Tộc lão cảm thấy lão Cao thị nhằm vào Vương thị là đang đánh vào mặt bọn họ, nghe được việc mụ độc ác kia làm liền lập tức đồng ý.

Vì thế, Vương thị cũng thành vợ chính thức của Thẩm lão gia tử.

Ba đứa con trai bà sinh ra cũng bỏ được tên tuổi tiểu thiếp.

Đáng tiếc chính là.

Vương thị từ nhỏ đã phải chịu khổ, khi thiếu nữ lại gập ghềnh, sau khi gả chồng lại bị đối xử độc ác ... cho nên bị bệnh chết sớm.

Thẩm lão nhị nói lại ân oán năm đó một cách đơn giản, cũng không gạt Thẩm Mãn tuổi nhỏ nhất.

Ông không ngốc, ông biết cái gì là ruột thịt, sẽ không ngốc nghếch làm con của mình hiếu kính với người không nên hiếu kính.

Đến nỗi hiếu đạo à? Lại không phải ruột thịt, chỉ cần duy trì lễ nghĩa bề ngoài là được!

Từ khi Thẩm Niệm sinh ra đã không được ăn đồ ăn bình thường, cắn bánh bột bắp khô cằn cẩn thận cảm nhận ở trong miệng, đôi mắt cười thành hình trăng non.

Nàng cố gắng khống chế tốc độ ăn cơm, nhưng ở trong mắt người Thẩm gia vẫn là hơi gấp gáp một chút.

Nhưng bọn họ cũng không nghĩ nhiều, thậm chí còn rất vui mừng.

Ôi, hôm nay con gái/muội muội ăn uống thật khỏe!

Thẩm Mãn nhíu mày gắp nấm trong chén mình bỏ vào chén của tỷ tỷ: “Tỷ, cho ngươi nấm, ăn chậm một chút nha”

Người nhị phòng cũng không bất ngờ với hình ảnh này.

Lúc trước Thẩm Niệm có triệu chứng thất hồn, Thẩm Nhị và Lý Tú Nương sợ con gái bị bắt nạt nên đã dặn dò ba đứa con trai trong nhà không thể để nàng ở một mình.

Khi hai huynh đệ Thẩm Càn và Thẩm Khôn còn nhỏ, bọn họ luôn che chở Thẩm Niệm.

Đến khi bọn họ lớn chút, vừa làm việc nhà còn phải nghĩ cách kiếm tiền, Thẩm Mãn liền biến thành người đi theo bên cạnh Thẩm Niệm.

Đừng nhìn cậu bé chỉ mới 5 tuổi, nhưng cậu bé trưởng thành sớm, chăm sóc Thẩm Niệm rất tốt.

Sau này còn thành người yêu thương chiều chuộng tỷ tỷ, có thứ gì tốt đều để dành cho tỷ tỷ.

"Cảm ơn Mãn ca nhi!" Trong miệng Thẩm Niệm còn nhai cơm, nói không rõ.

Cậu bé cau mày càng chặt, thở dài một hơi nói: “... Tỷ, khi trong miệng có cơm thì đừng nói chuyện, cẩn thận bị sặc”

Tuy rằng Thẩm Khôn thiên vị muội muội, nhưng trái tim hắn vẫn mềm nhũn vì bộ dáng này của đệ đệ, quá đáng yêu.

Hắn duỗi tay xoa đầu Thẩm Mãn: “Nhọc lòng nhiều như vậy, không sợ không cao nổi sao”

"..." Thẩm Mãn cứng họng, muốn phản bác nhưng lại không biết nói cái gì đành dứt khoát vùi đầu ăn cơm.

Thẩm Niệm ăn no mới dừng lại.

Thẩm lão nhị thấy hôm nay con gái ăn nhiều hơn bình thường thì trên mặt tràn đầy ý cười.

“Hôm nay sức ăn của Niệm Niệm khá tốt, nếu về sau mỗi ngày đều như vậy thì ta cũng có thể yên tâm”

"Cha yên tâm đi, con sẽ" Thẩm Niệm quyết đoán đồng ý.

Đồ ăn ở nơi này ngon như vậy, nàng ước gì dạ dày mình còn có thể to ra gấp đôi đấy.

Nghĩ đến chuyện cũ của Thẩm gia mà Thẩm nhị vừa nói, Thẩm Niệm tỏ vẻ hiểu rõ, sau đó ánh mắt sáng lên: “Cho nên, nhà ta có mỏ vàng phải không, cha?”

Điểm chú ý của nàng làm Thẩm lão nhị sửng sốt.

“Hả?”

Mỏ vàng? Thật dám nghĩ!

Thẩm Nhị lắc đầu, đánh vỡ ảo tưởng không có thật của Thẩm Niệm: “Không có”

"Ngay cả mỏ vàng cũng không có, thế mà lại không biết xấu hổ một lòng một dạ muốn sinh con trai" Thẩm Niệm hừ một tiếng.

“Sinh nam sinh nữ rất quan trọng sao? Có rất nhiều nam nhân đuổi cha của mình ra khỏi nhà, mặc kệ cha của mình sống hay chết, cũng có rất nhiều nữ nhân mang theo cha mẹ hưởng phúc lúc tuổi già. Mặc kệ nói như thế nào thì có bản lĩnh mới là quan trọng nhất”

Những lời nói của Thẩm Niệm thẳng thắn nhưng lại rất chân thật.

Nàng đã chứng kiến nhiều chuyên không có tình người, hơn nữa ở mạt thế thì thực lực mới là quan trọng nhất, nam nhân còn phải tự mình dâng bản thân tới cửa đấy.

Chỉ cần thực lực đủ mạnh là có thể muốn làm gì thì làm!

Lý Tú Nương không cười, không nôn ra, nhưng nghe con gái nói vậy lại bị sặc.

“Khụ khụ khụ!!”

Thẩm Niệm vội đưa một chén nước tới: “Nương, mau uống chút nước”

Nàng có chút sửng sốt, không cảm thấy chính mình nói sai chỗ nào.

Lý Tú Nương bình tĩnh lại, đối diện với đôi mắt trong sáng như lưu li của Niệm Tỷ Nhi, cẩn thận sắp sếp câu từ phù hợp.

“Con là một cô nương, đừng luôn nhắc đến nam nhân nữ nhân, nếu như bị người ngoài nghe được thì con sẽ khó tìm được nhà chồng, về sau đừng nói lời này ở bên ngoài nữa, biết chưa?”

Trong lòng Thẩm Niệm nói, với bản lĩnh của nàng chẳng lẽ còn phải lo lắng không tìm được nam nhân sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý: “Vâng”

Thôn Trúc Khê dựa núi gần sông, vị trí địa lý cực kỳ tốt, trong thôn có nhiều người.

Thẩm gia ở chỗ này cắm rễ từ lâu, là nhà giàu trong thôn.

Một phòng của Thẩm Niệm, Thẩm lão gia tử là tú tài, ở nha môn làm việc liên quan đến giấy tờ, một tháng chưa được 2 lượng bạc.

Tuy trong nhà có nhiều nam nhân, nhưng chỉ dựa vào ông trời thưởng cơm ăn và làm việc vặt kiếm tiền, cho nên cũng không kiếm được bao nhiêu.

Huống chi còn có Thẩm Ngũ và Thẩm Phúc Toàn là hai người đọc sách nên cuộc sống càng thêm khó khăn.

Hơn nữa, lão Cao thị bất công lão tứ và lão ngũ nên những phòng khác lại càng thêm khó khăn.

Nghe nói trên núi có rất nhiều thứ tốt, Thẩm Niệm muốn ăn thịt nên lặng lẽ trốn lên núi.

Vừa đến trong núi, dị năng hệ mộc của nàng liền tăng lên hai cấp, đủ để ứng phó khi gặp phải nguy hiểm.

Tiến vào trong núi, Thẩm Niệm tự do như cá nhảy vào trong nước.

Dị năng hệ mộc điên cuồng vận chuyển, thân hình còn có chút mệt mỏi càng ngày càng thoải mái.

Xào xạc!!

Chỉ nghe thấy bụi cỏ truyền đến tiếng động nhỏ.

Thẩm Niệm híp mắt, nhặt một cục đá lên dùng sức ném đến phía có tiếng động. ... Giây tiếp theo, tất cả đều trở nên yên tĩnh.

Đi qua liền thấy một con gà rừng nằm ở trên bụi cỏ.

Mắt Thẩm Niệm sáng bừng, khóe miệng cũng nhếch lên cao.

Tùy tiện nhặt gà rừng lên ném vào trong sọt rồi tiếp tục đi lên núi.

Nghe đại ca nói trên núi có nhiều thứ đáng giá, nàng muốn nhân cơ hội này kiếm nhiều một chút, ít nhất phải cải thiện đồ ăn trong nhà trước.

Khi Thẩm Niệm đang bước chậm ở trên đường núi thì Thẩm Nhị cũng vừa lúc nói đến nàng.

"Vừa sáng sớm mà Niệm Niệm đã đi đâu vậy, sao lâu rồi không thấy con bé?" Thẩm Nhị buồn bực nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play