Sau khi Thẩm Niệm biết được chuyện Mãn ca nhi mất tích thì nàng đưa sọt cho Tinh tỷ nhi: "Mang đồ vật về nhà giúp ta, ta đi vào trong huyện"
Nói xong liền nhanh chóng đi đến trong huyện.
Thẩm Niệm vốn dĩ đi đã nhanh, hiện tại lại càng nhanh hơn, vài giây sau đã không thấy bóng người.
Thẩm Tinh đuổi theo vài bước, la lớn: "Niệm Niệm tỷ, tới trong huyện nhớ đi tìm mấy người nhị bá, đừng chạy lung tung đấy"
Thấy Thẩm Niệm ở xa vẫy tay, biết nàng đã nghe thấy được, Thẩm Tinh lo lắng sốt ruột đi về nhà. ... Cũng không biết người trong thôn đã tìm được Mãn ca nhi chưa.
Thẩm Niệm còn không biết người trong thôn đã đến trong huyện tìm người trước nàng, nàng nhanh chóng lên đường, tốc độ kém cưỡi ngựa nhưng cũng nhanh hơn ngồi xe bò.
Chưa đến hai nén hương, Thẩm Niệm đã dừng ở trước cửa thành.
Cửa thành thường ngày ngay ngắn trật tự hôm nay có chút hỗn loạn.
"Thím, phía trước có chuyện gì xảy ra thế, sao lại chậm như vậy?" Thẩm Niệm hỏi một đại nương phía trước.
Đại nương quay đầu vừa thấy một tiểu cô nương liền giảm bớt cảnh giác, nhỏ giọng nói: "Nghe nói trong thành xuất hiện bọn buôn người, rất nhiều đứa nhỏ đều bị bắt đi, huyện lệnh đại nhân sai người đóng cửa thành, hiện tại đang tìm người ở khắp nơi"
Thẩm Niệm nhìn thoáng qua phía trước, người quá nhiều nên cái gì cũng không nhìn thấy: "Vậy hiện tại không vào thành được sao?"
Đại nương đã hỏi thăm qua, nói: "Có thể vào nhưng không thể ra, bên trong lộn xộn, nói là kiểm tra cho nên khá chậm"
Thẩm Niệm nghe vậy cũng yên tâm hơn.
Chỉ cần người không ra khỏi thành thì còn có hy vọng tìm được.
Trong nhà đại nương cũng có trẻ nhỏ nên rất căm hận bọn buôn người, trong miệng vẫn luôn nói: "Bọn buôn người đáng chết! Nếu ông trời có mắt thì nên làm những người này đoạn tử tuyệt tôn"
"Cũng may hôm nay là ngày lễ cuối cùng, trong huyện đang sắp xếp kết thúc hoạt động nên mọi người đều trở về thành, nếu không sẽ không có cơ hội tìm được bọn nhỏ"
Thẩm Niệm cũng tán đồng với lời này.
Đã biết được tình huống trong thành, nàng chen đến phía trước tốn 20 tiền đồng thay đổi vị trí với một người mặc quần áo cũ nát rồi thuận lợi vào thành.
"Niệm tỷ nhi" Thôn dân thôn Trúc Khê đang canh ở trước cửa thành nhìn thấy Thẩm Niệm liền hô to.
Thẩm Niệm nghe được âm thanh liền đi qua: "Thúc, sao ngươi lại ở chỗ này, nương của ta đâu?"
"Nương của ngươi lúc trước ngất đi, lúc này sợ là đang ở cửa huyện nha chờ tin tức, cha ngươi và đại bá, tam thúc của ngươi đã đi tìm Mãn ca nhi ở khắp thành ..."
Đến nỗi ông ấy canh giữ ở cửa thành, chủ yếu là vì lo lắng nếu huyện lệnh đại nhân không giữ vững được áp lực, đột nhiên mở cửa thành làm bọn buôn người chuồn ra thành.
Thẩm Niệm không ngờ người trong thôn lại tốt bụng như vậy, thế mà cũng chạy đến trong thành hỗ trợ tìm người.
Nàng chưa bao giờ cảm nhận được loại tình nghĩa này, làm người cảm thấy... trong lòng rất nóng hổi.
"Cảm ơn thúc, ta đi tìm nương trước"
Thôn dân: "Được, trong thành không an toàn, cẩn thận một chút nhé"
Thẩm Niệm lên tiếng: "Đã biết"
Nói xong liền quay đầu đi tới huyện nha.
Chưa đến một nén nhang, Thẩm Niệm đi đến trước cửa huyện nha.
Cửa huyện nha ngày thường không ai dám lại gần lúc này tụ tập rất nhiều người, trên mặt mỗi người đều là vẻ hoảng loạn lo lắng.
Trong lòng Lý Tú Nương lo lắng cho nhi tử, đứng ngồi không yên, đứng ở bên xe ngựa xoay vòng vòng.
Vừa thấy Niệm tỷ nhi, sắc mặt bà khẽ thay đổi, chạy tới nắm lấy tay khuê nữ: "Niệm tỷ nhi, sao con lại tới đây, trong huyện rất lộn xộn, con không nên tới"
Thẩm Niệm không muốn cãi cọ nhiều, nói sang chuyện khác: "Cha và ca ca đâu?"
Lý Tú Nương dùng sức ấn ngực mới làm chính mình bình tĩnh lại, lúc này mới nói: "Đi tìm Mãn ca nhi"
"Sao Mãn ca nhi lại không thấy?" Thẩm Niệm lại hỏi.
Đôi mắt Lý Tú Nương đỏ bừng, giọng căm hận nói: "... Ta và đại ca nhị ca của con bán hàng xong liền dọn dẹp đồ vật, chỉ vừa xoay đầu đã không thấy bóng dáng Mãn ca nhi rồi"
Ở bên cạnh cũng có một đại nương lạc mất con đỏ mắt nói theo: "Con ta cũng bị bắt đi như vậy, chỉ vừa xoay người một lúc đã không thấy đứa nhỏ đâu"
"Hu hu, nếu như không tìm thấy đứa nhỏ, ta còn không bằng chết đi cho rồi, ông trời ơi, trả con lại cho ta đi, cho dù lấy mạng ta cũng được ..."
Nhìn trời đang dần tối đi mà nhi tử vẫn không có tung tích, đại nương kia hoàn toàn vỡ nát, nằm liệt trên mặt đất gào khóc.
Những người khác thấy vậy cũng tuyệt vọng, âm thầm lau nước mắt.
Lý Tú Nương cảm thấy khóc cũng vô dụng nên vẫn luôn chịu đựng.
Lúc này nghe chung quanh truyền đến từng tiếng khóc, nước mắt cũng không kìm nén được chảy ra.
Thẩm Niệm khó chịu an ủi: "Nương, Mãn ca nhi sẽ không sao. Nương còn nhớ rõ con rắn nhỏ con đưa cho đệ ấy không, con rắn kia có thể bảo vệ đệ ấy"
Đừng nhìn con rắn kia còn nhỏ, nhưng nó rất linh hoạt và có độc.
Mãn ca nhi muốn tự bảo vệ bản thân không phải là vấn đề.
Trong lòng Lý Tú Nương sinh ra hy vọng, nước mắt treo ở trên mặt ngơ ngẩn nhìn nàng: "Nhưng con rắn kia nhỏ như vậy ..."
"Tuy nó nhỏ nhưng độc tính của nó rất mạnh, nếu Mãn ca nhi đủ thông minh, dựa vào con rắn kia để chạy thoát thì không phải là vấn đề"
Lý Tú Nương thuận miệng hỏi: "Nếu nó không thông minh thì sao?"
Thẩm Niệm: "..."
Lý Tú Nương nhìn ánh mắt một lời khó nói hết của nữ nhi, bà xấu hổ dời mắt, cổ vũ cho chính mình nói: "Ừ, Mãn ca nhi nhất định sẽ chạy thoát"
Đúng lúc này.
Cuối con phố có một đám bộ khoái đột nhiên xuất hiện.
"Tìm được rồi ——"
Mọi người đang gào khóc ngẩn ra, nước mắt nước mũi treo ở trên mặt, trường hợp có chút buồn cười.
Giây tiếp theo, thấy những đứa nhỏ thân quen xuất hiện ở phía sau bộ khoái.
Mỗi người đều chạy đến bên kia giống như điên rồi.
"Con của ta!"
"Nguyên Bảo ..."
"Tìm được nhi tử của ta, thật là nhi tử, hu hu, cảm ơn ông trời..."...
Thẩm Niệm đỡ Lý Tú Nương đi qua, phát hiện mấy người Thẩm Nhị cũng có ở đây.
Tranh thủ nương đang ôm Mãn ca nhi thân thiết quan tâm, nàng nhỏ giọng hỏi Thẩm Khôn: "Nhị ca, đã xảy ra chuyện gì thế?"
Thẩm Khôn vừa trải qua một chuyện được hắn xem là chuyện lớn, đúng là lúc đang tràn ngập tinh thần nhiều chuyện muốn tìm người chia sẽ.
Nghe Thẩm Niệm hỏi liền nói: "Muội biết không, vừa rồi vô cùng nguy hiểm"
Thì ra sau khi Mãn ca nhi mất tích, Thẩm Nhị sợ người quan phủ không đáng tin cậy liền bảo Thẩm Khôn về thôn tìm người tới trong huyện giúp đỡ tìm.
Người trong thôn nghe vậy liền đồng ý giúp đỡ, phần lớn mọi người đều vội vàng đến trong thành.
Mỗi nhóm người chia ra đi tìm ở các con phố.
Cùng lúc đó, huyện nha cũng phái người tra hỏi mỗi hộ nhà.
Lá gan của Thẩm Khôn rất lớn, cũng đi theo bộ khoái tìm người.
Khi đang kiểm tra một hộ nhà, đột nhiên nghe thấy phía sân sau truyền đến một tiếng kêu rên hoảng sợ, ánh mắt đầu lĩnh bộ khoái ngưng lại, làm thuộc hạ trói lại người mở cửa, sau đó rút đao ra đi đến sân sau.
Đá văng cửa phòng, bên trong đều là người, có cô nương, cũng có trẻ con, đều bị trói kín mít và miệng cũng bị bịt kín.
Có ba nam nhân nằm ở trên đất không biết sống chết, còn có một nam một nữ sau khi nhìn thấy người quan phủ thì sắc mặt trắng bệch, ôm đầu rúc vào góc tường như chim cút.
Đầu lĩnh bộ khoái theo bản năng liếc nhìn người trong phòng.
Chờ khi nhìn thấy một nữ nhân có diện mạo xinh đẹp, khí chất dịu dàng như nước mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. ... Mẹ nó, quý nhân thật sự bị bắt đi, nên khen đám buôn người này có ánh mắt tốt sao.
Những người bị bắt trong phòng được mở trói, cũng lấy đi miếng vải nhét ở trong miệng.
Vừa được tự do, sự sợ hãi che trời lấp đất điên cuồng tuôn ra, từng tiếng khóc vang lên, suýt chút nữa đã đâm thủng nóc nhà.
"Oa ô ——"
"Nương, ta muốn nương..."
"Ta muốn về nhà!!"
"Nương, về sau ta không bao giờ chạy lung tung nữa"...
Bọn nhỏ bị hoảng sợ khóc lóc, nước mắt nước mũi tèm nhem. .
Mãn ca nhi cũng lau nước mắt.