy nương không để ý tới cậu bé thì gương mặt tức giận đến mức phồng lên.
Đời trước Thẩm Niệm muốn gả cho người khác cũng không gả được, đời này vẫn rất chờ mong, cười tủm tỉm nói: "Được ạ, con muốn một người thật tuấn tú"
Cảnh đẹp ý vui, nàng có thể ăn nhiều thêm hai chén cơm, hì hì.
Lý Tú Nương không vừa lòng.
Nếu như tuấn tú mà không yêu thương nương tử thì cần làm gì?
Bên kia, nha hoàn áo xanh trở về Trương phủ.
Trong đại viện xinh đẹp, một nữ tử đoan trang tao nhã và xinh đẹp đang dựa vào cây cột của đình hóng gió, cho cá ăn.
Ánh mắt nàng ấy ngơ ngẩn nhìn vào ao, đáy mắt mang theo một chút u sầu.
"Tiểu thư" Nha hoàn nhỏ giọng nói.
Nữ tử buông thức ăn cho cá xuống, quay đầu lại cười khẽ: "Đã đưa đồ vật tới rồi à? Tiểu ân nhân có nói gì không?"
Nghĩ đến cảnh tượng hôm qua bị bắt đi, kêu trời không hay kêu đất không đáp, giờ phút này trong lòng nàng ấy vẫn còn rất sợ hãi.
"Đưa rồi ạ" Nha hoàn nói: "Tiểu thư, nô tỳ thấy con rắn trên cổ tay đứa nhỏ kia vừa mảnh vừa nhỏ, làm sao có thể hạ độc được mấy người nam nhân cao lớn chỉ trong giây lát được, bọn buôn người đáng chết kia không phản kháng sao?"
Nữ tử lắc đầu: "Ngươi xem thường con rắn kia rồi"
Nàng ấy từng xem một quyển sách cổ, bên trong có viết về con rắn kia.
Trắng như ngọc, cơ thể nhanh nhẹn, nước bọt có chứa độc, máu thịt có tác dụng kỳ diệu.
Mặc dù không biết là thật hay giả, nhưng chắc chắn không phải một con rắn đơn giản.
Nha hoàn thấy tiểu thư không muốn nói nhiều nên không hỏi nữa.
Sau đó nhìn thấy nét u buồn trên gương mặt của tiểu thư, liền do dự mà nói: "Tiểu thư, ngài thật sự không có ý định quay về Trung Đô sao?"
"Trong phủ đã gửi tới mười lá thư, hôn kỳ của ngài và Liễu thiếu gia sắp đến rồi, lão gia và phu nhân đều đang chờ ngài về phủ đó"
Những chuyện này làm sao Khương Thanh Sứ không biết.
Nàng ấy rất mờ mịt.
"... Ta không biết"
Nha hoàn thấy tiểu thư nhà nàng ấy bằng lòng nhắc tới cô gia thì tinh thần rung động, thử khuyên nhủ: "Tiểu thư, nô tỳ không biết giữa ngài và Liễu thiếu gia đã xảy ra chuyện gì, nhưng phải nghĩ đến tình nghĩa từ nhỏ đến lớn của hai người..."
Nàng ấy còn chưa dứt lời thì Khương Thanh Sứ đã cười khổ một tiếng, trong giọng nói tràn đầy than thở.
"Tình nghĩa từ nhỏ đến lớn thì sao chứ, ở trong lòng hắn thì biểu muội tốt kia của hắn vẫn quan trọng hơn ta rất nhiều"
Nàng ấy không có cách nào chấp nhận chuyện một nam nhân ngoài miệng nói trong lòng chỉ có mình, nhưng trong trường hợp phải lựa chọn thì từ trước đến nay đều lựa chọn người khác làm phu quân.
Chỉ cần tưởng tượng như vậy thì nàng ấy lại cảm thấy vô cùng ghê tởm!
Nha hoàn nghe được lại là biểu tiểu thư kia làm hại tiểu thư nhà mình buồn bực không vui thì tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Hồ ly tinh đáng bị sét đánh.
"Tiểu thư, nếu ngài thật sự không muốn gả thì dứt khoát nói với lão gia và phu nhân đi, bọn họ sẽ làm chủ cho ngài"
Khương Thanh Sứ cười lắc đầu: "Ta là nữ nhi nhà họ Khương, hưởng thụ các ích lợi của nữ nhi Khương gia, vậy thì nên đặt vui thích của mình ở sau vinh dự của gia tộc, đây là sứ mệnh của ta"
Huống chi một chữ tình đả thương người sâu nhất, sao có thể nói hết hy vọng là buông bỏ được.
Nếu nàng ấy muốn từ hôn, hiển nhiên người trong nhà sẽ thành toàn cho mình, nhưng mà quan hệ gắn bó nhiều năm giữa Khương gia và Liễu quốc công phủ cũng sẽ sụp đổ.
Còn nàng ấy chính là tội nhân.
Đôi mắt của nha hoàn đỏ bừng lên: "Tiểu thư, vậy người phải làm sao bây giờ?"
Khương Thanh Sứ có tính tình dịu dàng như nước, thấy cô nương từ nhỏ đi theo bên người mình khóc thút thít thì lấy khăn tay ra lau nước mắt cho nàng ấy.
"Khóc cái gì, xe đến trước núi ắt có đường, không phải còn chưa đến bước đường đó sao"
"Ngươi và ta ấy à, cứ vui vẻ du sơn ngoạn thủy đi, chờ ta thật sự thành thân thì sẽ không còn cơ hội như vậy nữa đâu"
Trong lòng nha hoàn vẫn rất đau buồn, không nhịn được mà thầm mắng cô gia tương lai.
Đại tài tử Liễu Thịnh chó má gì, rõ ràng là một tên ngốc mắt bị mù.
Là người hay quỷ cũng không phân biệt được, mọc ra một đôi mắt cũng là uổng phí.
"Tiểu thư, người tốt như vậy, chắc chắn Liễu thiếu gia sẽ hối hận"
Khương Thanh Sứ không trả lời.
Có hối hận hay không thì thế nào chứ...
Có câu nói là nước đổ khó hốt lại.
Nếu như nàng ấy yêu thích người nọ, vậy thì dù hắn thế nào cũng thấy tốt, nếu như nàng thật sự muốn rời đi thì sẽ không quay đầu lại nữa.
-
Ba ngày sau, cuối cùng Tiêu Chấp cũng dẫn theo người đi vào huyện Long Dương.
"Không hổ là một cái huyện nghèo nổi tiếng, đúng là danh xứng với thực" Lưu Phong ngạc nhiên cảm thán.
Đừng nói Trung Đô phồn hoa tựa cẩm, nơi này còn tệ hơn xóm nghèo ở một số địa phương hơi giàu có một chút.
Sắc mặt của Tiêu Chấp hơi u ám.
Trên triều đình mỗi người có suy nghĩ khác nhau, đều vội vàng củng cố quyền thế và địa vị của mình, cuộc sống của bá tánh như thế nào, sao bọn họ có thể để ý tới?
Huống chi thời gian cực khổ thật sự còn chưa bắt đầu đâu...
Cảnh tượng giang sơn nguy vong, sinh linh đồ thán chợt lóe lên trong đầu, Tiêu Chấp hơi rũ mắt, không nhìn ra một tia cảm xúc nào cả.
Thương sinh đại nghĩa không có liên quan gì đến hắn, một đời này, hắn chỉ muốn bảo vệ người hắn muốn bảo vệ.
Đôi mắt sắc của Thiên Hàn nhìn lướt qua đường phố, chợt thấy một bóng hình quen thuộc: "Thế tử, người kia..."
Hắn còn chưa nói hết lời thì Tiêu Chấp đã nhìn theo ánh mắt của hắn.
Sao lại là hắn ta!
Mặc dù hắn ta đeo mặt nạ, nhưng cả người âm trầm kia, dù là ai cũng sẽ không nhận sai.
Tiêu Chấp thu lại ánh mắt: "Không cần để ý, về phủ trước"
Lưu Phong bảo người đi vào nơi này sớm hơn một bước, mua một tòa nhà, bên trong được sửa chữa dựa theo thói quen của thế tử, người tới là có thể lập tức vào ở.
Đoàn người đi vào cửa, các hộ gia đình xung quanh thu lại ánh mắt, bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
"Cuối cùng tòa nhà kia cũng bán đi, vừa rồi người đi vào tòa nhà kia là đến từ thành lớn"
"Cho dù không phải đến từ thành lớn thì cũng là gia đình giàu có, chắc chắn không thiếu tiền"
"Các ngươi có nhìn thấy công tử đi đầu kia không, thật tuấn tú, khí chất trên người còn quý phái hơn công tử nhà huyện lệnh"
"Tuấn tú thì có ích lợi gì, đôi mắt của hắn liếc qua đây, làm ta quên cả thở dốc..."
"Ta cũng giống vậy"