Thẩm Niệm: "..." Nàng đã từng nghe nói trong thôn có người luôn một lòng một dạ với nhà mẹ đẻ, ngay cả con mình cũng chẳng màng, xem ra nàng đã được gặp rồi.

Về đến nhà, Thẩm Niệm bỏ giỏ xuống, lấy thảo dược bên trong ra.

"Đại ca, những thảo dược này giao cho huynh"

Thẩm Càn đang phơi nắng dược liệu, nhìn những thảo dược kia đã biết muội muội lại đi sâu vào núi, hắn cũng không biết phải làm thế nào.

Thẩm Niệm vừa thấy biểu cảm của đại ca, biết hắn muốn răn dạy nàng nên nàng vội quay đầu bỏ chạy.

Nàng chưa đi được bao nhiêu bước, cổng lớn đột nhiên có ai đó gõ.

"Có người nào không?" Giọng nói trong trẻo như chim sơn ca.

Thẩm Niệm vừa nghe thấy giọng nói đã quay đầu đi ra ngoài.

Người đến là một cô nương mặc y phục màu xanh, độ tuổi khoảng 15-16, trên đầu cài trâm bạc, đôi mắt sáng ngời, khí chất này không giống nha đầu ở nông thôn.

"Tìm ai vậy?" Thẩm Niệm hỏi.

Cô nương kia hơi hành lễ hỏi: "Nơi này là nhà của Mãn tiểu công tử sao?"

Vừa nghe thấy tiếng động thì lão Cao thị đã ra ngoài, nghe được lời này bà ta đã bĩu môi.

Cái gì mà tiểu công tử, rõ ràng là tiểu tử thối.

Ở trong lòng thì khinh thường đủ kiểu nhưng trên mặt lão thái thái lại lộ ra nụ cười dễ gần: "Là nhà của hắn, ta là tổ mẫu của Thẩm Mãn, cô nương tìm hắn có chuyện gì sao?"

Cô nương đến tìm theo thói quen hành lễ, sau đó nói: "Bái kiến lão phu nhân, nô tỳ là nha hoàn của biểu cô nương Trương phủ nhà Trương viên ngoại ở trong huyện. Hôm nay nô tỳ mang quà cảm ơn của tiểu thư nhà nô tỳ gửi cho tiểu công tử Thẩm Mãn"

Nàng ấy còn chưa nói vì sao cảm ơn đã quay đầu nhìn về phía cửa hô một tiếng.

Hai gã sai vặt nâng quà cảm ơn vào.

Lão Cao thị vừa thấy có nhiều thứ tốt như vậy, trong mắt hiện lên vẻ tham lam.

Bà ta còn ra vẻ như người quản lý việc nhà nói: "Cũng chỉ là đứa nhỏ thôi, có thể giúp gì được chứ, tiểu thư nhà ngươi quá khách sáo rồi, nhà lão tứ, còn không mau châm trà đãi khách"

"A, con đi liền đây" Cao Nguyệt Hồng hoàn hồn sau cơn sung sướng, bà ta chạy vào trong phòng nhưng khi đi cứ phải quay đầu lại ba lần.

Nha hoàn áo xanh vội nói: "Chúng ta còn phải trở về để bẩm báo với chủ tử, không cần phiền phức như vậy"

Cao Nguyệt Hồng sợ thứ này sẽ bị nhị phòng chiếm hết một mình nên lập tức đứng lại, đứng ở bên cạnh một đống quà cảm ơn.

Nha hoàn kia có chút cạn lời nhưng vẫn tiếp tục nói: "Thẩm Mãn tiểu công tử đâu rồi, tiểu thư nhà ta nói mấy thứ này phải đưa đến trong tay tiểu công tử"

Lý Tú Nương vừa đi đến, nghe Thẩm Niệm giải thích nguyên nhân cảm thấy rất khó hiểu: "Vị cô nương này, có phải ngươi tìm nhầm người rồi không, Mãn ca nhi nhà ta chỉ mới năm tuổi, làm sao có thể giúp được quý nhân nhà ngươi chứ"

Nha hoàn áo xanh dường như không ngờ lại có người từ chối chuyện tốt, nàng kinh ngạc nhìn bà ấy nói: "Không sai đâu, đúng là tiểu công tử nhà bà"

Nói xong còn dừng một chút, nói tiếp: "Phu nhân không cần phải nghi ngờ, nếu không điều tra rõ ràng thì chúng ta sẽ không đến nơi này một chuyến"

Nhưng cụ thể là chuyện thế nào thì vẫn chưa chịu nói ra.

Không phải nàng ấy không muốn nói, do việc hôm qua bị mấy tên lừa đảo bắt cóc, chuyện này có chút liên quan đến thanh danh của tiểu thư nhà nàng ấy, nên phải che giấu.

Lý Tú Nương nghe nha hoàn nói đến đây, bà ấy đưa bọn họ đến sân nhị phòng.

Lão Cao thị và Cao Nguyệt Hồng nhìn những món quà bị đưa đến nhị phòng, vừa muốn ngăn lại đã bị ánh nhìn chằm chằm của nha hoàn khiến cho họ dừng lại.

"Thật đáng chết, một tiểu nha hoàn cũng dám nhìn ta với ánh mắt hình viên đạn, chờ đi, chờ lão ngũ thi đậu tiến sĩ, chắc chắn lão nương sẽ khiến cho lũ dùng mắt chó nhìn người thấp này biết mặt" Lão Cao thị tức giận nói.

Cao Nguyệt Hồng nghĩ nói nhảm cũng vô ích, nên vội đưa ra chủ ý: "Nương, người là chủ của một nhà, vậy thì người đến nhị phòng xem cũng không có vấn đề gì, Mãn ca nhi là cháu trai của người, hắn được tặng quà thì phải biết hiếu kính với người mới đúng"

Lão Cao thị cảm thấy việc này không có vấn đề gì, nên bà ta mang theo cái dáng vẻ mẹ chồng đi đến sân thứ hai.

Nha hoàn áo xanh nhìn thấy Thẩm Mãn mà tiểu thư nhà mình nhắc đến, nàng ấy nói lời cảm ơn rồi cũng xin cáo từ.

Khi đến cửa gặp phải hai người lão Cao thị thì nàng cũng hơi gật đầu rồi mang theo người rời đi.

"Nhà Thẩm lão nhị, ngươi muốn xử lý mấy thứ này thế nào?" Lão Cao thị hỏi.

Quà của nha hoàn kia đưa đến có gạo và mì, vải dệt, bánh ngọt, giấy Tuyên Thành và một số đồ vật cần thiết.

Lý Tú Nương vờ như không nhìn thấy sắc mặt khó coi của mẹ chồng, nói: "Nương yên tâm, chờ con thu xếp xong sẽ có phần của người, còn đặc biệt đưa qua cho người"

Dù sao mẹ chồng cũng là trưởng bối, còn là người quản lý cái nhà này, cho nên không cho một ít thì cũng không phải phép.

Cao Nguyệt Hồng nhìn nhị phòng càng ngày càng sống tốt đã sớm thấy chua lòm đến mức như bị ngâm trong bình dấm, giọng nói yếu ớt.

"Chẳng lẽ nhị tẩu đã quên trong nhà này vẫn chưa ra ở riêng, cho nên phải do nương quyết định mọi chuyện trong nhà mới đúng"

"Ta nhớ rõ mà, chẳng phải ta cũng đã nói sao, chờ ta thu xếp xong mọi thứ thì ta sẽ đưa qua cho nương" Lý Tú Nương nở nụ cười dịu dàng hiền lành, ai nhìn vào cũng sẽ bảo là một người nương tử tốt.

Thẩm Niệm và Mãn ca nhi ngồi ở bên cạnh nhìn nương đáp trả bằng những lời lẽ sắc bén, trong mắt tràn đầy vẻ thích thú.

Cũng không thể trách được vì ở nông thôn thật sự quá nhàm chán, không có người kể chuyện, không có gì để xem, cho nên chỉ có thể hóng hớt mấy chuyện như thế này.

Ở mạt thế, mỗi người vì để sinh tồn nên ít khi nào có "náo nhiệt" giống như thế này, cho nên Thẩm Niệm rất thích xem, luôn là người đứng đầu trong việc hóng hớt khi có chuyện xảy ra.

Lúc này Cao Nguyệt Hồng cất lời, đứng trên điểm cao đạo đức nói: "Nhị tẩu, tẩu không cần tránh nặng tìm nhẹ, ý của ta chính là đưa những vật này cho nương chia"

Lý Tú Nương vỗ tay vài cái: "Tứ đệ muội còn biết nói câu tránh nặng tìm nhẹ, không hổ là người của Thẩm gia. Nhưng ta muốn sửa lời của ngươi một chút, những thứ này là của người ta tặng cho Mãn ca nhi, ta và cha của hắn cũng sẽ không động vào. Còn cho nương là vì hiếu kính trưởng bối, nếu đưa cho nương hết, chuyện này mà truyền ra ngoài thì mặt mũi của Thẩm gia xem như mất hết, chỉ sợ ngũ đệ cũng sẽ bị bạn cùng trường chê cười"

Cao Nguyệt Hồng vừa nghe được lời khen thì trong lòng vốn rất vui, nhưng nghe thấy câu tiếp theo thì bà ta liền cảm thấy không ổn.

Bà ta vốn muốn mặt dày vô sỉ tranh vài thứ cho nhà mình, nhưng đã bị việc lão Cao thị quan tâm đến thanh danh của nhi tử đánh gãy.

"Nương tử của lão nhị có lòng rồi" Lão Cao thị nói lời trái lòng: "Dù sao ta cũng có mặt ở đây, để ta tự chọn"

Nói xong đã cầm một xấp giấy Tuyên Thành, hai hộp bánh ngọt, cũng lấy cả vải dệt. .

Bà ta chỉ hận không thể lập tức lấy hết.

Thẩm Niệm đột nhiên nói: "Mãn ca nhi, trước đó chẳng phải đệ hỏi tướng ăn khó nhìn là như thế nào à, chính là thế này"

Mãn ca nhi nhìn lão Cao thị rồi lại nhìn Cao Nguyệt Hồng, vẻ mặt như đã hiểu.

"Đệ đã biết"

Nét mặt già nua của lão Cao thị đỏ lên, hung tợn trừng mắt với bọn họ.

Thẩm Niệm đảo mắt xem thường: "Trừng chúng ta làm gì, chẳng lẽ ta nói sai rồi à, nếu bà nội cảm thấy ta nói sai vậy thì ta sẽ chờ ông nội trở về để hỏi ông nội"

Uy hiếp!

Uy hiếp trần trụi!

Lão Cao thị tức giận ném đồ xuống, bà ta nổi giận nói: "Nương tử Thẩm lão nhị, ngươi xem mình nuôi khuê nữ tốt thế nào kìa"

Thẩm Mãn không biết là tự nhiên hay cố ý nói: "A tỷ, bà nội khen tỷ kìa, mau cảm ơn bà nội đi"

Thẩm Niệm ngẩn ra, suýt cười thành tiếng nhưng rất phối hợp nói: "Cảm ơn lời khen ngợi của bà nội, ta sẽ cố gắng không ngừng"

Lão Cao thị suýt bị giận đến bất tỉnh, bà ta chỉ lấy vài món đồ mà lão ngũ có thể sử dụng rồi giận dữ rời đi, không muốn quan tâm đến nhị phòng nữa...

Cao Nguyệt Hồng muốn thuận tay lấy một ít, chợt thấy Thẩm Niệm đang chơi một cục đá khiến bà ta lập tức bị dọa sợ, nhấc chân bỏ chạy.

Nương ơi, nha đầu Thẩm Niệm kia quá đáng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play