"Không lo được gì thì thôi, cả ngày còn giống như bà ba hoa nói đông nói tây, cút đi, đêm nay đừng ăn cơm"
Mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu.
Còn cả nhà Thẩm Niệm đang trốn ở trong phòng đếm tiền đồng.
Xôn xao!
Từng đống tiền bị đổ lên bàn, thật nhiều tiền.
Trước mặt mỗi người có một đống, mỗi người đều chăm chú đếm tiền.
Thẩm Khôn đếm xong trước, đè nặng sự kích động nói: "Chỗ ta có 900 văn"
Thẩm Càn đếm xong sau hắn: "... Chỗ ta có 950 văn"
Tiếp theo là Lý Tú Nương: "Chỗ ta là 850 văn"
Thẩm Niệm: "980 văn"
Trước mặt Thẩm Nhị có nhiều tiền đồng nhất, cũng đếm lâu nhất.
Một lúc lâu sau, ông nuốt nước miếng nói: "1200 văn"
Dựa theo hiện tại, 1000 văn tương đương 1 lượng.
Hôm nay bọn họ kiếm lời... Gần 5 lượng?!
Thẩm Nhị hưng phấn nói: "Gần 5 lượng"
Đã kiếm được tiền thì cũng nên trả tiền đan rổ cho người trong thôn.
Ông lấy ra sổ sách vài ngày trước đó.
Vương Nhị Cẩu nhà bên cạnh đan 50 rổ, 25 văn.
Lư Đản đan 100 rổ, 50 văn.
Mạch Thu đan 200 rổ, 100 văn. ...
Sau khi xâu chuỗi tiền công của mỗi hộ nhà xong, Thẩm Nhị nói: "Đi, đi phát tiền công"
Sao ông lại không biết người trong thôn đang bàn tán về nhà ông chứ, hiện tại ông muốn ra cửa đi vả mặt!
Thẩm Khôn là người thích làm nổi bật, lập tức đứng dậy: "Cha, con cũng đi"
"Được, cùng nhau đi"
Nói xong, hai cha con cùng đi ra cửa.
Lý Tú Nương nói: "Đều là người thích làm nổi bật"
Thẩm Niệm đang nhét từng khối bánh ngọt vào bụng, nghe vậy nói: "Con người ai mà không thích làm nổi bật chứ"
Nàng là người thường, cũng thích làm nổi bật, nhưng nàng thích những thứ to lớn hơn.
Ánh mắt của mọi người cực kỳ hâm mộ dừng ở trên người, ai sẽ không cảm thấy lâng lâng chứ.
Sau khi Thẩm Nhị dẫn theo Thẩm Khôn rời khỏi đây, ông đi đến nhà Vương Nhị Cẩu ở bên cạnh trước.
"Nhị Cẩu Tử, ra đây tính tiền" Ông lớn tiếng hô một tiếng.
Vương Nhị Cẩu đang nói chuyện cùng nương tử, đúng là đang nói chuyện nhà bên cạnh, nghe được âm thanh liền vội vàng đi ra ngoài.
Vừa thấy là Thẩm Nhị, lập tức đoán được là chuyện tốt, hắn cười lộ ra toàn bộ hàm răng.
Thẩm Nhị đưa qua một chuỗi đồng tiền: "Nhà ngươi đan được 50 cái rổ, 1 văn tiền hai cái rổ, tổng cộng là 25 văn, đúng chưa?"
Vương Nhị Cẩu nhận tiền, liên tục gật đầu: "Không sai!"
Chỉ đan vài cái rổ mà tiền công còn cao hơn hắn đi làm cả một ngày.
Vương Nhị Cẩu vừa vui sướng lại muốn tát chính mình một cái.
Nếu biết thật sự có thể kiếm tiền, mấy ngày trước hắn nên buông chuyện khác rồi toàn tâm toàn ý đan rổ.
Trong lòng Vương Nhị Cẩu đang nhỏ máu.
Thẩm Nhị không biết hắn suy nghĩ gì, đưa tiền xong liền muốn đi đến nhà tiếp theo.
"Chúng ta còn phải đến nhà tiếp theo, ngươi bận việc đi"
Khi Thẩm Nhị vừa xoay người, Vương Nhị Cẩu phất tay gọi lại: "Thẩm Nhị, về sau Niệm tỷ nhi nhà ngươi còn biện pháp kiếm tiền khác thì đừng quên gọi huynh đệ nhé"
Đối với Thẩm Nhị mà nói, buôn bán trong nhà là do Thẩm Niệm nghĩ ra, ông vẫn luôn tin tưởng con mình.
Dù sao trước khi đầu óc của Thẩm Niệm tốt lên, nhị phòng Thẩm gia chưa từng buôn bán bao giờ.
Thẩm Nhị thấy huynh đệ tin tưởng Niệm tỷ nhi như vậy cũng vui vẻ cười nói.
"Yên tâm, sẽ không quên ngươi"
Vương Nhị Cẩu thở hắt ra: "Được rồi, ta chờ tin của ngươi"
Thẩm Nhị đi được một đoạn, nhìn nhi tử mãn nguyện nói: "Nhìn xem, nơi nào cũng có người thông minh, tên ngốc như Vương Nhị Cẩu còn biết Niệm tỷ nhi là người có phúc, lúc này liền tới ôm đùi"
Thẩm Khôn cũng kiêu ngạo.
Muội muội là giỏi nhất!
Sau đó, hai cha con tiếp tục đi đưa tiền cho những người khác. ... Những người trong thôn bởi vì đan giỏ tre kiếm được tiền.
Ít cũng được 2,30 văn, nhiều cũng được 100 văn.
Ngay cả thôn trưởng đều nghe thấy tin tức.
"Không ngờ giỏ tre mà mỗi nhà đều biết đan thế nhưng bị cả nhà Thẩm Nhị bán ra với giá tốt, Thẩm Nhị cũng có chút số phận ở trên người"
Người đã may mắn, cho dù chắn hay ngăn chặn thì cũng không được.
Nương tử của thôn trưởng lắc đầu: "Cũng chỉ là bán cái mới mẻ, hiện tại không thể nói rõ, ông tin ngày mai sẽ xuất hiện đồ vật giống nhau như đúc không"
Thôn trưởng cũng tin lời này: "Có thể kiếm được ít tiền cũng không tồi"
Đối với ông, người trong thôn có thể kiếm được tiền an toàn trôi qua mùa đông, như vậy là được rồi.
Khi nhà thôn trưởng đang nói chuyện này, Thẩm Nhị cũng vừa phát tiền xong.
Sau khi làm xong, lúc này ông mới phát hiện mình đã đói bụng.
Đón nhận ánh mắt hâm mộ hoặc tiếc nuối của mọi người, ông mang theo Thẩm Khôn nhanh chóng đi về nhà.
Về đến nhà vừa lúc đến giờ cơm.
Lão Cao thị nhớ thương nhị phòng giao tiền, hiếm khi không làm khó trên bàn cơm.
Sau khi cơm nước xong, Thẩm Nhị nộp lên 300 văn.
Lão Cao thị thấy ít như vậy thì lập tức đen mặt: "Sao chỉ được từng này"
Thẩm Nhị kêu khổ: "Nhờ người ta cũng cần tiền chứ, đồ vật chúng ta bán đầy rẫy khắp nơi, nên chỉ có thể bán giảm giá, đừng nhìn bán nhiều, nhưng bán rẻ nha"
Lão Cao thị vốn không cảm thấy bọn họ có thể kiếm được bao nhiêu, hừ lạnh một tiếng nói: "Lăn lộn mất thời gian mới kiếm được ít như vậy, thật là tiền đồ"
Trong lòng bà ta thật sự rất mâu thuẫn.
Một phương diện là không muốn đám con cháu Vương thị sinh ra có tiền đồ, phương diện khác lại hy vọng Thẩm Nhị có thể kiếm được nhiều hơn, lúc đó lão ngũ ở thư viện cũng sống tốt hơn.
Thẩm Nhị làm như không nhìn thấy lão Cao thị châm chọc, tùy tiện lão thái thái nói như thế nào, nhà mình biết chuyện nhà mình là được.
Bởi vì quạt xếp là do Thẩm Tam làm, tiền kiếm được sẽ đưa cho tam phòng.
Làm quạt xếp phức tạp, Thẩm Tam không ngủ không nghỉ làm vài ngày mới được 50 cây.
Một cây bán 20 văn, hôm nay bán được 35, tổng cộng được 700 văn.
Sau khi hỏi ý kiến trong nhà, Thẩm Nhị đưa hết toàn bộ cho tam phòng.
Thẩm Tam biết được quạt xếp mình làm bán được 700 văn tiền, ông vui sướng nói: "Bán được nhiều như vậy sao?"
Phải biết rằng cực khổ đan rổ cả một tháng nhiều nhất cũng chỉ có thể kiếm được hơn 200 văn.
Thẩm Nhị vẫn luôn cảm thấy chính mình ở trong bụng nương luôn bắt nạt đệ đệ song bào thai, cho nên mới làm Thẩm Tam vừa sinh ra đã bệnh tật, ông vẫn luôn áy náy đau lòng hắn.
Có thể giúp được tam đệ, Thẩm Nhị rất vui sướng.
Ông cười nói: "Làm quạt xếp cũng là việc khó và cần sự cẩn thận, giá cả bán ra cũng phải xứng đáng"
Thuận tiện còn khen Thẩm Niệm: "Có thể bán ra được nhiều như vậy ít nhiều cũng nhờ Niệm tỷ nhi, miệng của nàng lừa dối mười mấy người đọc sách mỗi người mua một cây, ngươi biết không, sau khi người đọc sách mua xong liền bán được nhiều hơn ..."
Nghĩ đến không khí rầm rộ ở chân núi, đến bây giờ Thẩm Nhị còn có chút chưa đã thèm.
Thẩm Tam nghe xong cũng cảm thấy thú vị: "Niệm tỷ nhi là người thông minh, nhị ca thật có phúc"
Thẩm Nhị thích nghe lời này, vui mừng nói tiếp: "Ngươi cũng có hai phần phúc khí này, Ngu tỷ nhi và Tinh tỷ nhi đều là người hiếu thuận, ngày lành của ngươi còn ở phía sau đấy"
Thẩm Tam làm người rộng rãi, chưa từng cảm thấy không có con trai thì không sống nổi, nữ nhi đều là bảo vật của ông ấy.
Nghe vậy đồng ý gật đầu: "Mượn lời hay của nhị ca"
Vừa nói chuyện vừa chia chuỗi tiền đồng ra, chia cho Thẩm Nhị 350 văn.
Thẩm Nhị thay đổi sắc mặt: "Làm gì vậy, ngươi đây là không xem ta là ca ca sao"
"Không phải, đây là nhị ca nên được" Thẩm Tam vội nói.
"Chó má nên được!" Thẩm Nhị táo bạo tức giận mắng: "Ngươi cực khổ làm quạt xếp bán tiền, ta lấy mặt ở đâu ra mà thu, nếu còn xem ta là ca ca thì đừng nói lời khách sáo"
Thẩm Nhị nói rất quyết liệt.
Thẩm Tam biết nhị ca là người nói một không hai, thấy ông tức giận thì cũng không dám khuyên, chỉ bất đắc dĩ cười nói: "Được rồi, vậy ta nhận hết"
Thẩm Nhị nghe vậy mới vui vẻ: "Lúc này mới đúng chứ"
Thẩm gia khác những nhà trong thôn, ba huynh đệ bọn họ phải giúp đỡ lẫn nhau mới có thể càng ngày càng tốt.
Hiện tại lão thái thái muốn lại chèn ép bọn họ sợ là việc không thể thực hiện được.
Tuy nói như vậy, nhưng bọn họ vẫn muốn phân nhà.
Không phân nhà thì làm gì cũng bị nhìn chằm chằm, rất phiền.