Thẩm Khôn lách mình chen vào, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của tiểu đệ đệ vừa vui vừa đau lòng.
"Mãn ca nhi" Hắn gọi.
Mãn ca nhi ngẩng đầu nhìn, hóa ra là nhị ca, cậu bé lạch bạch chạy về phía hắn, đôi mắt đỏ hoe.
"Nhị ca"
Thẩm Khôn đi lên ôm đệ đệ vào trong lòng, nói lời an ủi: "Đừng sợ, có nhị ca ở đây"
Dứt lời, hắn cắn răng tức giận nói: "Đã có quan lão gia ở đây, những kẻ xấu xa kia sẽ không thể trốn thoát được đâu"
Đám lừa đảo đều bị người của quan phủ trói lại. ... Điều khiến cả đám khó hiểu chính là, ba tên to cao ở trong phòng vì sao lại bất tỉnh.
Vị nữ tử có dung mạo xinh đẹp kia nhìn thoáng qua cánh tay của Mãn ca nhi nhưng vẫn không nói gì, nàng ta được đầu lĩnh bộ khoái cung kính mời ra ngoài.
Một màn này không ai phát hiện.
Lúc sau mấy đứa nhỏ bị bắt cũng được người của quan phủ đưa đến huyện nha.
Nói chuyện một lúc mới trở về.
Mãn ca nhi an ủi Lý Tú Nương xong, cậu bé đi đến trước mặt Thẩm Niệm vẫy con rắn nhỏ trên cổ tay, nghiêm túc nói: "Cảm ơn a tỷ đã đưa tiểu bạch cho đệ"
Thẩm Niệm xoa nắn khuôn mặt nhỏ của đệ đệ: "Có sợ không?"
Mãn ca nhi mím môi, không cậy mạnh mà nói lời thật: "Có hơi sợ một chút"
Thẩm Nhị bế nhi tử lên trên vai, cao giọng nói: "Con còn nhỏ nên sợ hãi là chuyện bình thường, nhưng không ngờ con ta tuổi còn nhỏ mà đã có thể biết suy xét tình hình để chạy thoát khỏi ổ cướp, như vậy đã mạnh mẽ hơn nhiều người lớn rồi"
Không thể nói là chỉ cần mang theo con rắn được thuần hóa bên cạnh thì ai cũng có thể chạy trốn được, đây là lời nói đánh rắm.
Nếu như lấy con rắn ra vào không đúng lúc thì không những làm lỡ mất cơ hội tự cứu bản thân mà còn khiến mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm hơn.
Mãn ca nhi được phụ thân vác trên vai, nương, ca ca và tỷ tỷ đều ở bên cạnh, cho nên sự sợ hãi trong lòng cậu cũng dần tan đi, trên khuôn mặt nhỏ nhuộm một lớp hồng nhạt.
Lúc này mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, bầu trời chợt tối sầm xuống.
Vì đã tìm được đứa nhỏ nên các thôn dân đi tìm giúp cũng an ủi Mãn ca nhi vài câu, sau đó bọn họ cũng quay trở về thôn.
Thẩm Nhị thuê mấy chiếc xe ngựa, mua thêm vài cái bánh bột ngô nghiêm túc nói lời cảm ơn: "Hôm nay vất vả cho mọi người rồi, thời gian cũng không còn sớm, mọi người ngồi xe ngựa trở về đi, ta có mua chút bánh để mọi người lót bụng trước"
Người trong thôn đều là tự nguyện đến hỗ trợ, chứ cũng không có nghĩ gì quá nhiều.
Thấy Thẩm Nhị thuê xe còn mua bánh cho mình thì trong lòng họ cảm thấy vô cùng ấm áp.
"... Ta cũng chưa từng ngồi xe ngựa lần nào, hôm nay đều nhờ ngươi vậy"
"Thẩm Nhị làm việc thật hào phóng"
"Chúng ta cũng không giúp đỡ được gì nhiều, ngươi không cần phải tốn kém như vậy"...
Thẩm Nhị nghe mọi người nói mà xì một tiếng, cười mắng: "Được rồi, đều là một đám nam nhân lải nha lải nhải làm gì, mau lên xe đi, nếu còn lằng nhằng nữa thì trời sẽ tối mịt mất"
Mọi người vừa nghe thế thì cũng vội vàng lên xe ngựa.
Lên đến trên xe mới thấy bên trong có một cái giỏ bánh lớn.
Có vài tiểu tử còn chưa ăn cơm tối, bụng đã đánh trống liên hồi nên cầm lấy một cái bánh nhét vào trong miệng. . . Có thịt?!
Nếm được vị thịt, sắc mặt hắn đần ra, chỉ dám nhai thật kỹ để dư vị chứ không nỡ ăn.
Trong nhà đã lâu không được ăn thịt, vậy nên hắn muốn để dành cái bánh này mang về cho người nhà ăn.
Không chỉ có một người có suy nghĩ như vậy, mà người trong xe cũng không ai ăn mà đều muốn mang về.
Trong xe ngựa Thẩm gia, mỗi người gặm một cái bánh.
Lý Tú Nương ôm Mãn ca nhi trong lòng, bà ấy nhìn Thẩm Nhị nói: "Người trong thôn bận rộn giúp chúng ta, có phải nên đưa chút quà cảm ơn không"
Thẩm Nhị gật đầu: "Cũng nên đưa, nhà người ta bỏ cả một buổi trưa không làm chuyện gì để giúp đỡ chúng ta, không nói lời cảm ơn thì cũng không được"
Tốt xấu gì cũng bận rộn một lúc, để những người ấy biết nhà bọn họ là người nhớ rõ ân tình, nếu không sau này trong nhà có xảy ra chuyện gì thì ai sẽ giúp đỡ chứ.
Thẩm Niệm thuận miệng nói: "Sáng mai con đến trong huyện mua chút bánh ngọt và thịt, đưa cho mỗi nhà một phần"
"Quà này có phải quá nhiều rồi không?" Thịt và bánh ngọt đều không phải những món rẻ tiền, trong lòng Lý Tú Nương tính toán mà cảm thấy có chút đau lòng.
"Không nhiều đâu" Thẩm Niệm xoa vài cọng tóc con trên đầu Mãn ca nhi, nói: "Đệ đệ của con đáng giá mà"
Hai mắt Mãn ca nhi bừng sáng, trên gương mặt ông cụ non lộ ra tia vui sướng.
A tỷ thật tốt!!
Xe ngựa chạy lộc cộc về phía trước, thời gian chưa đến hai nén hương thì mọi người đã trở lại thôn Trúc Khê.
Có người đặc biệt chờ ở cổng thôn, vừa nhìn thấy xe ngựa chạy đến trong thôn đã lớn gan gọi: "Dừng lại! Tìm ai?"
Người bên trong xe vừa nghe câu hỏi đã nhô đầu ra.
"Là chúng ta, chúng ta đã trở lại"
Người chờ tin tức không ngờ bọn họ thế mà lại ngồi xe ngựa trở về, nên đều vô cùng ghen tị.
Nhưng nghĩ đến chuyện quan trọng, vội hỏi: "Đã tìm được Mãn ca nhi rồi sao?"
"Tìm được rồi"
Người này vừa nghe đã chạy vào trong thôn, vừa chạy vừa kêu: "Tìm được rồi, Mãn ca nhi của nhà Thẩm Nhị đã tìm được rồi"
Thanh âm vô cùng lớn.
Trong thôn phút chốc ồn ào hẳn lên.
Có người đang ăn cơm sau khi nghe tin tức đã vội bưng chén cơm chạy ra.
Nhìn thấy Mãn ca nhi đã thật sự trở về, bọn họ nói luyên thuyên không dừng.
"Bị bắt thế mà vẫn có thể tìm trở về được, may mắn quá rồi"
"May là tìm trở về được, nếu không người Thẩm gia chắc sẽ điên mất"
"Đứa nhỏ nhà ai bị bắt cóc mà không phát điên chứ"
"Đại nạn không chết ắt có phúc cuối đời, đứa nhỏ Mãn ca nhi này may mắn thật"
Đúng lúc này, người trong thôn đến trong huyện để tìm người giúp cũng đi xuống xe ngựa, trong tay đều cầm một cái túi giấy.
Thôn trưởng đi đến, nhìn những người giúp đỡ mà nở nụ cười hài lòng: "Mọi người giỏi lắm"
Sau khi khen một câu, ông nói tiếp: "Mọi người đều lớn lên ở cùng thôn, bình thường có những mâu thuẫn nhỏ cũng không thể ảnh hưởng đến chuyện lớn, đối mặt với chuyện lớn hay liên quan đến mạng người thì phải giống như hôm nay, giúp đỡ lẫn nhau, quan tâm lẫn nhau, mọi người có nghe không?"
Ở trong thôn, địa vị của thôn trưởng cao hơn trời, vì thôn trưởng sẽ phải đối mặt với nhiều chuyện, nên lời nói của thôn trưởng rất có trọng lượng.
"Đã nghe thấy, Thẩm thúc cứ yên tâm đi"
"Đúng vậy, nếu có thể giúp thì chắc chắn chúng ta sẽ giúp"
"Chỉ cần không giết người phóng hỏa hoặc làm chuyện mất mạng gì, chúng ta chắc chắn sẽ không từ chối"...
Thẩm Niệm và người nhà đứng ở phía sau nghe những câu nói này mà cảm thấy ấm lòng, nàng nhớ đến những đồng bạn của mình ngày trước.
Tuy không hoàn toàn giống nhau nhưng lại có điểm chung một cách kỳ lạ.
"Đại Trụ Tử, trong tay các ngươi cầm cái gì vậy, sao mỗi người đều cầm một cái túi giấy" Có người đột nhiên hỏi.
Sắc mặt những người từ trong huyện về lập tức trở nên kiêu ngạo.
"Đây chính là của Thẩm Nhị, vì thấy mọi người chưa ăn cơm nên đã mua cho mỗi người chúng ta một cái bánh nhân thịt"
Bánh nhân thịt này một cái hai văn, vừa lớn lại có thể no bụng, ngày thường bọn họ vẫn không nỡ ăn.
Tụi nhỏ trong thôn vừa nghe nói trong túi giấy kia chính là bánh nhân thịt, vội chạy đến chỗ cha của mình, phấn khích trèo lên người của bọn họ.
"Cha, bánh nhân thịt có vị gì vậy, con muốn ăn thử một miếng"
"Cha ơi, con cũng muốn ăn bánh thịt"
Có mấy đứa nhỏ vì cha chúng ngại nương quát tháo ầm ĩ không cho ra ngoài tìm người nên hiển nhiên không có bánh, tụi nhỏ không hiểu chuyện đã tức giận khóc lớn.
"Cha, vì sao người không đi giúp đỡ chứ, con cũng muốn ăn bánh nhân thịt..."
"Hu hu hu, con cũng không có bánh để ăn"
Nghe tiếng đứa nhỏ khóc, mấy phụ nhân đã lôi kéo tướng công của mình không cho đi cũng tái mặt, sự hối hận dâng trào trong lòng bọn họ.
Sớm biết sẽ có bánh nhân thịt ăn thì bọn họ đã không ngăn cản tướng công của mình đi rồi.
Thôn trưởng bị ồn ào đến đau đầu, ông cười như không cười nhìn mấy nhà làm chuyện gì cũng phải tính toán kia, nhìn đến mức sắc mặt bọn họ tái xanh.
"Được rồi, ai về nhà nấy hết đi"