Thẩm Nhị đi rồi, Thẩm Tam im lặng nhìn bạc trên bàn một lúc lâu, sau đó chia tiền thành hai chuỗi.

Một chuỗi 650 văn, một chuỗi 50 văn.

Ông ấy cất đi số nhiều, số ít thì cầm đi đưa cho thê tử.

Lưu thị ngẩn ra, cười nói: "Đây là tiền bán quạt xếp à?"

"Ừ" Thẩm Tam đáp.

"Không ngờ thật đúng là có thể bán được" Lưu thị lẩm bẩm nói.

Đếm ra 45 văn, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Nên giao cho nương"

Thẩm Tam đã quen việc thê tử không biết ai là người thân người lạ, nhưng trong lòng vẫn có chút thất vọng.

Ông ấy cười như không cười: "Bà muốn như thế nào cũng được"

Lưu thị không nghe ra vấn đề, vui sướng nhếch lên khóe miệng cầm tiền đi chính viện.

Thẩm Tam lạnh lùng nhìn theo bóng dáng bà ta.

Đúng lúc này, Thẩm Tinh tiến vào.

"Cha"

Thẩm Tam nhanh chóng thu lại biểu cảm, nhẹ nhàng nói: "Làm sao vậy?"

Thẩm Tinh rối rắm: "Cha, con thấy nương đi chính viện..."

"Ừ, đi giao tiền" Thẩm Tam cũng không giấu giếm: "Nhị bá của con bán hết đống quạt xếp"

Ông không nói số tiền cụ thể.

Trong lòng Thẩm Tinh căng thẳng hỏi: "Nương muốn giao bao nhiêu?"

Giọng điệu Thẩm Tam nhàn nhạt: "Chín thành"

Nghe được lời này, Thẩm Tinh sửng sốt một lúc, không khống chế được nước mắt lăn xuống.

"Tại sao nương lại như vậy" Giọng của tiểu cô nương nghẹn ngào nói.

Số tiền kia là cha cực khổ làm quạt không biết ngày đêm, nương không biết giấu đi sao?

Cha vất vả như vậy...

Thẩm Tinh chỉ cảm thấy lồng ngực có một tảng đá đè lại, vô cùng khó chịu.

"Cho dù đưa hết tiền cho bà nội thì bà nội cũng sẽ không nhớ tới, vì sao không giấu đi. Tại sao nương lại làm như thế!"

Ánh mắt Thẩm Tam trầm xuống.

Ha hả, ông cũng muốn biết Lưu thị bị tẩy não như thế nào, thế nhưng còn 'hiếu thuận' hơn cả con dâu Cao Nguyệt Hồng.

-

Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày nhị phòng Thẩm gia đều đi tới núi Thúy Sơn bày quán, mấy huynh đệ Thẩm Niệm cũng học được thêm rất nhiều kiến thức.

Hai ngày cuối cùng, người đến núi chơi sẽ ít đi hơn một nửa, cũng không cần tất cả người nhị phòng Thẩm gia phải đi bày quán.

Khoai lang đỏ trong đất phải thu hoạch, Thẩm Tứ là người làm biếng, Thẩm Nhị chỉ đành ở lại nhà thu khoai lang đỏ.

Mấy ngày hôm trước Thẩm Niệm chơi chán rồi, hiện tại nàng muốn đi vào trong núi dạo nên cũng không đi nữa.

Lại lần nữa vào núi, Thẩm Niệm lập tức vận chuyển dị năng, thân thể trở nên thư giãn, lỗ chân lông trên người đều bị mở ra.

Thảm thực vật trong núi lay động thân thể, giống như đang hoan nghênh nàng đến.

Thẩm Niệm thấy vậy cũng cười, bước chân nhẹ nhàng đi vào núi sâu.

Núi sâu không có người dám tiến vào, ở bên trong có rất nhiều thứ tốt, ngay cả tam thất, bạch cập và những dược liệu mà Thẩm Càn nói tiệm thuốc rất cần cũng có rất nhiều.

Thẩm Niệm thấy thứ gì cũng thuận tay hái.

Mười lăm phút sau, nàng đi đến dưới cây lớn lần trước thăng cấp dị năng.

Ngồi xếp bằng ở chỗ cũ, ngôi sao màu xanh lục điên cuồng lao vào trong thân thể.

Núi sâu rừng già, rắn độc thú dữ mọc lan tràn, dưới tàng cây cổ thụ có một cô nương ngồi im ở chỗ kia, có tia nắng xuyên qua lá cây chiếu lên người nàng...

Không giống như người phàm trần.

Một giờ sau, Thẩm Niệm mở mắt ra.

Dị năng vẫn chưa thăng cấp làm nàng có chút thất vọng.

Cũng may đã đến cực hạn, có lẽ thêm một thời gian nữa thì dị năng có thể lên cấp bốn.

Cách cây cổ thụ 10 mét.

"... Ngoan ngoãn chịu chết đi, chúng ta có thể cho ngươi chết toàn thây"

"Ha ha ha, nói nhiều với lão quái vật này làm gì, dù sao hiện tại hắn ta cũng cùng đường bí lối, chúng ta cùng nhau xông lên giết hắn ta đi!"

Mấy tên áo đen vây quanh một thiếu niên.

Kỳ quái chính là bọn họ không vội vã động thủ, mỗi người đều cách xa thiếu niên này mấy mét bảo trì khoảng cách an toàn, giống như đang phòng bị gì đó.

"Muốn mạng của ta à?" Giọng điệu của thiếu niên nhàn nhạt, không đặt đám áo đen giết người kia ở trong mắt, ánh mắt lại mang theo hung ác: "... Cùng lên đi"

Hắn ngồi dưới đất, quần áo trên người đã bẩn không còn nhìn ra màu sắc, trên mặt dơ bẩn, ngoài một đôi mắt thì khó phân biệt bộ dáng.

Tuổi không lớn, nhưng đôi mắt lại âm trầm đầy vẻ chết chóc.

Sát thủ thấy tiểu tử này không biết điều, liếc nhìn nhau rồi cùng lao lên.

Thiếu niên cũng không thay đổi sắc mặt, bọn họ chỉ cho rằng hắn đã nhận mệnh.

Nhưng mà.

Khi kiếm trong tay một tên áo đen sắp đâm vào thân thể hắn, thiếu niên nhích người, một loạt độc châm bắn ra từ tay áo.

Tất cả châm đều trúng mục đích.

Một giây sau, đám áo đen ngã xuống đất, đổ máu mà chết.

"Không ai có thể lấy mạng của ta"

Trong miệng thiếu niên liên tục phun ra mấy ngụm máu, lẩm bẩm.

Lúc này hắn đã hoàn toàn cạn sức lực, nội lực trong cơ thể đã khô cạn, chỉ sợ phải nghỉ ngơi một thời gian mới có thể khôi phục lại như thường.

Trong lòng thiếu niên biết rõ ràng, nhưng hắn không muốn quản.

Có lẽ là đầu óc của người sắp chết luôn trống không.

Ý thức dần mất đi.

Nhưng hắn lại cảm nhận được sự yên tĩnh xưa nay chưa từng có. ... Thì ra cái chết cũng không hề đáng sợ.

"Chậc, quá thảm" Thẩm Niệm ló đầu ra, từ trên cao nhìn xuống người đang chật vật bên dưới.

Người này nằm im giống như đã chết.

"Ngươi may mắn mới gặp được ta đấy" Thẩm Niệm nhỏ giọng nói thầm: "Ta cứu ngươi một mạng, sau này ta chính là ân nhân cứu mạng của ngươi, tương lai đừng quên báo ân. Ngươi không nói lời nào thì ta xem như ngươi đã đồng ý rồi"

Thiếu niên: "..."

Đơn phương xác định chính mình là ân nhân cứu mạng, Thẩm Niệm giấu đi tung tích đám sát thủ áo đen.

Cõng thiếu niên bị thương bố trí ở trong một sơn động ẩn nấp, để lại cho hắn một ít bánh trùng dương và thảo dược liền xuống núi.

Trên đường xuống núi gặp được một con hươu bào, Thẩm Niệm đương nhiên sẽ không bỏ qua, chém nó ngất đi cầm ở trong tay.

Vừa đến cửa thôn, Tinh tỷ nhi hoang mang rối loạn chạy về phía nàng.

"Niệm Niệm tỷ, Càn ca tìm người nói, nói là Mãn ca nhi đi lạc, người trong thôn đều đi trong huyện tìm, làm ta nói cho ngươi một tiếng..."

-

Bên kia.

Tiêu Chấp dẫn người tiến vào Tuy Châu, vừa đến quận Nhữ Nam.

Lưu Phong phát hiện thế tử không vội lên đường, khó hiểu hỏi: "Thế tử, hôm nay chúng ta không lên đường sao?"

Tiêu Chấp vốn dĩ muốn gặp người nọ vào Tết Trùng Dương, nhưng không ngờ người sau lưng giống như điên rồi, liên tục phái người ra ám sát hắn.

Vì hoàn toàn giấu đi hành tung mà hắn phải làm thủ thuật che mắt nên hiện tại mới đến Tuy Châu.

Vừa đến quận Nhữ Nam liền nhớ tới một chuyện quan trọng, vì thế dứt khoát không nóng nảy.

"Ừ, hôm nay nghỉ ngơi chỉnh đốn" Tiêu Chấp trầm giọng nói.

Lưu Phong là người tập võ, lên đường mấy ngày liên tục vẫn còn chịu nổi.

Nhưng tên đầu bếp béo kia đã gầy xuống mười mấy cân, phải hình dung mệt đến tiều tụy, nghe nói chủ tử bảo nghỉ ngơi chỉnh đốn, hắn suýt chút nữa đã cắn khăn khóc thành tiếng.

Tiêu Chấp không biết những việc này, hắn dặn dò Lưu Phong: "Ngươi đi tra Liễu quốc công lúc này có ở quận Nhữ Nam không"

"Liễu quốc công?" Lưu Phong không hiểu, to gan đặt câu hỏi: "Tại sao thế tử lại hỏi Liễu quốc công?"

Đôi mắt Tiêu Chấp trầm xuống, liếc hắn một cái nói: "Nói nhiều, đi tra"... Lại dong dài nữa thì nhạc phụ tương lai của hắn nên tổ chức tiệc cơ động rồi.

Lưu Phong thấy chủ tử không vui liền thành thật đồng ý đi làm việc.

Tiêu Chấp yêu cầu cao nên người bên cạnh đều có năng lực không kém, chưa đến buổi tối, Lưu Phong đã đến bẩm báo kết quả điều tra.

"Thế tử, Liễu quốc công đúng là đang ở nơi này, thuộc hạ tra được ông ấy đang ở khách điếm Thanh Vân"

"Đúng rồi, thuộc hạ còn tra được Liễu quốc công không khỏe, đã ốm đau trên giường một thời gian, giống như là xà xuyến sang"

Xà xuyến sang?

Đúng vậy.

Ở trong mộng, Liễu quốc công đúng thật là chết vì bệnh này, cũng trong khoảng thời gian này.

Nhớ tới sau khi Liễu Thiệu Hành chết, phủ Quốc Công thành thiên hạ của những người đó, trong mắt Tiêu Chấp hiện lên một tia lạnh lẽo.

"Đi gọi ngự y, theo ta đi gặp Liễu quốc công"

Lưu Phong: "... Vâng"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play