Sau khi dọn xong, Thẩm Khôn nhìn đi nhìn lại vừa lòng gật đầu: "Đặt như vậy nhìn sẽ rõ hơn, ta càng ngày càng có tin tưởng sẽ kiếm được tiền. Muội muội, biện pháp của muội thật tốt"
Thẩm Niệm đắc ý: "Tất nhiên. Nếu muốn buôn bán tốt thì gian hàng của chúng ta phải nổi bật, nếu không thì ai biết đến chúng ta được chứ"
Mấy người Thẩm Càn cũng tỏ vẻ mình đã học được.
Đúng thật là như vậy.
Khi trời vừa sáng, núi Thuý Sơn cũng dần náo nhiệt lên. ... Vô số các âm thanh nối liền nhau truyền đến, tạo nên bầu không khí ăn tết náo nhiệt.
Thẩm Càn và Thẩm Khôn đã từng đi bán con mồi, tốt xấu cũng có chút kinh nghiệm, hai huynh đệ liếc nhìn nhau, sau đó hắng giọng hét to lên.
"Nhìn xem, nhìn xem đi, lẵng hoa xinh đẹp và quạt xếp, còn có bánh trùng dương ăn ngon nha..."
"Mua lẵng hoa đưa tặng thù du, mọi người mau đến xem nha, xem náo nhiệt không thu tiền"
Một đám người ăn mặc như người đọc sách nghe được tiếng rao hàng có phong cách riêng này liền cảm thấy buồn cười nên đã đi tới xem.
Bố cục trang trí rất bắt mắt đập vào mắt người nhìn.
Lại nhìn từng lẵng hoa đều có nét hoang dã riêng, họ chỉ cảm thấy người nhà này rất khéo léo.
Thư sinh tuấn tú cầm đầu chọn một lẵng hoa: "Ta muốn cái này"
Cuối cùng cũng khai trương, Thẩm Khôn vui vẻ nói: "Công tử có ánh mắt thật tốt, một lẵng hoa 10 văn, giá cả như nhau, mua trước chọn trước"
Nhìn người này liền biết chính là người không thiếu tiền, hắn đưa mắt ra hiệu cho thư đồng phía sau, thư đồng thành thật thanh toán tiền.
Đúng lúc này, Thẩm Niệm mở ra một cái quạt xếp, miệng lưỡi lưu loát nói: "Công tử, còn có cây quạt này, nó được làm hoàn toàn bằng thủ công, mỗi một cây đều là độc nhất vô nhị, mua một cây cầm ở trong tay bảo đảm sức hấp dẫn của ngươi sẽ tăng lên gấp hai, trưởng bối vừa thấy liền khen, cô nương vừa gặp đã nhớ thương, thế nào, có muốn mua một cây không?"
Ôn Thừa An nghe được lời này liền dở khóc dở cười.
"Ngươi đã nói như vậy rồi, nếu ta không mua thì không phải không biết tốt xấu sao"
Nói xong liền chọn một cây quạt.
Cây quạt được chạm khắc rỗng, sau khi mở ra sẽ có hình thù của một con dị thú trong thần thoại, không lịch sự tao nhã thì cũng thú vị mười phần.
"Cũng không tệ" Ôn Thừa An mở ra nhìn thoáng qua cười nói.
Thẩm Niệm ra vẻ tán thưởng nói: "Ánh mắt của công tử cũng không tồi"
Sau khi khen xong liền nhìn đám người bên cạnh Ôn Thừa An.
"Các ngươi không cần sao, hôm nay ăn tết nha, trên núi không có hoa cúc để ngắm, mua một lẵng hoa là có thể ngắm cả một đường đi, có núi non có nước lại có lẵng hoa xinh đẹp, chẳng phải sẽ rất đẹp sao!"
"Các ngươi nhìn trời hôm nay đi, hôm nay nhất định là một ngày rất nắng nóng, thật sự không mua một cây quạt sao?"
Một đám thư sinh: "..."
Ngươi đã đẩy mạnh tiêu thụ như vậy, chúng ta không mua cũng xấu hổ.
Vì thế, nhóm thư sinh đọc sách đầu óc mơ hồ còn chưa phản ứng lại thì tay đã duỗi đến túi tiền bên hông.
Thẩm Niệm thu tiền rồi nói vài câu dễ nghe.
"Không hổ là người đọc sách, đầu óc thật tốt, ánh mắt cũng không tồi, nào nào nào, đều đặt ở chỗ này, các ngươi tự chọn đi, thích cái nào thì lấy cái đó"
Người đọc sách luôn chú trọng cách nói chuyện, đã khi nào được nghe lời khen thẳng thừng như vậy đâu, không thể không nói tâm trạng rất khó tả.
Bọn họ còn không phải là người đầu óc tốt và ánh mắt tốt sao.
Các hạt giống tốt trong thư viện hiện tại lại đang đứng trước quầy hàng chọn lựa giống như các bác gái đang mua đồ ăn.
Ôn Thừa An đứng ở bên cạnh nhìn nhóm bạn cùng trường giống như mất trí, khóe miệng hắn khẽ giật.
Cô nương này đúng thật là có cái miệng làm người 'thần hồn điên đảo', đây là ấn tượng đầu tiên của Ôn Thừa An về Thẩm Niệm.
Sau khi người đọc sách đi lên núi, trước quầy hàng Thẩm gia cũng không vắng vẻ.
"Mau tới mua lẵng hoa và quạt xếp nha, học sinh thư viện cũng đã nói tốt, quạt xếp còn có rất nhiều nha, các ngươi và người đọc sách cũng chỉ kém nhau một bộ quần áo học sinh ..."
Cái miệng của Thẩm Niệm làm người đi ngang qua không thể không dừng lại.
Làm gì có ai không hâm mộ người đọc sách chứ?
Làm gì có ai không muốn giống như người đọc sách?
"Cô nương, ta muốn một cây"
"Ta cũng muốn"
"Ta trả tiền trước, theo quy củ thì ta nên chọn trước"
Thẩm Niệm thu rất nhiều tiền, cười híp mắt nói: "Đừng nóng vội, chọn từ từ, còn có rất nhiều"
Thẩm Khôn ở bên cạnh thêm hàng liên tục, nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ, cuối cùng còn phải bán đi những cây quạt treo ở trên vải dầu.
Giờ Thân, người Thẩm gia dọn quầy hàng đi về nhà.
Bởi vì ngày mai còn muốn tới, cho nên bọn họ tiêu 10 văn nhờ quầy hàng bên cạnh canh giữ vải dầu giúp, chờ đến khi tan chợ sẽ có người quan phủ tới canh giữ.
Dọn dẹp xong, người một nhà vui vẻ lái xe đi về nhà.
Trong xe ngựa, Lý Tú Nương vui sướng nói: "Không ngờ chúng ta bán hết nhanh như vậy"
Bánh trùng dương bà làm thế nhưng cũng có thể kiếm được không ít, sao trước kia bà không nghĩ tới chuyện này nhỉ.
Hôm nay Mãn ca nhi chạy trước chạy sau nên lúc này cũng đã mệt.
Thẩm Niệm ôm cậu bé, bảo Mãn ca nhi dựa vào chính mình: "Đệ ngủ một lát đi, chờ về đến nhà tỷ sẽ đánh thức đệ"
Mãn ca nhi ngáp một cái, đôi mắt sáng càng thêm trong veo: "Cảm ơn a tỷ"
Sau đó nhắm mắt lại ngủ.
Khi Thẩm Niệm đang trên đường về thôn, thôn dân ở thôn Trúc Khê cũng đang bàn tán về bọn họ.
"Ta nghe nói cả nhà Thẩm Lão Nhị đã đi tới núi Thuý Sơn từ sớm, cũng không biết bọn họ có bán giỏ tre được không" Đổng thị có suy nghĩ đen tối giống như Cao Nguyệt Hồng châm chọc nói.
"Mấy ngày nay là hội Cửu Hoàng, mọi người đều chạy tới núi Thuý Sơn, tốt xấu gì thì cũng có thể bán được một ít" Có người lý trí kết hợp với thực tế trả lời.
"Nếu như không bán được thì nhà bọn họ sẽ phải đền thảm, đến lúc đó chỉ sợ thím Cao sẽ không tha cho Thẩm Nhị và nương tử của hắn"
"Cả nhà Thẩm Nhị quá kiêu ngạo, thu nhiều rổ như vậy cũng không sợ ném đá trên sông, ai sẽ mua thứ kia chứ, không phải ai cũng là người coi tiền như rác"
"Gần một ngàn cái lẵng hoa đấy, người đan giúp bọn họ còn chưa được trả tiền phải không, chậc chậc, sợ là phải làm không công"...
Vài hộ nhà đồng ý đan giỏ tre giúp Thẩm gia trong vài ngày qua nghe lời bàn tán này mà trái tim cũng nhảy thình thịch.
Sẽ không phải không bán được thật chứ?
Càng nghĩ trái tim càng hoảng, thật sự đứng ngồi không yên, dứt khoát về nhà thương lượng cách giải quyết với người trong nhà.
Đổng thị liếc nhìn bóng dáng mấy người kia, khóe miệng cong lên, vẻ mặt xem kịch vui, vui sướng khi người gặp họa.
Tốt nhất đều làm ầm ĩ lên, làm cả nhà Thẩm Nhị đền chết đi!
-
Khi xe ngựa nhị phòng Thẩm gia vừa xuất hiện ở cửa thôn, trong thôn đang yên bình đột nhiên sôi trào.
"Thẩm Khôn, sao các ngươi về sớm như vậy, đồ vật đâu?" Đổng thị không muốn tin tưởng mấy người Lý Tú Nương thật có thể bán đi.
Thẩm Khôn biết vị thím này và tứ thẩm là một giuộc, không thể thấy nhà mình tốt liền nhếch môi cười lớn nói: "Bán hết rồi"
Người trong thôn thật sự kinh ngạc,"!!!"
Có người xoay chuyển đầu óc rất nhanh, tính toán ngày mai tranh thủ thời gian đi núi Thuý Sơn nhìn xem.
Nếu như thật sự có thể bán đi, nhà ai lại không biết đan giỏ tre chứ, bọn họ kiếm lời một chút, Thẩm Nhị hẳn là sẽ không để ý phải không.
Thẩm Niệm không biết suy nghĩ của người nào đó, nếu như biết sợ là muốn cười chết.
Nàng đang bán giỏ tre sao?
Thứ nàng bán rõ ràng là ý tưởng, là hoa...
Nếu người bình thường muốn học theo sợ là sẽ bị thiệt, đầu tiên không có dị năng thêm vào thì hoa sau một đêm sẽ không còn xinh đẹp, bán được mới là lạ.
Thẩm gia bán hết đồ vật, vui mừng nhất là những người giúp đan rổ.
Bởi vì bọn họ lập tức sẽ được chia tiền!
Mà những người đứng xem náo nhiệt nói mát bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền lại hối hận muốn chết.
Có một số nam nhân tính tình táo bạo trở về đánh nương tử ngu xuẩn một trận.
"Thứ phá của, cơ hội kiếm tiền ở trước mặt mà cũng không làm, còn nói Thẩm Niệm là ngôi sao chổi, ông đây thấy ngươi mới là ngôi sao chổi..."