Khách điếm Thanh Vân.
Sau lưng Liễu Thiệu Hành mọc đầy mủ mụn nước, cả người đau đớn khó chịu.
Chuyến đi này ông không mang theo đại phu, Tuy Châu lại là nơi mọi người đều biết là nơi nghèo khó, có một số người có bản lĩnh đã đi nơi khác mưu sinh, cho nên bệnh này kéo dài trở nặng.
"Chủ tử, nên uống thuốc" Người hầu nói.
Trong miệng Liễu Thiệu Hành cay đắng, nhưng thuốc lại không có hiệu quả, ông xua tay nói: "Không uống, ngươi lui ra đi"
Chủ tử không uống, người hầu cũng không dám khuyên nhiều, chỉ có thể buồn rầu rời đi.
Không uống thuốc thì sao có thể khỏi bệnh.
Trong phòng, Liễu Thiệu Hành nhìn nóc nhà, trong mắt tràn ngập vẻ không cam lòng.
Con ngoan, cha nghe nói con ở chỗ này, nhưng cha không tìm được con, cũng không biết cha còn có thể gặp lại con được không ...
"Khụ khụ..." Liễu Thiệu Hành khó chịu khụ vài tiếng, trên mặt lộ ra đau đớn.
Thịch thịch thịch!
Cửa bị gõ vang.
Tiếng người hầu kích động vang lên: "Chủ tử, Tiêu thế tử mang ngự y tới thăm ngài"
Tiêu thế tử?
Liễu Thiệu Hành suy nghĩ, là... thế tử Vinh Thân Vương Tiêu Chấp?
Tại sao người này lại xuất hiện ở Tuy Châu.
Trong lòng nghĩ như thế, Liễu quốc công cắn răng ngồi dậy phủ thêm áo ngoài, mở miệng nói: "Tiêu thế tử tới, còn không mau mời vào"
Rõ ràng là động tác đơn giản, nhưng lại làm ông đau đớn tới mức mồ hôi đổ ra khắp người.
Tiếng mở cửa vang lên, có ba người đi vào phòng.
"Vi thần gặp qua Tiêu thế tử" Liễu Thiệu Hành khẽ gật đầu định hành lễ, vì bệnh nặng mà sắc mặt cực kỳ khó coi: "Vi thần mang theo bệnh, mong thế tử bỏ qua cho thần thất lễ"
Tiêu Chấp nhìn thấy sắc mặt Liễu Thiệu Hành như vậy liền cau mày.
"Con người đều ăn ngũ cốc, có bệnh cũng là chuyện bình thường, bá phụ không cần khách sáo"
Nói xong liền nhìn về phía Hoàng ngự y, dặn dò: "Hoàng ngự y, làm phiền ngươi xem cho Liễu bá phụ một cái"
Liễu Thiệu Hành bị cháu trai của Thánh Thượng gọi là bá phụ thật sự kinh sợ,"..."
"Vi thần không đảm đương nổi một câu bá phụ của Tiêu thế tử"
Trên mặt Tiêu Chấp tràn ngập ý cười, sự hung dữ trên mặt đều bị hắn thu lại, nhìn vừa tuấn tú lại nhẹ nhàng: "Ngài là trưởng bối, tất nhiên đảm đương nổi"
Thật ra hắn muốn trực tiếp gọi là nhạc phụ, nhưng Liễu quốc công sẽ để cho hắn gọi sao?
Liễu Thiệu Hàng đang phối hợp ngự y xem bệnh, nghe Tiêu thế tử trả lời như vậy thì mí mắt giật giật.
Dựa theo lý luận này thì văn võ trên triều đều là bá phụ của Tiêu thế tử ... Như vậy không phải ngang hàng cùng Thánh Thượng sao? Không dám nhận, thật sự không dám.
Ngự y xem mạch xong lại nhìn nhìn mụn nước trên người Liễu quốc công, sắc mặt nghiêm túc.
"Bệnh của Liễu quốc công kéo dài nên có chút nghiêm trọng, nhưng vẫn có thể trị"
Tiêu Chấp nghe lời này liền yên tâm.
"Ngươi tạm thời ở lại, chờ bệnh của Liễu bá phụ chuyển biến tốt đẹp rồi chúng ta lại xuất phát"
Hoàng ngự y cung kính lĩnh mệnh: "Vâng"
Trong lòng Liễu quốc công có tiếc nuối, tất nhiên là không muốn chết sớm, cảm kích nói: "Cảm ơn Tiêu thế tử, vi thần khắc sâu trong lòng"
Tuy không biết tại sao Tiêu thế tử lại đột nhiên mang theo ngự y xuất hiện, nhưng ân cứu mạng này là sự thật.
Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc của ông, sớm muộn gì ông cũng sẽ trả lại ân tình này.
Tiêu Chấp nghe hiểu lời nói của Liễu quốc công, ánh mắt lóe lên.
Đã là như thế, như vậy đến lúc đó hắn đến cầu hôn thì chắc là Liễu quốc công sẽ đồng ý ... nhỉ!
Sau khi rời khách điếm, tâm trạng của Tiêu Chấp cực tốt.
Khóe miệng thế tử hơi cong, đôi mắt đen thâm thuý loé sáng, dáng người tuấn tú.
Mấy ngày sau, nghe nói bệnh tình của Liễu quốc công chuyển biến tốt đẹp, Tiêu Chấp lại lần nữa tới chơi.
Lão sư của Tiêu thế tử là Từ thái phó, nói là kiến thức hơn người cũng không quá, nếu hắn muốn tạo quan hệ tốt với một người cũng không phải việc khó.
Nói chuyện vài câu, Liễu quốc công liền thả lỏng lại, cũng chỉ có thể làm ngơ mấy chữ Liễu bá phụ của hắn.
Trong lòng còn bất bình thay cho Tiêu Chấp, ai nói thế tử cậy tài khinh người, thiếu niên này rõ ràng ngực có càn khôn, bụng giấu cẩm tú nha.
Sau khi quan hệ của hai người kéo lại gần, thấy Tiêu Chấp hình như có chần chờ, Liễu quốc công ngẩn ra, sinh ra tò mò việc hắn sắp muốn nói: "Thế tử có chuyện thì cứ nói thẳng"
Tiêu Chấp chắp tay, lễ nghĩa chu toàn.
"Nếu tiếp theo vãn bối có mạo muội thì mong rằng bá phụ tha thứ cho"
Liễu quốc công đáp lễ lại: "Thế tử nói quá lời"
Tiêu Chấp không hề úp mở nữa mà nói thẳng: "Hàng năm bá phụ ở bên ngoài chính là vì tìm Liễu đại tiểu thư sao?"
Liễu quốc công yên lặng nhìn hắn một lát, đặt chén trà ở bên môi, hơi nước trong chén nước trà làm sắc mặt của ông mơ hồ.
"Việc này có rất nhiều người không biết, thế tử rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Tiêu Chấp bình tĩnh nói: "Chỉ là nhớ tới lời đồn gần đây ở Trung Đô, lời đồn này có liên quan đến phủ Quốc Công"
Liễu quốc công nhíu mày: "Lời đồn gì?"
Khi vừa hỏi ra điều này là ông liền có dự cảm không tốt, sợ là không dễ nghe.
Tiêu Chấp không muốn đào sâu về phủ Liễu Quốc Công, mà hắn cũng không muốn để lại ấn tượng lắm mồm trong mắt nhạc phụ tương lai, hắn liếc nhìn Lưu Phong, bảo hắn nói.
Lưu Phong là người thích xem diễn.
Vừa được thế tử ra hiệu, tinh thần âm thầm run lên, nhìn về phía Liễu quốc công nói:
"Người Trung Đô đều đang truyền quốc công phu nhân xem cháu gái như con gái mình, chi phí ăn mặc có thể so với công chúa điện hạ, đáng thương cho vị đích nữ quốc công phủ đã bị quên đến góc xó xỉnh, ngay cả dấu vết tồn tại cũng bị hủy diệt. Cả nhà không có bao nhiêu người biết đến sự tồn tại của nàng, Liễu quốc công không tìm được con gái thì tốt, nếu thật sự tìm về thì không biết vị đích tiểu thư này sẽ phải chịu bao nhiêu ấm ức..."
Lưu Phong là người không có ánh mắt, thấy rõ mặt Liễu Thiệu Hàng đã đen thành than nhưng vẫn chưa dừng lại.
"Không chỉ như thế, nghe nói vị biểu tiểu thư kia té ngã một cái bị thương mặt, trên dưới phủ Quốc Công một lòng nghĩ cách tìm ngọc cơ tán, khi chúng ta rời đi Trung Đô thì việc này đã truyền khắp nơi, ai ai cũng biết..."
Phanh!
Liễu quốc công nghe lời đồn ở Trung Đô, sắc mặt khủng bố đánh nát cái bàn trước mặt.
"Lý thị đáng chết!" Ông gầm lên.
Ông đưa phủ Quốc Công cho bà ta, nữ nhân kia lại quản gia thành như vậy.
Một biểu tiểu thư khác họ cũng xứng so với con ngoan của ông.
Lưu Phong thấy bàn gỗ bị Liễu quốc công chụp nát, trong lòng tấm tắc bảo lạ.
Không hổ là người Liễu gia, sức lực thật sự làm người thấy hâm mộ mà.
Nghĩ vậy, hắn gọi dọn dẹp mớ hỗn độn trên mặt đất.
Tiêu Chấp bình thản ung dung ngồi yên, rõ ràng vẫn là thiếu niên chưa cập quan nhưng lại làm người không thể xem nhẹ bỏ qua.
"Bá phụ không cần tức giận, hiện tại biết cũng không muộn"
"Liễu tiểu thư chưa về phủ, ngài còn có thời gian xử lý chuyện bên trong phủ. Chờ Liều tiểu thư về phủ là lúc quý phủ ấm áp an bình."
Nói xong, đôi mắt thâm thuý của thế tử loé lên một tia sáng.
Chỉ cần Liễu quốc công quay về phủ xử lý, vậy thì phủ Quốc Công nhất định sẽ không như trong mơ.
Đến lúc đó phu nhân về phủ sẽ không bị xa lánh và bị hãm hại.
Liễu quốc công biết rất nhiều người khịt mũi coi thường chuyện ông đi tìm nữ nhi, bởi vì thứ gia đình giàu có không thiếu nhất chính là con cái.
Đột nhiên nghe có người nói sẽ tìm được nữ nhi, trong lòng Liễu Thiệu Hành vô cùng phức tạp.
"Cảm ơn thế tử đã trấn an, thần mượn lời hay của thế tử"
Đến nỗi những người trong phủ, ông sẽ trở về xử lý!
Tiêu Chấp thấy Liễu quốc công quan tâm chuyện trong phủ, khóe miệng hơi nhếch lên, cũng không nhiều lời nữa.
Mấy ngày sau, thân thể của Liễu quốc công đã khỏe hoàn toàn, sau khi đặc biệt cảm ơn Tiêu thế tử liền mang theo người hầu về Trung Đô.
Lưu Phong nhìn theo bóng dáng đoàn người phủ Quốc Công, cười vui sướng khi người gặp họa.
"Chỉ sợ Liễu quốc công phủ sẽ rất náo nhiệt -!"
Sắc mặt Tiêu Chấp nhàn nhạt, trong mắt nhìn không ra cảm xúc: "Náo nhiệt cũng tốt, nếu không cục diện hiện tại của Trung Đô thật không thú vị"
Lưu Phong điên cuồng gật đầu.
Đúng là như vậy, chỉ tiếc bọn họ không nhìn thấy.
Thiên Hàn dùng đầu ngón tay vuốt hoa văn trên vỏ kiếm.
Tính thời gian thì lần sau Trung Đô gửi thư tới hẳn là sẽ có tin của phủ Liễu Quốc Công.
Nghĩ vậy, trên gương mặt không có cảm xúc hiện lên một tia chờ mong.
Tiêu Chấp không để ý tới tâm tư của thuộc hạ, hắn thu lại tầm mắt nói: "Sai người bên dưới thu dọn đồ vật, nên lên đường"