Nghĩ đến tiểu đáng thương còn bị người ta đuổi giết, Thẩm Niệm cũng có chút đồng cảm.

Một người vô danh, một kẻ sao chổi, hai người bọn họ đều có chung một vấn đề.

Chỉ có điều nàng vẫn còn có người trong nhà bảo vệ, vẫn may mắn hơn thiếu niên A Uế ở trước mắt này gấp trăm lần.

Quả nhiên nàng đúng là nữ nhi của ông trời mà.

Thẩm Niệm tự khen trong lòng.

Ánh sáng trong mắt A Uế càng sáng hơn, hắn ngoan ngoãn gật đầu: "Được, ta nghe ngươi"

Thẩm Niệm thấy vậy vỗ đầu thiếu niên nói: "Nghe ta sẽ không sai"

Từ khi A Uế có thể ghi nhớ, hắn chưa từng thân thiết với người nào, nên những ngón tay đặt trên đầu hắn rõ ràng rất mềm mại nhưng nó lại đánh vào trong trái tim hắn, đập vỡ lớp băng cứng trong lòng hắn.

Hình ảnh con cá nướng khiến cho người ta không thể kiềm chế sự phấn khích.

Thẩm Niệm ngồi ở một bên chờ ăn cá, nhìn thiếu niên bận trước bận sau, nàng hỏi: "A Uế, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười hai" A Uế trả lời.

"Ta lớn hơn ngươi" Thẩm Niệm cười tủm tỉm nói: "Ngươi phải gọi ta bằng tỷ tỷ đó biết chưa?"

Cạch! Con cá bắt đầu tỏa ra mùi hương thơm nồng đậm trong tay A Uế rơi vào lửa.

"Ôi, cá của ta" Thẩm Niệm kêu lên, nhìn con cá bị thiêu rụi trong đống lửa, nàng trừng mắt với A Uế: "Ngươi bồi thường cá cho ta! Một con không đủ, ít nhất phải là hai con"

Cá thơm như vậy, nàng còn chưa ăn được miếng nào nữa, tức chết đi được.

A Uế không có thời gian để quan tâm sự phức tạp vừa dâng lên trong lòng mình, hắn vội nói: "Ngươi đừng tức giận, ta đi xiên cá"

Dứt lời đã đi đến hồ nước xiên cá.

Hắn có vẻ thường xuyên sinh sống ngoài dã ngoại, nên cách xiên cá vô cùng điêu luyện, chỉ một lát sau đã xiên được năm con cá.

Nhanh chóng dùng dao găm xử lý chúng thật sạch sẽ, sau đó đặt ở bên đống lửa nướng lại lần nữa.

Thẩm Niệm đói không chịu nổi, nàng đi đến bên cạnh hái mấy quả dại ăn được, còn nhắc nhở: "Đừng để rơi nữa đó"

A Uế liếc mắt nhìn nàng một cái, nhìn thấy nàng ăn quả dại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cá trên giá lửa, nước miếng sắp rơi xuống tới nơi rồi, khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên.

Nhận ra mình đang mỉm cười, thiếu niên sờ khóe miệng, tâm tình rối bời.

Theo thời gian trôi qua, mùi hương trong không khí càng lúc càng đậm đà, Thẩm Niệm thúc giục: "Còn bao lâu nữa?"

"Nhanh thôi" A Uế bình tĩnh nói.

Thẩm Niệm ăn xong một quả dại cuối cùng, ánh mắt vẫn nhìn cá nướng không dời đi được, nàng nói: "Kỹ thuật này của ngươi chắc luyện từ nhỏ đúng không, ta cảm thấy rất giỏi"

Nghe vậy, ánh mắt A Uế hơi dao động, trong mắt hiện lên một nét lạnh lùng.

"Ừm" Dù thế nào, hắn cũng không muốn nhắc lại.

Thẩm Niệm cũng không có hứng thú với chuyện riêng tư của người khác, thấy người ta không nói thì nàng cũng không hỏi nhiều.

Không bao lâu cá đã được nướng xong.

A Uế đưa cá cho Thẩm Niệm, nói: "Ăn đi"

"Cảm ơn" Thẩm Niệm nói xong thì nhận lấy, nàng không quan tâm đến cái nóng mà cắn một miếng, mùi vị ngon tuyệt khiến nàng híp cả mắt, nói: "Ăn ngon!"

A Uế cảm thấy vô cùng thỏa mãn, chỉ tiếc không có nồi nên không thể nấu canh.

Năm con cá được hai người chia nhau ăn sạch.

A Uế chôn xương cá thật kỹ, hắn ngồi ở trên cỏ nhìn về nơi xa, những âm mưu quỷ kế và những toan tính tàn nhẫn dần biến mất, hắn cảm thấy sự yên bình mà trước nay chưa từng có.

"Vết thương của ngươi cũng gần lành rồi, ngươi có dự tính gì không?" Thẩm Niệm đột nhiên hỏi.

A Uế ngẩn ra nhìn về phía nàng.

"Nhìn ta làm gì?" Thẩm Niệm trừng mắt với hắn: "Đừng nói ngươi sẽ ở mãi trên núi luôn nhé, con người là động vật sống bầy đàn, nếu quanh năm chỉ có một mình sẽ khiến người ta trở nên điên loạn"

A Uế: "..."

"Không phải"

Chưa thấy được thi thể của hắn thì cho dù hắn có trốn ở núi sâu rừng già, người nọ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, hắn chỉ có thể trở về.

Một màu đen sâu thẳm lan tràn ra từ đáy mắt A Uế, giống như muốn hút người nào đó vào rồi nghiền nát người đó ra.

"Ta không có câu gì khác, chỉ có thể chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, nếu có gặp nhau thì ta sẽ đòi ân tình đã cứu mạng ngươi, cho nên ngươi nhất định phải chuẩn bị cho tốt để báo đáp ta" Giọng nói của Thẩm Niên bay theo trong gió.

Trong mắt A Uế có ánh sáng, giọng điệu như nhuộm lên một tia chờ mong nói: "Được"

Hắn hy vọng sẽ còn gặp lại.

Không biết Thẩm Niệm lấy từ đâu ra một cái mặt nạ xinh xắn màu đen, nói: "Đây, chẳng phải ngươi luôn để ý tới vật trên mặt sao, ta cho ngươi cái mặt nạ này"

Cái này được làm từ chất liệu gỗ đặc biệt mà thời đại này không có.

A Uế nhận lấy, đeo vào không chút do dự.

Nửa bên mặt nạ đã che khuất đi hoa văn màu đen trên mặt hắn, lộ ra bên ngoài chiếc cằm tinh xảo của thiếu niên, đường cong ôm nửa mặt khiến cho khí chất của hắn càng trở nên thần bí, quỷ mị.

Thẩm Niệm khen: "Nhìn đẹp quá"

A Uế chưa từng được nghe lời khen thẳng thắn như vậy, trong phút chốc đã đỏ bừng mặt.

Thẩm Niệm thấy hắn ngại ngừng, trong lòng thầm nghĩ da mặt người này thật mỏng, nàng cười nói: "Được rồi, ta phải đi đây, ngươi phải tự bảo trọng đó, hy vọng sau này khi gặp lại ngươi sẽ không mất một cánh tay hay một cái chân"

Dứt lời nàng liền đi xuống dưới chân núi.

Thiếu niên nhìn theo nàng đi xa, gió núi thổi vào người, cảnh vật không thay đổi nhưng lại có thể khiến cho lòng người cảm thấy lạnh lẽo.

Chợt A Uế nhìn theo hướng Thẩm Niệm rời đi, rồi chợt dừng lại ở trước mặt nàng như bóng ma.

Thẩm Niệm nhướng mày, tốc độ này... có thể so với dị năng hệ gió ở mạt thế.

"Sao vậy?"

A Uế lấy từ trong lòng ngực ra con dao găm nhét vào trong tay Thẩm Niệm, qua mấy giây sau mới nói: "Ngươi bảo ta gọi ngươi là tỷ tỷ, là thật sao?"

Thẩm Niệm hơi giật mình, nàng cũng chỉ thuận miệng nói...

Đôi mắt u ám của thiếu niên lúc này có chút bừng sáng, khiến nàng không thể nói lời từ chối.

"Còn thật hơn so với trân châu" Thẩm Niệm nghiêm túc gật đầu.

Trong mắt A Uế càng thêm bừng sáng, giọng điệu nghiêm túc gọi: "... Thẩm tỷ tỷ"

Thẩm Niệm xem như thu nhận một tiểu đệ, vì vậy cũng gật đầu.

Đối với người nhà nàng vẫn luôn luôn hào phóng, vì vậy nói nhiều hơn một câu: "Nếu ngươi thật sự xem ta là tỷ tỷ, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết một điều"

Thần sắc A Uế chợt trở nên nghiêm túc lạnh lùng: "Thẩm tỷ tỷ cứ nói"

Thẩm Niệm liếc mắt nhìn mặt nạ trên mặt hắn, nàng nói: "Máu của ngươi rất đáng quý, ai muốn cũng đừng cho"

A Uế không hiểu rõ ý này, nhưng hắn vẫn nghiêm túc đồng ý: "Ta đã nhớ, ai muốn máu của ta thì ta cũng sẽ không cho"

Thẩm Niệm thở phào nhẹ nhõm.

Nàng nhắc nhở như vậy, nếu tiểu tử ngốc này không để trong lòng, vậy thì nàng cũng chỉ có thể "tôn trọng và buông tay"

A Uế nhìn theo bóng dáng rời đi của Thẩm Niệm, hắn vươn tay sờ mặt nạ ở trên mặt.

Thẩm tỷ tỷ, có phải tỷ đã biết được gì đó không?

Mấy ngày nay thái độ của người trong thôn đối với nàng đã thay đổi vô cùng lớn, Thẩm Niệm vừa xuống núi đã cảm nhận được sự khác biệt.

"Niệm tỷ nhi xuống núi..."

"Mới sáng sớm đã lên núi, Niệm tỷ nhi đúng là cô nương chăm chỉ"

"Không chỉ chăm chỉ, người ta là có bản lĩnh thật!"

Thẩm Niệm ăn mềm không ăn cứng, thấy mọi người hòa nhà, nàng cũng không keo kiệt mà nở nụ cười đáp lại.

Mấy đứa nhỏ biết được nàng có công lao to lớn từ miệng Mãn ca nhi, vừa nhìn thấy bóng dán của nàng thì bọn họ cũng không dám đi lên, chỉ dám đứng từ xa xa đi theo, đôi mắt nhỏ vừa hâm mộ vừa khâm phục.

"A tỷ của Mãn ca nhi lên núi, Mãn ca nhi lại có thịt ăn nữa rồi" Có đứa nhỏ chảy nước miếng.

Đại Bàng: "Chẳng phải cha nương Mãn ca nhi tặng thịt heo cho mọi người sao, nương ta nói đêm nay sẽ được ăn sủi cảo"

Lời này vừa nói ra, một đứa nhỏ vừa gầy vừa đen bật khóc nói: "Nương ta đã lấy điểm tâm và thịt tặng cho nhà nhà ngoại rồi, ta không ăn được miếng nào"

Đứa nhỏ lau nước mắt, tủi thân mà khóc lóc rất dữ dội.

Những đứa nhỏ khác: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play